CHƯƠNG 456: ĐÁNH CHẾT KHÔNG THỪA NHẬN
Dịch giả: Luna Wong
Thẩm Cửu Mạch trầm mặc chống đỡ.
Thấy thần sắc của hắn như vậy, Thẩm Thanh càng phát cơn giận dữ: “Vì sao không nói? Trả lời lời của ta, ngươi còn mặt mũi nào mặt trở lại Thẩm gia, còn mặt mũi nào mặt đối mặt với ta?”
Thẩm Cửu Mạch nâng đôi mắt lên, thanh âm kiên định mở miệng nói rằng: “Phụ thân, nhi tử bình an hộ tống bách tính Kinh Châu quay trở về Giang Nam, trở về trên đường gặp phải chuyện bất bình những học sinh trạng cáo Ân gia, cũng đưa bọn họ bình an đến trước mặt hoàng thượng, chuyện đã làm đều không thẹn với lương tâm, vì sao không có mặt mũi tới trước mặt đối mặt với phụ thân?”
“Ngươi cũng biết, ngươi hộ tống mấy trăm danh học tử kia, sau cùng sẽ đẩy Thẩm gia chúng ta đến hướng đoạn đầu đài không?”
“Ta chẳng biết.”
“Tốt, hay là vừa mới bắt đầu ngươi không biết, sau này ta phái người đi ám sát những học sinh kia, còn âm thầm truyền tin cho ngươi nói rõ chuyện quan hệ lợi hại, vì sao ngươi còn liều mạng bảo hộ những người đó, đưa bọn họ vào kinh thành?”
Chuyện này phân minh có cơ hội đè xuống, nhưng Thẩm Cửu Mạch lại cố chấp chắn ở giữa.
“Phụ thân, đó là trên trăm cái nhân mạng, hơn nữa việc Ân gia ở Giang Nam làm thực tại nghe rợn cả người, bọn họ thậm chí còn thẩm thấu khoa cử, ngay cả trong triều đều có không ít quan viên là nhân thủ của bọn họ, nếu tùy ý Ân gia tiếp tục tùy hứng làm bậy tiếp nữa, tương lai còn không biết có bao nhiêu mạng người sẽ phải chịu liên lụy, phụ thân làm như không thấy những thứ này sao?”
“Người đứng sau lưng Ân gia là tam điện hạ! Chỉ cần tam điện hạ thuận lợi đăng cơ, bất kể là Ân gia, hay là những quan viên trong triều đình kia, cũng có thể vì hắn sở dụng, kể từ đó, sẽ có cái gì tổn thất?”
“Phụ thân, hoàng thượng cũng không có lập tam điện hạ làm thái tử!”
“Hoàng thượng không có lập thái tử, nhưng thế cục trong triều, duy chỉ có tam điện hạ có năng lực hứng lấy đế vương vị! Lương cầm trạch mộc nhi tê(chim khôn chọn cây lành mà đậu), phụ thân thật sớm đã dự định cho Thẩm gia, có gì không thể?”
Bookwaves.com.vn
“Quân vương chân chính, nên anh minh công chính, quang minh lỗi lạc, mà không phải trêu đùa những thứ âm mưu thủ đoạn này.”
“Ấu trĩ! Từ xưa đến nay tranh quyền đoạt lợi, ai mà không phí hết tâm tư, đừng động dạng thủ đoạn gì, chỉ cần dùng tốt là được!”
“Lời của phụ thân nhi tử không đồng ý, ta vô pháp thuyết phục người, người cũng vô pháp thuyết phục ta.”
Lửa giận trên mặt Thẩm Thanh dần dần âm trầm: “Cửu Mạch, ngươi là nhi tử ta coi trọng nhất, cũng là đích tử duy nhất của ta… Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ trở thành phụ tá đắc lực của phụ thân, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, bước đầu tiên khi ngươi lớn lên, đó là hướng gia tộc của mình vung xuống dao!”
“Nhi tử cố đại cục mà bỏ tiểu gia, thỉnh phụ thân thứ tội.”
“Người đến, đánh hắn cho ta! Ta không nói ngừng, không cho phép ngừng!” Thẩm Thanh lạnh lùng hạ lệnh.
Hộ vệ liền vội vàng tiến lên, giơ cây gậy trong tay lên, quay sau lưng của Thẩm Cửu Mạch liền đánh xuống.
“Phanh! Phanh! Phanh!”
Vu thị vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Thẩm Cửu Mạch đầy mặt tái nhợt, cả người mồ hôi lạnh, liền vội vàng tiến lên quỳ gối trước mặt của Thẩm Thanh:
“Lão gia, Cửu Mạch vẫn còn nhỏ, còn nữa, trước hắn cũng không biết lão gia mưu hoa, hộ tống những học sinh kia nhập kinh cũng là cử chỉ vô ý, hôm nay sự tình đã xảy ra, thừa dịp hoàng thượng bệnh nặng, dễ giải quyết, thật chẳng lẽ lão gia muốn đánh chết nhi tử của mình sao?”
“Vu thị, ngươi không cần cầu tình, nếu không để hắn thanh tỉnh một chút, hắn thật cho rằng mình làm anh hùng có thể đại nghĩa diệt thân! Nếu không có Thẩm gia, nơi nào có vinh hoa phú quý cho hắn hưởng? Hôm nay hắn lại phản bội gia tộc, nên đánh!”
Phía sau gậy gộc hạ xuống càng ngày càng nhanh, trong lúc nhất thời Thẩm Cửu Mạch không kiên trì được, ầm một cái ngã trên mặt đất, nửa khối ngọc bội trong ngực hắn rơi a.
Mi tâm của Thẩm Cửu Mạch vừa nhíu, theo bản năng liền muốn che lại ngọc bội: Hứa cô nương nói, nàng không muốn sẽ cùng Thẩm gia nhấc lên bất kỳ quan hệ gì, nên không thể để cho phụ thân và mẫu thân thấy khối ngọc bội này.
Chỉ là còn không có chờ hắn nhúc nhích, Vu thị đã một tay nhặt ngọc bội lên, nhãn thần mở to mãn nhãn kinh khủng, nổi giận gầm lên một tiếng nói: “Đừng đánh! Ngọc bội này ngươi là từ đâu có được?”
Bookwaves.com.vn
Ánh mắt của Thẩm Thanh cũng rơi xuống, thấy rõ dáng dấp của ngọc bội, sắc mặt chợt trở nên âm trầm không gì sánh được.
Sau lưng hộ vệ thấy Thẩm Thanh và Vu thị đều không nói lời nào, vội vã ngừng động tác đánh người.
Vu thị liền vội vàng kéo Thẩm Cửu Mạch lên, giơ ngọc bội lên trước mắt hắn: “Ngươi nói cho ta biết, ngọc bội kia ngươi là địa phương nào có được?”
Thẩm Cửu Mạch đau cổ họng hắng một tiếng, ngữ khí lại đạm mạc: “Tiện tay mua.”
“Ngươi làm sao có thể không biết? Khối ngọc bội này… Khối ngọc bội này là tiện nhân kia lưu lại, ta tuyệt không nhận sai… Tiện nhân kia…” Vu thị chợt nheo mắt lại, “Sau khi từ trong cung đi ra ngươi cũng không có lập tức trở về phủ, mà là đi Mục gia một chuyến, ngươi đi gặp người nào? Có phải Hứa Vân Noãn hay không?”
“Không phải.”
Thẩm Cửu Mạch phủ nhận, Vu thị lại không có nghe.
“Ta đã nói rồi, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, dung mạo của Hứa Vân Noãn kia lại có bảy tám phần tương tự Sở Ngưng, trên đời nào có hai người vô duyên vô cớ lớn lên giống nhau như vậy? Hơn nữa tuổi của Vân Noãn cũng khớp với hài tử tiện nhân kia sinh ra, ta nên sớm nghĩ tới, sớm nên nghĩ tới!”
Vu thị hận đến cắn răng, hai mắt mở to, hầu như tích ra máu.
Thẩm Thanh cũng sững sờ ở tại chỗ, thật lâu không có phản ứng.
Thẩm Cửu Mạch dùng sức giãy sợi dây, một tay đoạt lấy ngọc bội kia trở về: “Mẫu thân, đây chỉ là ta ở một sạp nhỏ mua được, không phải thứ gì đáng tiền, mẫu thân nhận lầm.”
“Ngươi nói bậy!” Vu thị chợt đứng dậy, quay đầu nhìn Thẩm Thanh, “Nửa khối ngọc bội trong tay ngươi đâu? Khối ngọc bội này là tín vật đính ước của ngươi và Sở Ngưng, đừng cho là ta không biết, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn tỉ mỉ giữ!”
Thẩm Thanh rốt cục lên tiếng: “Cửu Mạch, ngọc bội đến tột cùng là từ đâu tới?”
“Tiện tay mua.”
“Nếu ngươi không nói thật, ta sẽ cho người tiếp tục đánh ngươi!”
“Phụ thân nguyện đánh nguyện phạt, nhi tử đều nhận, thỉnh người tùy ý.”
Vu thị cười lạnh một tiếng: “Lão gia, ngươi còn không hiểu được sao? Có thể để cho hắn xuất phát từ nội tâm can che chở như vậy, ngoại trừ Hứa Vân Noãn kia còn có thể là ai? Nói không chính xác chuyện lần này, cũng là Hứa Vân Noãn kia ở sau lưng phá rối! Hứa Vân Noãn không phải là một món đồ, Mục gia kia cũng không phải thứ tốt! Trước đây Vệ quốc công có thể phản bội chủ tử ban đầu đầu phục hoàng thượng, hôm nay nói không chính xác cũng sẽ phản bội hoàng thượng đầu phục người mới!”
Khóe mắt của Thẩm Thanh mạnh khẽ động, Vu thị luôn luôn sẽ đổ hết tất cả mọi chuyện lên trên người Hứa Vân Noãn, trước đây hắn cảm thấy một nữ tử nho nhỏ không nên có bản lĩnh lớn như vậy, mà nếu quả Hứa Vân Noãn kia thật là hài tử của Sở Ngưng! Nàng đối với Thẩm gia sao lại không có cừu hận?
Còn có Mục gia, lại sắm vai dạng vai gì trong đó?
Thẩm Thanh mạnh đứng dậy: “Vật này có phải Hứa Vân Noãn đưa cho ngươi hay không?”
“Phụ thân, ta nói rất rõ ràng, ngươi không tin, ta cũng không có biện pháp.”
“Ngươi không nói, ta cũng sẽ tự mình đi thăm dò.” Thẩm Thanh lạnh lùng vung ống tay áo, “Nhìn kỹ hắn, ta muốn đi gặp tam hoàng tử, chuyện lần này phải dao sắc chặt đay rối, nếu như bị đạp, như vậy Thẩm gia chúng ta lật thân xuống đất.”
Vu thị âm thầm cắn răng: “Được, ta đã biết.”