Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 459: CÁ KHÔNG CẮN CÂU, TẤT CÓ DUYÊN CỚ

Dịch giả: Luna Wong

Vốn Mộ Vũ và Hàn Yên còn muốn đi theo hầu hạ bên người Hứa Vân Noãn, nhưng Hứa Vân Noãn lại để các nàng lưu ở trong viện nghỉ ngơi, một mình chạy đi hồ nước, ngay cả Nhị Hắc cũng bị lưu lại trong viện.

Mộ Vũ cầm khăn to lau cả thân da lông ướt nhẹp cho Nhị Hắc: “Nhị Hắc, ngươi làm sao chọc tiểu thư thế? Thế nào ngày hôm nay cũng không mang ngươi quá a?”

Hàn Yên ở một bên sửa sang lại tủ quần áo của Hứa Vân Noãn, thỉnh thoảng chọn vài món xiêm y ra.

“Hàn Yên tỷ tỷ, tủ quần áo của tiểu thư không phải hôm qua mới chỉnh lý qua sao? Thế nào ngày hôm nay lại phải thu thập nha?”

“Tiểu thư trưởng thành rồi, tự nhiên phải thu thập một lần nữa.”

Mộ Vũ hơi có chút ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Tiểu thư thực sự cao hơn sao? Sao ta đều không nhìn ra nhỉ?”

Hàn Yên cố nén cười: “Ngươi nhìn chính là bề ngoài, mà ta còn lại là nhìn tâm tình.”

“A?”

“Không rõ thì thôi, sau này nhất định sẽ chậm rãi hiểu.”

Hứa Vân Noãn đổi xong y phục về tới bên hồ nước, Mục Trần Tiêu như trước duy trì dáng dấp lúc nàng rời đi, thậm chí ngay cả ôn độ trong ánh mắt cũng chưa từng thay đổi.

Hứa Vân Noãn hơi có chút không được tự nhiên nhẹ nhàng kéo lại ống tay áo: “Trần Tiêu, hiện tại nắng quá gắt, sao ngươi không vào trong lương đình chờ?”

“Không phải Vân Noãn bảo ta không nên cử động sao?”

“Ta là bảo ngươi không nên ly khai, cũng không phải bảo ngươi ở nơi này không nhúc nhích?”

“Là ta lý giải sai rồi, ta không tốt.” Mục Trần Tiêu vội vã mở miệng nói xin lỗi.

Trong lòng Hứa Vân Noãn có chút không được tự nhiên, thậm chí nàng đều không biết loại không được tự nhiên này từ đâu mà đến, vì vậy vội vã dời câu chuyện đi chỗ khác: “Hai chúng ta đi bắt cá đi?”

“Thuyền nhỏ trước nói còn chưa làm xong.”

“Không có việc gì, chúng ta có thể tìm hai cái cần câu, ta vừa nhìn thấy cẩm lý trong hồ từng cơn một ngốc đầu ngốc não, khẳng định rất dễ câu.”

“Được, nghe lời ngươi.”

Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn giơ tay lên chà xát gương mặt: Trước đây cũng thường nghe Mục Trần Tiêu nói nghe lời của nàng, cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng hôm nay nghe nữa, luôn cảm thấy trong lòng như là bị người dùng ngón tay đâm một cái, cảm giác kia tô tô tê tê, làm cho lòng người có chút nôn nóng, lại cảm thấy mừng rỡ không rõ.

Nghe nói hai vị chủ tử muốn lấy cần câu câu cá, Chu quản gia vội vã để người an bài, sau khi đưa cần câu qua đây, còn tri kỷ đuổi hạ nhân chung quanh sang một bên.

Mục Thiên Trù ở trong viện tử uống trà, nhìn thấy Chu quản gia trở về, không khỏi nâng mắt da: “Nhìn xong rồi, Vân Noãn còn vui vẻ?”

“Cô nãi nãi tự nhiên vô cùng vui vẻ, hồi lâu cũng không có như vậy cười qua.”

“Người Thẩm gia tạo nghiệt, hết lần này tới lần khác muốn tới lăn qua lăn lại Vân Noãn của chúng ta, Thẩm Thanh kia thực tại đáng trách.”

“Lão thái gia, cô nãi nãi là ba vị lão gia tử nuôi, tính tình thông thấu, cũng thật sớm có chút lý giải với thân thế của mình, nhưng dù vậy, sau khi biết chân tướng, như trước khó qua lâu vậy. Nếu đổi thành trên người của công tử…”

Động tác uống trà của Mục Thiên Trù nhất thời cứng ngắc ở, một lát sau, nhẹ nhàng buông trà trản xuống:

“Chuyện của Trần Tiêu…”

“Lão thái gia, ta biết dựa theo tâm tư của người, chuyện của công tử là phải giấu cả đời, hãy nhìn lúc này càng ngày càng loạn, ai cũng không biết sau này sẽ phát sinh cái gì, hơn nữa trong quân bên kia truyền lời đến, nói là công tử đã khải dụng Xuất Trần thập tam vệ, hơn nữa trưởng công chúa lại sắp trở lại kinh thành, các loại nguyên nhân này cộng lại, luôn để người cảm thấy mưa gió sắp tới, hoảng sợ khó an.”

“Để ta nghĩ xem, thân thế của Vân Noãn vạch trần, dính đến đơn giản chính là một Thẩm gia, nhưng nếu đổi thành Trần Tiêu… Đến lúc đó há là long trời lở đất có thể hình dung được? Quan trọng nhất là, hai chân của Trần Tiêu… dáng dấp của hắn bây giờ, ta càng hy vọng hắn có thể an an ổn ổn mà sống, chứ không phải lần thứ hai cuốn vào từng vòng xoáy sâu không thấy đáy.”

“Tâm tình của lão thái gia nhiên là tốt, nhưng có đôi khi trời không chìu lòng người, vẫn phải thật sớm dự định mới phải.”

“Ý tứ của ngươi ta cũng minh bạch, bất quá có thể giấu được nhất thời thì nhất thời đi, đến cuối cùng nếu là thật không dối gạt được, chỉ hy vọng Trần Tiêu có thể kiên cường một chút…”

Chu quản gia rót trà cho Mục Thiên Trù một lần nữa: “Chính là làm khó lão thái gia, chuyện gì đều phải tự mình gánh.”

“Đây không phải là còn ngươi nữa sao? Hai bộ xương già của chúng ta cứng rắn, nên chịu thêm chút trách nhiệm, chờ lúc nào gánh không được nữa lại nói.”

“Lão nô có thể chia sẻ hữu hạn…”

“Lời này đừng nói, cùng nhau ngồi xuống uống chén trà.”

Nét mặt của Chu quản gia mang theo tiếu ý: “Bác Lăng trà xuân này thật đúng là cực phẩm khó được, cũng là cô nãi nãi lợi hại, có thể từ trong tay vị Thôi lão hầu gia kia đòi đi ra nhiều như vậy.”

“Ha ha, đồ Vân Noãn bù vào cũng không ít, nếu như không phải lợi thế cũng đủ, Thôi lão hầu gia kia có thể tử tâm tháp địa làm việc sao? Hắn cũng là một ưng chủ không gặp thỏ không tát.”

“Vẫn là cô nãi nãi lợi hại.”

Hoạt động thả câu lần này vẫn tiến hành một canh giờ, đến cuối cùng Hứa Vân Noãn đều có chút hoài nghi nhân sinh.

Bookwaves.com.vn

Nàng ghé vào sát lan can, ngơ ngác lăng lăng nhìn cẩm lý trong hồ, môi phấn hơi giương, dáng dấp chưa tỉnh hồn lại:

“Trần Tiêu, ngươi nói với ta một chút, những còn cẩm lý này là ngươi từ chỗ nào tìm tới thế? Sao chúng nó thông minh như vậy, đây đều một canh giờ rồi, đừng nói cá, đến vẩy cá cũng không câu được?”

Những con cá này cũng không biết thế nào, hạ lưỡi câu xuống, nhìn cũng không nhìn một mắt, như trước lắc lư đuôi xinh đẹp, chậm rãi xuyên toa trong nước.

Mục Trần Tiêu hơi cúi đầu ho khan một tiếng: “Khụ, những con cá này không quá nghe lời, ta để Úc Khoảnh đổi một nhóm khác qua đây.”

“Then chốt không phải có nghe lời hay không, mà là sao chúng nó chết sống không cắn câu nhỉ? Lẽ nào trong lòng chúng nó có bóng ma gì với lưỡi câu? Biết đây là thứ có thể để cho chúng nó chết?”

Nhãn thần của Mục Trần Tiêu lóe ra: “Không bằng ngày khác lại câu cá đi?”

Hứa Vân Noãn ủ rũ cúi đầu xoay người lại, khi thấy thần sắc hơi có chút né tránh của Mục Trần Tiêu, vội vã khom lưng tiến lên trước: “Xảy ra chuyện gì? Trần Tiêu, sao ta cảm thấy ngươi có cái gì không đúng nhỉ?”

“Không có a.”

“Thật không có?”

“Không có!”

Hứa Vân Noãn thẳng thắt lưng, xoay người tiếp tục nổi giận đùng đùng trừng hồ nước: “Có lẽ là mồi không đúng lắm, không hợp khẩu vị với cá này?”

Có gió thổi tới, thổi bay sợi nhỏ treo bên ngoài làn váy của Hứa Vân Noãn, nhẹ nhàng chậm rãi rơi vào trên đầu gối của Mục Trần Tiêu.

Mục Trần Tiêu theo bản năng lấy tay cầm, chờ phục hồi lại tinh thần, lại như phỏng tay buông ra.

Lực chú ý của Hứa Vân Noãn như trước chấp nhất ở trong hồ nước: “Ngày mai, ta đổi một loại mồi câu, ta còn không tin cá này mềm cứng rắn không ăn!”

“Canh giờ cũng không còn sớm, Vân Noãn về nghỉ một chút đi, ngày mai, ta trở lại bồi ngươi.”

“Vậy cũng tốt, ngươi cũng sớm trở về nghỉ ngơi, những thứ chuyện ngổn ngang kia trước hết không cần nghĩ, chúng ta an an tâm tâm chờ kết quả đánh cờ trong cung là được.”

“Được.”

Mục Trần Tiêu về tới Minh Hối hiên, liền vội vàng kêu Úc Khoảnh qua đây: “Ngày mai cũng không cần cho đám cẩm lý kia ăn nữa.”

Úc Khoảnh có chút kỳ quái: “Công tử, không phải người nói mỗi ngày đều phải cho đám cẩm lý kia ăn no, để cho chúng nó mau lớn lên sao?”

Trước đó vài ngày thả nhiều thực vật, ai ngờ ăn no chết hết mấy con, công tử nhà mình đau lòng không ngừng đó!

“Trước khác nay khác.” Trước kia là muốn cho chúng nó mau lớn lên, trưởng thành rồi, có thể thực hiện tràng cảnh hà hương mãn đường cẩm lý mập béo trước đó đã nói với Vân Noãn, hôm nay hy vọng chúng nó có thể an tâm cắn câu!

Úc Khoảnh không nghĩ ra, bất quá lời của công tử nhà mình không thể làm trái: “Vâng, vậy ngày mai thuộc hạ sẽ không cho chúng nó ăn nữa.”

(Luna: Tới giờ phút này đây, ta cảm thấy mỗi mình nữ chủ có thân phận khác là hoàn hảo lắm rồi. Nếu để nam chủ cũng có thêm thân phận khác vậy Mục gia xem như tuyệt hậu luôn. Haizzz, tác giả nói thế chính là chuyện nam chủ có thân phận khác cũng đã xác định không thay đổi được, chỉ hy vọng không quá khiến người khác khó nuốt thôi)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui