Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 447: MẶT CŨNG BỊ ĐÁNH SƯNG RỒI


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn cũng không có nói kế hoạch bồi thường kế tiếp của bản thân ra khỏi miệng.


Có một số việc làm xong rồi, với người khác mà nói, cùng nói xong rồi, bản thân mới làm, là hai loại kết quả tuyệt nhiên bất đồng.


Đinh thẩm nhìn mặt mũi Hứa Vân Noãn bình tĩnh, trong ánh mắt mang theo xấu hổ không đè nén được: “Đều là lỗi của nô tỳ…”


Nàng phân minh thấy Lý thị càng ngày càng không an phận, đã để Hồ Thành nhìn chằm chằm nàng ta, nhưng chẳng ai nghĩ tới, Lý thị này dĩ nhiên lòng dạ ác độc đến hạ độc bà bà mình.


Hứa Vân Noãn nhìn biểu tình của Đinh thẩm, biết lúc này mình nói cái gì cũng không dùng được, đơn giản để tùy bản thân từ từ tự định giá.


Hứa Vân Noãn mỉm cười nhìn về phía bách tính Kinh Châu: “Mấy ngày nay buôn bán trong Tứ Quý các không tốt lắm, có rất nhiều thứ bán không được, chất đống trong khố phòng cũng không công bị hư, không biết có thể xin mọi người giúp một chuyện?”


“Hứa cô nương có cái gì phân phó, cứ việc nói là được.” Rất nhiều bách tính Kinh Châu mở miệng nói tiếp.


“Vậy thì mời mọi người giúp ta ăn một lần, đỡ phải đặt ở trong khố phòng cũng là lãng phí.”


Thoại âm của Hứa Vân Noãn rơi xuống không khi nào, từng chiếc xe ngựa lôi kéo hàng hóa liền ra khỏi cửa thành.


Trên xe ngựa chất đống các loại dưa và trái cây, trong đó dưa hấu chiếm đa số.


Dưa và trái cây vốn là vật hi hãn, huống chi là dưa hấu to xanh biếc tươi ngon mọng nước trước mắt.



“Hứa cô nương, mấy thứ này…”


Hứa Vân Noãn vẫn chưa nhiều lời, trực tiếp phân phó hạ nhân Mục gia dọn đồ xuống, chất đống ở tại trên đất trống.


“Đồ đều đã đưa đến, còn thỉnh chư vị không nên ghét bỏ là bán không được. Mặt khác, trong này có mấy trái dưa hấu, là đại hoàng tử điện hạ đích thân trồng, lúc mọi người phẩm thường nhất định phải cực kỳ quý trọng.”


“Đại hoàng tử điện hạ còn đích thân trồng dưa?”


“Dưa quý nhân trồng ra, nói không chừng vị đạo cực kỳ bất đồng.”


“Mười ngón của quý nhân không dính dương xuân thủy, dưa hấu trồng ra nói không chừng khó ăn cực kỳ.”


Bookwaves.com.vn

“Khó ăn thì ngươi đừng ăn, cho dù là chưa ngọt đắng cay ta cũng ăn được, ngươi nhường cho ta là được.”


“Ngươi nghĩ đẹp, coi như là khó ăn hơn nữa, dường như hoàng liên, ta cũng nhất định phải nuốt vào.”


Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn về phía Thẩm Cửu Mạch, khóe môi lộ ra một tiếu ý thanh cạn: “Thẩm công tử, chuyện hôm nay đa tạ.”


“Hứa cô nương không cần khách khí, không ra đại sự gì là tốt rồi.”


Đã lâu không thấy Hứa Vân Noãn, lúc này trông thấy nụ cười của nàng, Thẩm Cửu Mạch chỉ cảm thấy tất cả đợi đều đáng giá.


“Thời gian ta ra ngoài cũng đủ lâu, còn phải về tiếp tục uống thuốc điều dưỡng thân thể, không ở chỗ này lâu, chuyện chia đồ, còn cần làm phiền Thẩm công tử.”



Thẩm Cửu Mạch được hoàng thượng chọn ra hộ tống bách tính Kinh Châu trở về, hai ngày này hẳn là sẽ động thân, hắn lưu ở chỗ này thích hợp nhất.


“Ta nhất định sẽ phân phát đồ thỏa đáng.”


Hứa Vân Noãn gật đầu, được Mộ Vũ và Hàn Yên hộ tống lên xe ngựa, một đường phản hồi bên trong thành.


Cách xa tiếng động lớn rầm rĩ ngoài thành, thần sắc trên mặt Hứa Vân Noãn từng chút từng chút lạnh xuống.


Mộ Vũ và Hàn Yên ở một bên nhìn thấy, mím môi không dám lên tiếng.


Xe ngựa một đường trầm mặc về tới Mục gia, Hứa Vân Noãn vừa xuống xe ngựa, Mục Thiên Trù liền đón: “Vân Noãn, thế nào?”


“Ca ca, sự tình tính là được làm thỏa đáng, bất quá trong lòng ta thực tại bực mình.”


Mục Trần Tiêu cũng về tới trong phủ, nhìn thấy mi tâm của Hứa Vân Noãn hơi xúc, tựa hồ dáng vẻ rất không cao hứng, trong lòng thập phần lo lắng.


“Cô nãi nãi, đừng nóng giận, mặc kệ người sau lưng có nhiều tính toán, hôm nay không thành công, chỉ sợ là sắp giận tới nổ.”


“Lần này chúng ta có thể làm hỏng kế hoạch, cũng có thành phần may mắn, phải để người cẩn thận tra rõ, nói cách khác, mưu kế tiếp theo, chúng ta không nhất định sẽ có may mắn hôm nay.”


“Cô nãi nãi nói phải, ta lập tức để người đi thăm dò, chỉ là…”


Hứa Vân Noãn tỉnh táo lại, lửa giận trong lòng dần dần tiêu tán, thấy dáng dấp lo lắng của Mục Trần Tiêu, không khỏi quan tâm: “Chỉ là cái gì?”



Chẳng lẽ có chuyện gì khó xử?


“Chỉ là cô nãi nãi không nên tức giận.”


Mục Trần Tiêu nói xong, đối diện đường nhìn Mục Thiên Trù trừng tới được, vội vã thõng đôi mắt xuống, bên tai hơi phát nhiệt.


Trong một sát na Hứa Vân Noãn bị chọc cười: “Được, ta nghe tôn nhi, không tức giận.”


Mục Trần Tiêu cảm thấy bên tai nóng nhanh hơn, vội vã chuyển động xe lăn đi ra phía ngoài: “Ta đây phân phó nhân thủ đi điều tra.”


Mục Thiên Trù nhìn bóng lưng chạy trối chết của tôn tử nhà mình, hơi hừ hừ: Thực sự là càng chẳng biết thu liễm, xem lão đầu tử hắn như trong suốt?


“Vân Noãn, để Trần Tiêu đi thăm dò đi, ngươi đừng bởi vì chuyện này làm hỏng nỗi lòng.”


“Ân.”


Trong Thẩm phủ, sắc mặt của Thẩm Thanh âm trầm ngồi ở chỗ ngồi, nghe đầy tớ hồi bẩm.


“Lão gia, Lý thị kia không ra hồn, sau khi nhìn thấy Đinh thị, tại chỗ luống cuống. Sau đó lại nghe Đinh thị nói, cháo nàng nấu thiếu chút nữa hại chết phu quân và nhi tử của mình, càng hoang mang lo sợ, cơ hồ là tại chỗ nhận tội, nhưng lại nói ra phía sau có quý nhân sai sử…”


Bookwaves.com.vn

Vu thị ngồi ở một bên, mi tâm nhíu thật chặt: “Lão gia không phải đã phân phó qua các ngươi, mau sớm diệt khẩu Đinh thị cùng với Hồ Thành, Hồ Gia sao? Thế nào còn để người cứu được?”


Hạ nhân ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh một chút, lời nói có chút chần chờ.


“Trước đó lão gia phân phó, phải đợi Lý thị trở về trong Nghênh Khách hiên, diệt khẩu nàng cùng với đám người Đinh thị luôn, vì phòng ngừa lúc ngỗ tác khám nghiệm tử thi nhìn ra mánh khóe, nên không có sớm giết chết cả nhà Đinh thị, chờ sau này muốn động thủ, lại gặp đại công tử. Chúng nô tài sợ bại lộ thân phận, không dám coi thường vọng động.”


“Ngươi nói cái gì? Gặp Cửu Mạch?”



“Vâng, đại công tử mang người trực tiếp xông vào Nghênh Khách hiên, sau khi phát hiện đám người Đinh thị trúng độc, lập tức liền kêu đại phu… Cứ như vậy cứng rắn cứu người về.”


“Các ngươi những thứ phế vật này, nếu quyết định phải hạ độc, vì sao không lấy độc dược một kích trí mạng?”


“Đây…” Hạ nhân quỳ trên mặt đất, không biết nên trả lời như thế nào.


Thẩm Thanh nâng đôi mắt lên: “Là ta phân phó, lúc hạ độc bảo cho bọn họ chú ý, dùng loại khám nghiệm tử thi không dễ dàng kiểm tra ra thực hư.”


Nghĩ đến một hồi tính toán sắp thành lại bại, Vu thị chỉ cảm thấy trong lòng tiếc nuối.

“Phản chính đều muốn giết người, lão gia lo lắng nhiều như vậy, chẳng phải là làm điều thừa sao? Vốn có kế hoạch thật tốt, đợi Lý thị phản hồi bên trong thành, trực tiếp giết hết cả nhà bọn họ, sau đó đổ lên đầu Hứa Vân Noãn xấu hổ giết người. Hôm nay được rồi, người này đều sống thật tốt, Lý thị còn bị giam vào trong đại lao, nếu nàng khai ra, liên lụy đến Thẩm gia chúng ta, mặt mũi của gia tộc này cũng không cần nữa, trực tiếp kéo xuống ném xuống đất được rồi…”


“Câm miệng! Ngươi cho là đại hoàng tử, Mục gia cùng với kinh triệu phủ doãn đều là người ngu? Nếu sự tình không thể làm cẩn thận, luôn để cho bọn họ tra ra đầu mối! Sớm dụng độc giết người, khi đó Hứa Vân Noãn còn ở ngoài thành đó, Lý thị cũng không có vỡ lở ra, nàng ăn no rửng mỡ giết người trước?”


“Lão gia, ngươi cũng không cần hướng về phía ta phát hỏa, trước kia là thiếp thân tính toán không tới, nhiều lần bị Hứa Vân Noãn kia phản kích, hôm nay được rồi, đây chính là người tự mình xuất thủ… Kết quả cuối cùng thì sao? Mặt mũi này đều sắp bị đánh sưng lên! Ta đã sớm nói Hứa Vân Noãn kia khác người thường, tuổi còn nhỏ đã cực yêu dị, nói không chính xác chính là một yêu nghiệt!”


“Bớt ở chỗ này ăn nói lung tung, những người tiếp xúc qua Lý thị đuổi đi thật xa, Lý thị kia là một người không kiến thức, căn bản không biết nàng tiếp xúc là ai. Trong triều nhìn đám người đại hoàng tử và Mục Trần Tiêu không vừa mắt, lợi dụng bách tính Kinh Châu làm chút gì cũng không phải là lạ, chuyện này sẽ không dính dấp đến trên người của Thẩm gia.”


Tuy rằng Vu thị không cam lòng, nhưng lúc này cũng không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể gật đầu đáp ứng: “Vâng, thiếp thân hiểu.”


Vu thị ly khai tiền viện, sắc mặt xấu xí hầu như sắp nhỏ ra nước: “Đại công tử đâu?”


Lâm Hoa ở một bên nơm nớp lo sợ: “Hồi bẩm phu nhân, đại công tử vẫn chưa về, lúc này hiện đang ngoài cửa thành trấn an bách tính.”


“Chờ đại công tử trở về, mặc kệ thời giờ gì, bảo hắn đến viện lạc gặp ta!”


“Vâng.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận