Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 453: ĐÂM PHÁ TRỜI

Dịch giả: Luna Wong

Hứa Vân Noãn khóc một hồi, nước mắt mới dần dần dừng lại: “Ca ca, Thẩm Thanh kể cả Vu thị mưu hại mẫu thân ta, thù này, ta nhất định phải báo!”

“Vân Noãn, tuy rằng ngươi không muốn thừa nhận, thế nhưng không thể không nói, Thẩm Thanh hành sự âm hiểm ác độc hơn nữa, hắn cũng là phụ thân của ngươi!”

“Hắn không phải! Từ lúc hắn muốn mưu hại sinh mẫu của ta, từ lúc hắn bỏ qua tính mạng của ta, phần liên hệ huyết thống này hoàn toàn cắt đứt, hôm nay giữa ta và hắn cũng chỉ còn lại có cừu hận!” Hứa Vân Noãn nói cực kỳ kiên quyết.

Mục Thiên Trù mở miệng: “Tầng liên hệ của ngươi và Thẩm gia này nếu không bị người biết được, thì thôi. Nếu là bị người biết, thế nhân không sẽ thấy Thẩm gia đã làm cái gì với ngươi, chỉ sẽ thấy ngươi muốn trả thù sinh phụ, là đại bất hiếu, đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu người đâm cột sống của ngươi!”

“Ta không sợ! Chỉ trích nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa không phải chê, toàn bộ không sánh bằng hận trong lòng ta đối với Thẩm gia!”

Mục Trần Tiêu ra tiếng: “Cô nãi nãi, ta giúp ngươi! Hiện tại mặc dù ta đã tàn phế, nhưng giết vài người vẫn không thành vấn đề, trên tay cô nãi nãi không cần nhiễm tiên huyết, tất cả mọi chuyện giao cho ta xử lý. Bất kể là Thẩm gia hay là những người khác, chỉ cần cô nãi nãi hận bọn hắn, ta liền giúp ngươi giết chết toàn bộ bọn họ!”

Hứa Vân Noãn lăng lăng quay đầu nhìn về phía Mục Trần Tiêu, mắt nhẹ nhàng nháy, lông mi liền bị nước mắt dính ướt.

Mục Thiên Trù há miệng, sau cùng nuốt lời ra đến khóe miệng xuống: Mà thôi, tùy bọn hắn đi!

Từ trong miệng Mục Thiên Trù biết được thân thế chân thực của mình, tuy rằng Hứa Vân Noãn như cũ mỗi ngày mang cười, thế nhưng nụ cười kia trầm tĩnh hơn dĩ vãng rất nhiều.

Mục Trần Tiêu để ở trong mắt, trong lòng đau tê dại, lại không thể giúp được chút nào, loại cảm giác vô lực này để thể xác và tinh thần của hắn chịu dằn vặt gấp nhiều lần.

Sau khi tỉ mỉ suy tư suốt đêm, Mục Trần Tiêu kêu Úc Khoảnh tiến đến: “Úc Khoảnh…”

“Có thuộc hạ.”

“Liên lạc với những người của Xuất Trần thập tam vệ khác, để cho bọn họ nhìn kỹ những người trong quân cho ta, ba mươi vạn binh quyền ta đáp ứng giao ra, nhưng hy vọng lúc ta muốn cầm, vẫn có thể cầm về.”

Úc Khoảnh mạnh ngẩng đầu lên, trong con mắt mang theo rung động và kích động khắc chế không nổi: “Công tử? Người quyết định rồi?”

“Ta có thể không quan tâm bản thân, có thể không quan tâm Mục gia, nhưng ta không thể nhìn cô nãi nãi chịu ủy khuất mà giúp không được gì.”

“Nhưng như thế, lão thái gia bên kia… Cũng không biết lão nhân gia hắn có thể chịu được hay không?”

Bookwaves.com.vn

“Buông tay đi làm, cuối cùng nếu gia gia biết, ta sẽ hỗ trợ giải thích.”

“Vâng, công tử sớm nên làm như vậy, nếu sớm quyết định một chút, làm sao công tử sẽ chịu nhiều ủy khuất như vậy chứ?” Khuôn mặt của Úc Khoảnh hỉ sắc.

“Đi truyền tin đi.”

“Vâng.”

Thần sắc của Mục Trần Tiêu ngưng trọng, ở trước khi chính thức nhập chiến trường, hắn cho rằng ba đời của Mục gia là, trung thành và tận tâm với hoàng thất, nhưng sau này vào trong quân, hiểu được cha của mình, hắn mới hiểu được sự tình không phải đơn giản như vậy.

Xuất Trần thập tam vệ là lúc phụ thân lâm chung giao vào trong tay hắn, ngoài ra còn có quan hệ và mạng giao thiệp mấy năm nay phụ thân trong quân đội lưu lại. Khi đó hắn mới hiểu, nguyên lai ở trong mắt người ngoài trung thành và tận tâm của phụ thân, kỳ thực cũng có tâm tư nhỏ của mình, hơn nữa đã âm thầm đã động tay chân nhiều lần.

Trước đây biết tin tức này, trong lòng hắn cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng phụ thân chỉ là ý vị thâm trường cười, sau đó nói cho hắn biết: “Tương lai có một ngày, ngươi nhất định sẽ dùng đến…”

Khi hai chân hắn tàn tật, Mục gia bấp bênh, hắn không có ý định dùng, bởi vì một ngày liên lụy đến binh quyền, mang tới vĩnh viễn đều là chiến loạn và rung chuyển, hắn không hy vọng bởi vì tư lợi của bản thân mà dính dáng đến người nhiều như vậy, nhưng hôm nay, hắn cũng không có chần chờ chút nào nữa.

Hắn muốn trở thành chỗ dựa của cô nãi nãi, để cho nàng có thể vĩnh viễn thật vui vẻ cười, không cần lo lắng địch nhân quá mạnh mẽ, không cần lo lắng thù hận khó báo.

Hứa Vân Noãn cũng không biết Mục Trần Tiêu làm một quyết định trọng đại như vậy, hắn chỉ là dựa theo kế hoạch của chính mình, một khắc không ngừng làm an bài.

Nửa tháng thời gian thoáng một cái đã qua.

Thẩm gia, Vu thị mỗi ngày tính toán, chỉ còn chờ Thẩm Cửu Mạch từ Giang Nam trở về.

Mỗi ngày nàng đều sai người cẩn thận quét tước viện tử của hắn, thậm chí tận lực bình phục tâm tư của mình, chỉ còn chờ Thẩm Cửu Mạch trở về, lấy khuôn mặt ôn nhu để đối mặt với hắn, chỉnh lại quan hệ mẫu tử cho tốt.

Nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, chờ chưa được Thẩm Cửu Mạch trở về, lại chờ được một tin dữ tới.

Đau khổ trù tính mấy tháng, ở sau khi nhận được thư của Hứa Vân Noãn, Bác Lăng hầu phủ chọc ra hết tất cả mọi chuyện An gia đã làm!

Trong hoàng cung, đế vương giận tím mặt, ánh mắt gắt gao trừng người mang tin tức: “Ngươi nói cái gì? Đem ngươi lời nói mới rồi lặp lại lần nữa?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, trên trăm danh học tử liên danh đưa huyết thư lên, trạng cáo Ân gia chèn ép học sinh, khống chế khoa cử, thậm chí âm thầm ăn mòn Giang Nam, mưu toan lấy lực của một gia tộc giữ hơn phân nửa Giang Nam trong tay…”

“Làm càn!” Hoàng đế đi tới đi lui ở trước bảo tọa, “Bất quá là một Ân gia nho nhỏ, dựa vào cái gì có lá gan ngập trời như vậy?”

“Hoàng thượng bớt giận.”

“Không đúng, trẫm sớm nên nghĩ tới… Ân gia cũng dám âm thầm lợi dụng thương nhân chưởng khống Kinh Châu thành, có mưu đồ lớn hơn cũng không kỳ quái! Những học sinh đưa huyết thư kia đâu?”

“Ân gia trắng trợn tàn sát những học sinh này, ý đồ ngăn bọn họ ở Giang Nam, vừa lúc hoàng thượng phái Thẩm đại nhân hộ tống bách tính Kinh Châu thành trở về, gặp bọn họ, cứu những học sinh kia, hôm nay đang hộ tống bọn họ trên đường đến kinh thành…”

“Tăng số nhân thủ, nhất định phải bảo vệ những học sinh này thật tốt ! Trẫm muốn nhìn, Giang Nam đến tột cùng loạn thành bộ dáng gì nữa!”

“Vâng.”

Bookwaves.com.vn

Tin tức này lan truyền cực nhanh, muốn giấu đều không giấu được.

Hứa Vân Noãn thức dậy, thần thái trong ánh mắt sáng láng: “Chuyện của Giang Nam rốt cục bạo ra rồi… Kể từ đó, mộng đẹp của vị tam hoàng tử điện hạ kia cũng nên nát đi… Đã không có tam hoàng tử, Thẩm gia lại nên đi nơi nào?”

Mục Trần Tiêu thấy tiếu ý của Hứa Vân Noãn rốt cục thả lỏng hơn, khóe môi cũng không khỏi vung lên theo: “Cô nãi nãi, chuyện lúc này đây, không những được nhân cơ hội ban đảo tam hoàng tử, thậm chí cũng có thể diệt trừ Thẩm gia, cô nãi nãi nghĩ nên làm sao?”

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng sủa: “Ta chờ ngày này đã lâu rồi, chỉ hận cơ hội này tới quá chậm, hôm nay được rồi, thù mới hận cũ cùng nhau báo!”

“Được, ta bồi cô nãi nãi.”

Hứa Vân Noãn tiến đến bên người Mục Trần Tiêu, ánh mắt an tĩnh nhìn nàng: “Trần Tiêu, hôm nay ngươi đã biết thân thế chân thật của ta, còn gọi ta cô nãi nãi sao?”

Trong lòng của Mục Trần Tiêu bỗng nhiên run lên, trước đây lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Vân Noãn, câu cô nãi nãi này vô luận như thế nào đều gọi không ra miệng, nhưng hôm nay, đã biết bối phận giữa hai người là giả, rồi lại luyến tiếc không nỡ buông tha tầng liên hệ này: “Ta…”

Tiếu ý trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn càng đậm: “Không bằng ngươi gọi là tên của ta?”

Mục Trần Tiêu cảm thấy tiếu ý trong mắt nàng phảng phất mang theo nhiệt độ, chỉ cần vừa nhìn thấy, có thể lưu lại dấu vết sâu đậm trong lòng: “… Ta…”

Hứa Vân Noãn đứng thẳng người, vẫn chưa miễn cưỡng: “Vậy chờ ngươi muốn gọi mới gọi.”

“Vân Noãn!” Mục Trần Tiêu chợt mở miệng.

Cuối cùng lòng hắn vẫn tham, không cam lòng chỉ gọi một câu cô nãi nãi, mà là muốn quang minh chính đại xưng hô tên của nàng.

Hứa Vân Noãn sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, gương mặt lại là trong một sát na đỏ, trái tim cũng bang bang nhảy loạn, một chút đều không nghe lời.

Đầu ngón tay của Mục Trần Tiêu gắt gao chế trụ tay vịn của xe lăn: “Vân Noãn… Ngươi không đáp ứng sao?”

Hứa Vân Noãn chợt hoàn hồn: “Ai! Trần Tiêu!”

Hai người nhìn nhau cười, luôn cảm thấy có vật gì hoàn toàn bất đồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui