Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 458: LUÔN CÓ CHÓ NGU MUỐN HẠI CÔ NÃI NÃI


Dịch giả: Luna Wong


Nhị Hắc vốn là thấy chủ nhân của mình ghé vào lan can vừa chăm chú nhìn, muốn từ phía sau nhào qua cùng nàng thân cận một chút, nhưng không nghĩ tới nhào quá cao, lại vượt qua lan can, một đầu đâm vào trong nước.


Chờ nó đội một mảnh lá sen từ trong nước chui ra ngoài, cả con chó đều là mộng, nhãn thần đờ đẫn nhìn trái phải một chút, phảng phất không rõ vì sao bản thân thoáng cái rơi vào trong nước, đợi thân thể không ngừng trầm xuống mới phục hồi lại tinh thần, vội vã vẫy móng vuốt bơi lên bờ.


Hứa Vân Noãn ghé vào bên cạnh lan can, tiếu ý dịu dàng nhìn Nhị Hắc trong nước: “Nhị Hắc, nếu đã xuống đó, đừng có gấp đi lên, giúp ta đá mấy đóa liên hoa qua đây a?”


“Ngao ô ô?” Nhị Hắc nghe được tiếng cười của Hứa Vân Noãn, còn tưởng rằng chủ tử nhà mình triệu hoán nó nhanh chóng qua đây, bốn chân vẫy càng nhanh.


Hứa Vân Noãn vội vã đi sang chỗ bậc thang chuyên môn xây, đợi được hai cái móng vuốt của Nhị Hắc đặt lên trên bậc thang, vội vã đè lại đầu của nó: “Nhị Hắc, lấy liên hoa! Liên hoa hồng nhạt rất đẹp kia!”


Nhị Hắc nghe không hiểu, tận lực nhảy ra trước một cái, mang theo một đầu nước bạc ướt nhẹp, thoáng cái đụng vào trong lòng Hứa Vân Noãn.


“A, Nhị Hắc, đây là y phục ta vửa thay không lâu!”


“Ngao ô!”


“A, ngươi hãy thành thật chút! Khoan vẩy nước, chờ ta đi xa một chút mới…” Hứa Vân Noãn còn chưa kịp chạy sang hai bên trái phải, Nhị Hắc đã loạng choạng đầu, vẩy hết nước trên thân người ra.


Hứa Vân Noãn vừa giơ tay lên che ở bên gò má của mình, vừa tức giận dậm chân: “Nhị Hắc, có phải là ngươi cố ý hay không? Ngươi con chó hư hỏng này…”



Mục Trần Tiêu và Mục Thiên Trù tiễn xong đại hoàng tử, nghe được động tĩnh bên này, liền chạy tới, sau đó không tự chủ được dừng ở tại chỗ.


Hứa Vân Noãn đứng ở trên bậc thang, phía sau là một mảnh hồ sen như tranh vẽ, nàng nâng tay, che lại giọt nước thật nhỏ văng khắp nơi, lại không che nổi kiêu dương xa vời chiếu xuống…


Ánh dương quang hạ xuống, soi sáng trên những giọt nước thật nhỏ kia, ở chung quanh nổi lên một mảnh sáng mờ giống như thải hồng(cầu vòng).


Nàng giơ khóe môi lên, tiếu ý một mảnh xán lạn, không buồn không lo, nhìn còn chói mắt hơn cả giọt nước tràn đầy thất thải hoa quang kia.


Mục Trần Tiêu ngơ ngác nhìn một màn này, giờ khắc này, hắn quên hết tất cả phản ứng, thậm chí quên mất mình là ai, chỉ nghe thấy từng tiếng tim đập mãnh liệt.


Hồi lâu sau, mơ hồ nghe được có người ghé vào lỗ tai hắn nói, thẳng đến vai bị người vỗ một cái, lúc này mới oanh một cái về tới hiện thực.


Bookwaves.com.vn

“Trần Tiêu, lời của gia gia nói ngươi, ngươi không nghe thấy sao?” Mục Thiên Trù vừa vỗ vai của Mục Trần Tiêu, vừa rất bất mãn nói.


“Gia gia nói gì đó?”


“Ta đều hỏi ngươi hai lần rồi.”


“Mới rồi có hơi thất thần…”


“Rốt cuộc là thất thần, hay bị mê tâm hồn?” Mục Thiên Trù trừng tôn tử của mình, trầm ổn trong ngày thường của hắn lúc này sớm đã tiêu thất, trong một đôi mắt tràn đầy ảnh ngược của Hứa Vân Noãn, bộ dáng kia nhìn còn không thông minh bằng Nhị Hắc nữa!



Trong lòng Mục Trần Tiêu nóng hổi, bên tai phiếm hồng: “Gia gia…”


“Hừ, ngươi cảm thấy Vân Noãn đẹp mắt không?”


“… Đẹp.”


“Tiểu tử thối, ngươi cảm thấy đẹp, những người khác đồng dạng cảm thấy nàng đẹp sao. Nên ngươi lên mười hai vạn phần tâm tư, nhìn kỹ người. Nếu không, dáng dấp đẹp mắt hơn nữa ngươi cũng không thấy được.”


“Ta minh bạch, ta nhất nhất định sẽ tận dụng hết khả năng bảo vệ tốt cho Vân Noãn. Gia gia, nếu một ngày nào đó, ngươi phát hiện ta làm một ít chuyện sai lầm, gia gia có tức giận không?”


“Vậy phải xem ngươi sai có bao nhiêu nghiêm trọng, nếu ngươi không cẩn thận vứt bỏ cô nãi nãi của ngươi, ta đây có thể không nhận tôn tử như ngươi nữa.”


“Nếu ta vì bảo hộ Vân Noãn mới làm những chuyện sai lầm kia thì sao?”


“Nếu là vì bảo hộ Vân Noãn, vậy không coi là chuyện sai lầm. Trần Tiêu, một nam nhân, nếu đến nữ nhân mình thích đều bảo hộ không tốt, như vậy hắn làm nhiều chuyện tốt hơn nữa có gì hữu dụng đâu? Nếu ngươi đã hiểu tâm ý của mình, như vậy thời khắc dự định cho phần tâm ý này. Ta cho ngươi biết, minh châu mặc kệ phủ bao nhiêu tầng bụi, đó cũng là minh châu, không chỉ một mình ngươi có thể phát hiện chỗ quý giá của nàng, chớ chờ mất đi, rồi đến trước mặt gia gia oa oa khóc lớn.”


Mục Trần Tiêu nhịn không được ho nhẹ một tiếng: “Ta lúc nào khóc trước mặt gia gia chứ?”


“Ngươi vẫn không thừa nhận? Trước Vân Noãn rơi xuống vách núi chẳng biết tung tích, ngươi thiếu chút nữa chảy khô nước mắt, thật cho rằng ta không biết sao?”


“Gia gia nghìn vạn lần chớ đem việc này nói với Vân Noãn.”



“Chờ một chút, khó trách ta từ mới bắt đầu đã cảm thấy không thích hợp, ngươi gọi tên của cô nãi nãi ngươi?”


Mục Trần Tiêu khuôn mặt nhất thời cứng đờ: “Đã biết Vân Noãn chính là người của Thẩm gia, cái bối phận cô nãi nãi này …”


“Hừ, ta cho ngươi biết, ngươi tên tiểu tử thúi này, Vân Noãn một ngày là cô nãi nãi của ngươi, vậy vĩnh viễn đều là cô nãi nãi của ngươi! Một ngụm Vân Noãn gọi thẳng tên nàng, nào có như ngươi vậy?”


“Gia gia, người cùng Vân Noãn xưng huynh muội, ta và Vân Noãn ai luận của người đó đi, trong lòng ta sẽ cung nàng như cô nãi nãi, thế nhưng là cô nãi nãi trên bối phận thôi.”


“Cái gì gọi là trong lòng ta sẽ cung nàng như cô nãi nãi?” Mục Thiên Trù nói xong, sau đó cẩn thận phẩm những lời này, càng phẩm càng cảm thấy chua chát, chờ một chút, cung cô nãi nãi…


Bookwaves.com.vn

“Hừ, tùy các ngươi đi, phản chính… Ngươi tên tiểu tử thúi này nếu dám làm bậy, ta đây làm gia gia, thay Vân Noãn thu thập ngươi trước!”


“Có gia gia ở, ta tự nhiên không dám.” Hơn nữa hắn cũng sẽ không, càng là không nỡ.


“Đây còn không sai biệt lắm.” Mục Thiên Trù xoay người, cất bước chậm rãi đi viện lạc của mình: Chuyện của thanh niên nhân, bản thân lão đầu tử này sẽ không nhúng vào!


Hứa Vân Noãn và Nhị Hắc náo loạn một lát, quần áo cả người đều ướt hơn phân nửa: “Trần Tiêu?”


Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi tới, nhìn thấy la quần nửa ướt trên người Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy ôn độ bên tai càng phát nóng: “Vân Noãn, y phục của ngươi…”


“Đều do Nhị Hắc ngốc này!” Hứa Vân Noãn vỗ vỗ quần áo trên người, cảm thụ được đường nhìn của Mục Trần Tiêu không biết vì sao trong lòng hiện lên một tia không được tự nhiên, “Ta… Ta về viện tử của mình trước, thay y phục, sau đó lại tới tìm ngươi, ngươi ở chỗ này chờ ta, được không?”


“Tự nhiên được.”


Hứa Vân Noãn đi hướng Ngưng Thu viện, đi hai bước lại quay đầu, đối diện ánh mắt chuyên chú của Mục Trần Tiêu, trong sát na nhãn thần càng không được tự nhiên: “Ngươi chờ, chớ loạn động a!”



“Được.”


Mục Trần Tiêu giương khóe môi lên, có gió mát phất qua, mang đến trận trận mùi hoa sen thơm ngát, mùi thơm này quanh quẩn ở trong lòng, mặc dù không đặc hơn, lại hết ý thấm vào ruột gan.


Nhìn thấy quần áo của Hứa Vân Noãn ướt, Hàn Yên vội vã lấy y phục sạch sẽ cho nàng thay: “Tiểu thư, thời tiết này tuy rằng nóng, nhưng cũng không thể đi chơi nước nha.”


“Ta không có chơi nước, đều do Nhị Hắc, nó muốn hại ta!”


“Bản thân tiểu thư ham chơi, cũng không thể đổ lên trên người của Nhị Hắc.”


“Ta thật không có.” Hứa Vân Noãn nháy mắt nói rất chăm chú.


Mộ Vũ và Hàn Yên chỉ có thể ở một bên gật đầu: “Vậy như thế này hai người nô tỳ đi thương lượng với Nhị Hắc, sau này không thể hại tiểu thư như vậy nữa.”


Hứa Vân Noãn nhìn quần áo hai người lấy tới, do dự một hồi nói rằng: “Ta nhớ kỹ không phải ta có một kiện xiêm y nga hoàng sắc sao? Hai người các ngươi nói ta mặc vào cực đẹp.”


“Đích thật là có, bất quá không phải tiểu thư nói phía trên kia thêu quá mức tinh mỹ, không đơn giản mặc sao?”


“Tìm ra cho ta mặc thử, ta cảm thấy, gần đây ta còn đang lớn, vạn nhất qua một thời gian cao hơn sẽ không mặc được nữa.”


“Tiểu thư cao hơn sao?” Mộ Vũ vội vã đi tới bên người Hứa Vân Noãn, tới tới lui lui nhìn, “Hình như không nhìn ra cao a?”


“Khụ, liền lấy ra mặc đi, nhanh một chút, Trần Tiêu còn ở bên ngoài chờ ta đó, ta đi nhìn xem có thể bắt hai con cẩm lý về hay không, buổi tối hầm canh uống.”


“… Vâng.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận