Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 455: CÁC NGƯƠI KHÔNG XỨNG


Dịch giả: Luna Wong


Thanh âm của Hứa Vân Noãn cũng không ngẩng cao, nhưng lại mang theo một cổ lửa giận làm cho không người nào có thể sao lãng: “Thẩm Cửu Mạch, ngươi nóng nảy đến đây truy vấn, bây giờ được đáp án này, còn hài lòng không?”


Thẩm Cửu Mạch không tự chủ được lui về phía sau nửa bước: “Ngươi… Ngươi thật là…”


Thật là muội muội mất tích từ nhỏ kia của hắn…


Ánh mắt của Hứa Vân Noãn thẳng tắp nhìn hắn, không thấy chút lảng tránh nào.


Thẩm Cửu Mạch chỉ cảm thấy một lòng như bị người đặt ở trên chảo nóng, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò: “Vậy ngươi trước đây… Vậy ngươi ban đầu làm sao chịu đựng nổi?”


“Trúng độc thì giải độc, có thương tích thì chữa thương.”


“… Đau không?”


“Tự nhiên đau nhức đến tận xương tủy.”


“Thảo nào… Khó trách ngươi hận ta như vậy… Qua nhiều năm như vậy, ngươi một mực thống hận Thẩm gia, thống hận chúng ta, đúng không?”



“A, ” Hứa Vân Noãn cười lạnh một tiếng, “Ngươi cũng khó tránh khỏi quá xem trọng mình. Trước đây uống chén thuốc kia, chịu đựng những khổ sở kia, ta cũng mỗi ngày đều đang không ngừng hỏi mình, vì sao thượng thiên phải lưu cho ta một đường sinh cơ, vừa mới bắt đầu, ta muốn đi báo thù cho ta, để các ngươi thử nỗi khổ năm đó ta đã từng chịu, nhưng sau này ta dần dần hiểu, ta có thứ càng trọng yếu hơn để thủ hộ và truy tầm, về phần hận các ngươi, rảnh rỗi buồn chán giết thời gian trái lại sẽ nhớ tới, bất quá ta còn phải cám ơn ngươi.”


“Cám tạ ta?”


“Không sai, cảm tạ ngươi hộ tống những học sinh kia nhập kinh, để cho bọn họ thành công gặp được hoàng thượng, hôm nay tốt rồi, cũng không cần ta chủ động động thủ, ngươi liền chặt đứt chỗ dựa của Thẩm gia các ngươi, nghĩ đến mối thù hận này của ta, vậy cũng rất nhanh có thể giải quyết rồi.”


Sắc mặt của Thẩm Cửu Mạch trở nên trắng: “Chúng ta là người một nhà… Ngươi còn có ân cứu mạng ta…”


Bookwaves.com.vn

“Sai rồi, ta sớm đã không có chút nào liên quan với Thẩm gia. Độc năm đó dùng, máu năm đó chảy, đã trả mạng cho Thẩm gia các ngươi, trả huyết thống cho Thẩm gia các ngươi rồi! Thẩm công tử, ngươi còn có những chuyện khác muốn nói không? Nếu không còn gì nói nữa, ta sẽ tiễn khách.”


“Hứa cô nương…”


“Thẩm công tử, hôm nay Thẩm đại nhân và Vu phu nhân hẳn là tìm ngươi sắp điên rồi, ngươi không dự định về nhà cùng bọn họ giải thích chuyện lần này sao?”


“Ân gia… Ân gia ở Giang Nam làm những chuyện kia thực tại đáng trách, nếu ta gặp, cũng không thể nhìn như không thấy… Hứa cô nương, sở dĩ sự tình trùng hợp bộc phát ra ở Giang Nam như vậy, có phải ngươi biết nguyên nhân hay không?”


“Nếu nói là một tay ta mưu hoa, Thẩm công tử dự định làm sao?”



Thẩm Cửu Mạch bỗng nhiên rũ đôi mắt xuống, lộ ra một nụ cười cực kỳ thanh cạn: “Ta làm theo bản tâm, hôm nay quấy rối Hứa cô nương, ngày khác… Hay là không có ngày khác, Hứa cô nương…”


Phải thật vui vẻ a…


Thần sắc của Hứa Vân Noãn bình tĩnh nhìn hắn.


“Quên đi, không có gì, Thẩm mỗ cáo từ.” Sau cùng Thẩm Cửu Mạch không có nói ra.


“Không tiễn.”


Thẩm Cửu Mạch ở tại chỗ đứng đó một lúc lâu, xoay người từ từ đi ra ngoài.


Thẳng đến bóng lưng của hắn triệt để ngắm không thấy, Hứa Vân Noãn mới thu hồi đường nhìn.


Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi đến: “Vân Noãn…”


“Ta không sao.”


Thấy nàng không muốn nói nhiều, Mục Trần Tiêu cũng không có miễn cưỡng: “Hoàng cung bên kia truyền đến tin tức, hoàng thượng gặp mặt trăm danh học sinh kia, bọn họ giảng thuật sở tác sở vi của Ân gia ở Giang Nam, nhất thời lửa giận công tâm té xỉu. Hôm nay đám người đại hoàng tử đã vào cung rồi, hiền phi nương nương bên kia truyền lời đến, nói thân thể hoàng thượng tổn thương cực đại, lúc này đây hẳn là rất hung hiểm.”



“Nếu hoàng thượng xảy ra chuyện gì, kinh thành nhất định rơi vào một mảnh hỗn loạn, tam hoàng tử nhất định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp thoát thân, thái y trong cung cũng không có cách nào chữa tốt cho hoàng thượng sao?”


“Các thái y hơi có chút thúc thủ vô sách.”


“Nếu là như vậy, sự tình thực sự khó giải quyết, Trần Tiêu, nhất định phải làm nhiều an bài, để ngừa tình huống xấu nhất phát sinh.”


“Được.”


Hoàng thượng bị bệnh, nhân thủ của tam hoàng tử quả nhiên điên cuồng điều động, thậm chí có quan viên nhiều lần thượng thư yêu cầu hoàng thượng ở lúc thanh tỉnh lập thái tử, ổn định giang sơn xã tắc, dưới sự tức giận hoàng thượng giết vài tên quan viên, nhưng là tiếng hô như vậy lại càng ngày càng cao.


Bookwaves.com.vn

Ngay thời gian Hứa Vân Noãn lo lắng thượng hoả, Mục Thiên Trù cầm hai phong thư đi đến, nét mặt mơ hồ có thể thấy được tiếu ý: “Vân Noãn, chớ lo lắng, trợ thủ của chúng ta tới rồi!”


“Trợ thủ?” Hứa Vân Noãn rất kinh hỉ.


“Không sai, Ninh An trưởng công chúa tới.”


“Ninh An trưởng công chúa?” Hứa Vân Noãn có chút ngoài ý muốn, nàng dĩ nhiên chưa từng nghe nói qua, “Đại An triều còn có vị trưởng công chúa sao?”


“Ân, vị trưởng công chúa này là thân muội muội của hoàng thượng, năm đó cũng là vị cân quắc tướng quân tư thế oai hùng sát thoải mái…” Trong ánh mắt Mục Thiên Trù hiện lên một tia hoài niệm, “Chuyện rất lâu về trước rồi.”


“Vậy vì sao rất ít nghe nói tới chuyện của vị trưởng công chúa này?”



“Sau khi Đại An triều thành lập không lâu, vị trưởng công chúa này tự thỉnh tới Vũ Lăng sơn tu hành giữ nguyên tóc, vì quốc cầu phúc.”


“Vũ Lăng sơn? Ta trái lại nghe nói qua, chỗ này cực kỳ xa xôi, thiên ly xa so với kinh thành, lẽ nào trước đây phát sinh qua chuyện gì? Nếu không nói, vì sao vị trưởng công chúa này sẽ tới địa phương xa như vậy, lại vì sao nhiều năm chưa từng hồi kinh?”


Mục Thiên Trù trầm mặc chỉ chốc lát, như là có quyết đoán gì: “Đích thật là có một sự tình, không đề cập tới cũng được, đều là chút chuyện cũ năm xưa, nếu có cơ hội, ta muốn đưa ngươi đi gặp vị trưởng công chúa này một lần.”


“Ca ca, năm đó đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Hôm nay, ta đã biết được thân thế của mình, Chu gia bị giết chết, Ân gia và Thẩm gia mắt thấy cũng sắp ban đảo, người vẫn là không muốn nói cho ta biết, năm đó trên người ba vị gia gia đến tột cùng phát sinh qua cái gì sao?” Ánh mắt của Hứa Vân Noãn hơi lộ ra cấp thiết.


“… Hoàng thượng bệnh nặng, trưởng công chúa lựa chọn hồi kinh, những chuyện cũ đã phủ đầy bụi kia cũng không che được bao lâu nữa… Chờ một chút đi, chờ ngươi gặp qua trưởng công chúa, nếu nàng nguyện ý, nàng sẽ nói cho ngươi biết chuyện đã qua.”


“Ca ca, trưởng công chúa quen biết ba vị gia gia của ta? Trưởng công chúa ở sau khi Đại An triều thành lập không lâu liền rời đi, như vậy quá khứ ba vị gia gia ta không muốn đề cập, có phải có liên quan đến hoàng thượng hay không? Ngươi vẫn lén gạt đi không nói, có phải cũng minh bạch, mặc dù ta đã biết đầu sỏ gây nên, cũng không có biện pháp với người kia hay không?”


“Vân Noãn! Chờ một chút đi, cũng sắp…” Mục Thiên Trù rũ đôi mắt, đáy mắt mang theo vẻ thống khổ nồng đậm.


Hứa Vân Noãn há miệng, cuối cùng vẫn không đành lòng làm khó Mục Thiên Trù: “Ca ca, ta hiểu rồi, ta sẽ chờ.”


Mục Thiên Trù nâng đôi mắt, đáy mắt mang theo thở dài nồng đậm: “Hài tử ngoan.”


Một bên kia, Thẩm phủ, Thẩm Cửu Mạch vừa vào cửa phủ, hộ vệ trong phủ đã nhất ủng mà lên, trực tiếp dùng sợi dây trói hắn lại, áp đi chính sảnh: “Công tử, đắc tội.”


Thẩm Cửu Mạch yên lặng đứng tại chỗ, không chút phản kháng nào, vừa đi vào chính sảnh, một trà trản mạnh đập tới, rầm một tiếng đập vào bên đầu của hắn, nhất thời một chút vết máu trườn xuống.


“Nghịch tử! Ngươi còn có mặt mũi trở về?” Thẩm Thanh đứng ở tại chỗ đầy mặt nổi giận, không thấy ôn hòa nho nhã ngày xưa chút nào.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận