CHƯƠNG 454: VẠCH TRẦN THÂN PHẬN
Dịch giả: Luna Wong
Kế tiếp mấy ngày, trạng huống của Giang Nam bên kia càng ngày càng nghiêm trọng, không ngừng có học sinh hiện thân thuyết pháp, nói là Ân gia thế nào, ác độc thế nào, nương danh tiếng giúp đỡ học sinh nhà nghèo làm hết chuyện ác thế nào, thậm chí còn có người liệt ra một danh sách thật dài, bên trên đều là học sinh thư sinh bởi vì không cam chịu bị Ân gia chèn ép, trong đó có không ít hạng người tài danh kinh thế.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Đại An triều đều rung chuyển không ngớt, rốt cuộc là ai cho Ân gia lá gan lớn như thế? Chuyện này lại sẽ liên lụy hơn sâu?
Trong tam hoàng tử phủ, Ninh Cảnh ngay trước mặt Thẩm Thanh, trực tiếp ném trà trản trong tay, nét mặt mang theo lửa giận không chút nào che giấu: “Thẩm đại nhân, có phải ngươi nên giải thích với ta một chút hay không? Vì sao Thẩm Cửu Mạch muốn hộ tống trên trăm danh học sinh trạng cáo Ân gia kia nhập kinh?”
Sắc mặt của Thẩm Thanh cực kỳ khó coi: “Điện hạ, Cửu Mạch còn chưa biết ta đã ủng hộ điện hạ, càng thêm không biết người đứng sau lưng Ân gia là người, tính tình của hắn chính trực, nghe được chuyện như vậy, khó tránh khỏi…”
“Thẩm đại nhân, ta mặc kệ nhi tử này của ngươi là dạng tính tình gì, ta chỉ nói cho ngươi biết một điểm, nếu ta sống không được, như vậy Thẩm gia cũng đừng nghĩ độc tồn! Hôm nay hai chúng ta là châu chấu cột cùng một sợi dây, đạo lý cùng vui cùng buồn này, đại nhân phải nên hiểu chứ?”
“Ta minh bạch, thỉnh điện hạ yên tâm, trăm tên học sinh kia tuyệt đối không vào được kinh thành.”
“Như vậy là tốt rồi.”
Mục Trần Tiêu vẫn để người nhìn chằm chằm động tĩnh của Thẩm gia bên kia, sau khi tra được Thẩm Thanh an bài người xuất thủ, lập tức phái Thanh Huy và Lưu Lan ra ngoài.
Thẩm gia không muốn để cho giá tên học sinh kia nhập kinh, hết lần này tới lần khác hắn muốn bảo vệ, hắn phải giúp cô nãi nãi báo thù, ai cũng không thể ngăn cản kế hoạch của hắn!
Vì vậy vài ngày sau, chuyện có người ám sát học sinh nhập kinh cáo ngự trạng trắng trợn lan truyền ra, thậm chí những thích khách kia còn giết không ít người hoàng thượng phái đi hộ tống học sinh.
Hoàng đế vốn đang là lửa giận dâng lên sát biên giới, sau khi nghe được tin tức này, càng tại chỗ thiếu chút nữa ném đi ngự án: “Truyền lệnh xuống, lần thứ hai tăng số nhân thủ bảo hộ những học sinh này, nếu ai dám động thủ nữa, cách sát vật luận!”
“Vâng.”
Bookwaves.com.vn
Trong kinh thành rơi vào một mảnh vô cùng lo lắng, các quan viên biết Ân gia và tam hoàng tử liên lạc như kiến bò trên chảo nóng, bọn họ ngẩng đầu phảng phất có thể thấy dao cầu giơ lên thật cao, nói không chính xác sau một khắc hạ xuống cái cổ yếu ớt của bọn họ.
Mục gia, trong Minh Hối hiên, đại hoàng tử ngồi ở thủ tọa, sau khi uống một ngụm trà, tấm tắc tán thán lên tiếng: “Lúc này đây, vị tam đệ kia của ta luống cuống thật rồi, bắt đầu phái người tới mượn sức ta.”
Tâm tình của Hứa Vân Noãn thật tốt: “Điện hạ cần phải ổn định, lúc này tới mượn hơi người, vừa nhìn chính là không an hảo tâm.”
“Ta cũng cảm thấy thế, nên những ngày qua, người người đều biết ta bắt đầu đóng cửa phủ, sao chép kinh Phật.”
Hứa Vân Noãn nhịn không được cười ra tiếng: “Một chiêu này điện hạ dùng cực hay.”
Nhìn thấy miệng Hứa Vân Noãn cười, đại hoàng tử càng vui vẻ, không ngừng nói chuyện, một lát sau, mới hậu tri hậu giác phát hiện Mục Trần Tiêu vẫn rất an tĩnh: “Trần Tiêu, sao ngươi không nói chuyện a?”
“Không có việc gì, chỉ là đang suy nghĩ một sự tình.”
“Ân? Ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Điện hạ, ta nghe nói long thể của hoàng thượng khiếm an, lại bắt đầu triệu kiến thái y đi?”
“Đích xác, sau khi phụ hoàng nghe được tin tức này mặt rồng giận dữ, thân thể liền có chút không chịu nổi.”
“Vậy điện hạ có cân nhắc qua sau này chưa?”
Tiếu ý trên mặt Đoan vương nhạt nhẽo xuống: “Ngươi là nói… tranh đoạt ngôi vị hoàng đế?”
“Phải.”
Đã trải qua nhiều như vậy, trong lòng của Mục Trần Tiêu đối với hoàng thượng đã không có chút tôn kính nào, thậm chí ở bắt đầu dùng những nhân thủ phụ thân lưu lại, trong lòng của hắn đã có mưu tính bang trợ Đoan vương đoạt quyền.
Nếu Đoan vương trở thành đế vương, Đại An triều coi như có cứu.
“Ta không nghĩ xa như vậy.”
“Vậy điện hạ mà bắt đầu nghĩ đi.”
Hứa Vân Noãn hơi có chút sai biệt, đợi sau khi Đoan vương rời khỏi, mới lên tiếng hỏi Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu, ngươi đã nghĩ xong?”
“Suy nghĩ đã lâu, cô nãi nãi… Khụ, Vân Noãn không phải cũng cực kỳ nhận đồng đại hoàng tử điện hạ sao?”
“Nếu đại hoàng tử điện hạ vi quân, là thiên hạ bách tính chi phúc.”
“Cô nãi nãi nhận đồng, vậy là được rồi.”
Vừa chờ chính là mười ngày, mười ngày này mặc kệ đối với ai mà nói, đều là cực kỳ gian nan.
Đám người tam hoàng tử sống một ngày bằng một năm, tận lực muốn phái người đè tin tức Giang Nam xuống, có thể có Bác Lăng hầu phủ ở phía sau thúc đẩy, mặc cho bọn họ dùng lực như thế nào, đều như ném ngói xuống biển.
Hứa Vân Noãn cũng cảm thấy ngày qua quá chậm, chỉ hận không thể để những người đó có thể ngay tức khắc nhập kinh, nàng chờ muốn báo thù đã chờ nóng ruột khó nhịn.
Cửa thành mở rộng ra, bản ý Hứa Vân Noãn muốn đi xem náo nhiệt, nhưng không nghĩ tới, các học sinh kia vừa vào kinh, đã bị hoàng thượng phái người đón vào trong hoàng cung, căn bản không cho bất luận kẻ nào có cơ hội tiếp xúc bọn họ.
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn đang ngóng trông lúc nào mới có thể đợi được tin tức xác thực, lại nghe Hàn Yên vào cửa bẩm báo: “Tiểu thư, Thẩm gia đại công tử tới.”
“Thẩm Cửu Mạch?” Hứa Vân Noãn cực kỳ ngoài ý muốn, “Hắn không phải nên vào cung sao? Đến Mục gia làm cái gì?”
“Nói là có chuyện gấp gáp, muốn gặp tiểu thư.”
“Mời hắn đến tiền thính.” Mi tâm của Hứa Vân Noãn vừa nhíu, luôn cảm thấy có cổ dự cảm xấu.
“Vâng.”
Hứa Vân Noãn chần chờ chỉ chốc lát, lúc này mới thay xiêm y đi tới tiền thính.
Thẩm Cửu Mạch một thân phong trần, cho nên ngay cả y phục cũng chưa có thay, nghe được tiếng bước chân của Hứa Vân Noãn, hắn quay đầu, quang mang trong ánh mắt trong một sát na vô cùng phức tạp: “Hứa cô nương…”
“Trầm công tử đột nhiên tới Mục gia, là có chuyện gấp gáp gì sao?”
“Ta…” Nhãn thần của Thẩm Cửu Mạch run, sau một lát, từ ống tay áo trong móc ra nửa khối ngọc bội, “Hứa cô nương, ta có một việc cực kỳ chuyện trọng yếu…”
Ánh mắt của Hứa Vân Noãn rơi vào trên ngọc bội: “Ta chưa từng thấy qua vật này.”
“Ta biết, đây là ta ở trong tay của một phong bà trong Kinh Châu thành có được.”
“Cùng ta có quan hệ gì đâu?”
“Trong tay phụ thân cũng có nửa khối ngọc bội, cùng cái này là một đôi.”
“Thì tính sao?” Trong lòng Hứa Vân Noãn trầm xuống, lẽ nào Thẩm Cửu Mạch đoán được thân phận của nàng? Cũng không thể a, chỉ bằng nửa khối ngọc bội có thể nói rõ cái gì?
“Ta nghe bà bà kia nói, ngọc bội kia là từ trên một chiếc xe ngựa rơi xuống, sau khi nàng nhặt được muốn trả, liền một đường đuổi sát, sau đó thấy một hài đồng cả người là máu bị ném từ trong xe ngựa ra…”
Hứa Vân Noãn chợt nâng đôi mắt lên: “Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?”
“Bà bà kia trốn ở trong cánh rừng, vốn là muốn nhìn thử xem hài tử kia còn hơi thở hay không, nhưng nghe được sói tru, trong lúc nhất thời sợ đến chân mềm, nàng chần chờ một chút, lại đúng dịp thấy có ba nam nhân nhặt hài tử kia… sau này nàng theo người nhà dời đến Kinh Châu, lúc ở Kinh Châu thành gặp đại biến, nàng từng gặp qua một nam nhân trong đó, người kia mang sinh cơ cho Kinh Châu thành, dâng lên phương thuốc trị liệu dịch bệnh…”
Thẩm Cửu Mạch vừa nói, vừa gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Vân Noãn.
“Hứa cô nương, nhị gia gia của ngươi đó là người dâng lên phương thuốc…”
Hứa Vân Noãn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Thẩm Cửu Mạch, quanh thân hàn khí tùy ý: “Sau đó thì sao? Ngươi muốn hỏi ta có phải hài tử trước đây bị vứt bỏ ở trong rừng hay không?”
“Phải!”
“Ta phải!” Hứa Vân Noãn trực tiếp thừa nhận, “Sau đó thì sao?”
“Ta đã từng có một muội muội, nàng đi mất tích…”
“Nàng cũng không phải là mất tích, mà là bị thân sinh mẫu thân của ngươi mang người vứt bỏ trong sơn lâm, đút độc dược, còn cắt vỡ tay chân, chính là vì bảo đảm nàng có thể triệt để chết! Đáng tiếc trời không như người nguyện, hài tử kia còn sống, còn an an sinh sinh sống cho tới bây giờ, hôm nay biết được thân thế của mình, ý đồ tìm Thẩm gia các ngươi báo thù, như vậy đủ chưa?”