Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 460: CHÂN TƯỚNG NẮM GIỮ TRONG TAY RẤT ÍT NGƯỜI


Dịch giả: Luna Wong


Có phân phó của Mục Trần Tiêu, Úc Khoảnh tự nhiên phải nghe theo.


Vì vậy chờ ngày thứ hai Hứa Vân Noãn lại câu cá, không bao lâu liền câu được mấy con.

Mục Trần Tiêu ở một bên tỉ mỉ nhìn thần sắc của Hứa Vân Noãn, thấy nàng như có điều suy nghĩ, nhưng không thấy dáng vẻ cao hứng, không khỏi hỏi: “Không phải Vân Noãn muốn câu cá sao? Sao hôm nay câu được rồi cũng không vui?”


Hứa Vân Noãn ngồi vào một bên của Mục Trần Tiêu, nhìn cá trong thùng cẩn thận nghiên cứu: “Trần Tiêu, ngươi có cảm thấy đây cực kỳ quái hay không, ngày hôm qua chúng ta câu làm sao cũng không câu được cá, nhưng hôm nay con cá này lại một con tiếp một con, nói không chính xác những con cá này có thể nghe hiểu được lời của chúng ta!”


“Có lẽ là ngày hôm qua chúng nó không đói bụng, ngày hôm nay đột nhiên đói bụng…”


“Sẽ nguyên nhân là đơn giản như vậy sao?”


“Nói không chính xác thì sao?”


Hứa Vân Noãn vẫn cảm thấy cần phải nghiên cứu kỹ một chút: “Chúng ta đây quan sát thêm.”


Chạng vạng, Úc Khoảnh đến đây xin chỉ thị của Mục Trần Tiêu: “Công tử, vậy cẩm lý trong hồ nên cho ăn hay là không cho ăn a?”


Mục Trần Tiêu không khỏi rơi vào trầm mặc: Nếu như cho đám cẩm lý kia ăn no, ngày mai không cắn câu, Vân Noãn câu không được cá, có thể cho là những con cá kia thành tinh hay không?


Thấy Mục Trần Tiêu thật lâu không nói, Úc Khoảnh nhịn không được lần thứ hai lên tiếng: “Công tử?”



“Tự ngươi nhìn mà làm đi.”


“A? Thuộc hạ tự xem mà làm?”


“Ân, đi xuống trước đi.”


Lòng của Úc Khoảnh tràn đầy sầu lo, nếu làm không tốt, công tử nhà mình có thể xé xác hắn hay không?


Chu quản gia mang theo thức ăn nhẹ qua đây, nhìn thấy dáng dấp sắp nhéo tóc của hắn, khó có được tốt bụng quản nhàn sự: “Úc Khoảnh tiểu tử, đây là thế nào? Bị công tử khiển trách?”


“Vậy thì không có, nhưng còn không bằng bị công tử khiển trách một trận!”


Úc Khoảnh liền vội vàng đem chuyện cho cẩm lý ăn nói một lần.


Bookwaves.com.vn

Chu quản gia nghe xong, dáng dấp khinh bỉ chí cực: “Chỉ chút chuyện như vậy, còn đáng giá ngươi sầu mi khổ kiểm?”


“Chu bá, người mau chỉ cho ta một chiêu đi!”


“Ngươi trở về viết hai tờ giấy, bắt thăm không phải là được rồi sao? Cho ăn hay không, hoàn toàn xem thiên ý.”


Úc Khoảnh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy đây chính là biện pháp tốt, vội vã tự trở về thực hiện.


Vì vậy mấy ngày kế tiếp, Hứa Vân Noãn không chút chú ý những chuyện khác, một lòng một dạ nhào tới trên người cẩm lý trong hồ nước.



Ngay cả Mục Thiên Trù sau khi nghe được tin tức, cũng không nhịn được đến đây quan tâm: “Vân Noãn, hai ngày này ngươi cực kỳ thích câu cá sao?”


Sau khi Hứa Vân Noãn chợt nghe nói thân thế của mình, liên tiếp trầm mặc hồi lâu, sau này câu một lần cá, lại cả ngày phân cao thấp với cá trong hồ, nhìn làm sao cũng để người cảm thấy không quá bình thường a!


Hứa Vân Noãn là một bộ dáng dấp hăng hái bừng bừng: “Ca ca, ta cảm thấy cẩm lý trong hồ của chúng ta tựa hồ cũng thành tinh rồi. Có đôi khi một hồi có thể câu được mấy con, có đôi khi cả ngày một con cũng không mắc câu. Hình như không phải ta đang câu chúng nó, mà là chúng nó đang trêu chọc ta chơi đó.”


Mục Thiên Trù cũng tới hăng hái: “Thật có chuyện như vậy, ta đây cũng thử một chút?”


Vì vậy người trầm mê câu cá lại thêm một lão thái gia, đợi được Úc Khoảnh ý thức được sự tình không đúng lắm, đã nói không rõ.


“Công tử, liên tiếp năm sáu ngày rồi, lão thái gia và cô nãi nãi đều hao tổn ở hồ nước bên kia, có cần nói rõ nguyên nhân với bọn họ hay không?”


Mục Trần Tiêu trầm mặc một lát: “Ta cái gì cũng không biết.”


“A? Công tử cái gì cũng không biết, ta đây thì sao?”


“Ta cái gì cũng không biết, ngươi thân là thuộc hạ, tự nhiên càng không biết.”


“Vậy cá thì sao?”


“Trước đây cho ăn thế nào, sau này tiếp tục cho ăn thế đó là được, có một biện pháp để gia gia và Vân Noãn cùng nhau tiêu khiển cũng vô cùng tốt, dĩ nhiên, nếu ngươi muốn nói sự tình cho bọn hắn biết, hậu quả sẽ thế nào, ta không giúp được ngươi.”


Úc Khoảnh yên lặng đè xuống cảm giác mát lạnh phía sau lưng, ngữ khí kiên định nói: “Công tử nói phải, thuộc hạ cũng là cái gì cũng không biết.”


Chuyện này kiên quyết không thể bại lộ, hiện tại xui xẻo là cẩm lý, chờ sau này sự tình bạo lộ ra, xui xẻo chính là Úc Khoảnh hắn.



Nên, chết cẩm lý không chết hộ vệ, không có mao bệnh!


Một ngày này, Hứa Vân Noãn đang chuẩn bị đi bên hồ nước, đã thấy Mục Thiên Trù đi tới, thần sắc có chút ngưng trọng: “Vân Noãn, trong cung truyền lời ra, tuyên ngươi lập tức vào cung.”


Hứa Vân Noãn chợt nâng đôi mắt: “Lúc này tuyên ta vào cung?”


Thân thể của hoàng thượng mặc bệnh nhẹ, triều đình một mảnh loạn, tuyên nàng vào cung có thể làm cái gì?


“Ta cũng cảm thấy lai giả bất thiện, ta đã phái người đi về phía hiền phi nương nương bên kia hỏi chuyện, nhưng tình huống khẩn cấp, cũng chưa có truyền về đáp lời gì, chỉ có thể chờ sau khi ngươi vào cung tùy cơ ứng biến. Bất quá ngươi yên tâm, ta và Trần Tiêu sẽ cùng ngươi vào cung.”


Hứa Vân Noãn vội vã đè bất an trong lòng xuống: “Ta hiểu rồi, sẽ đi thay quần áo ngay bây giờ.”


“Được.”


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn tỉ mỉ tự định giá chốc lát, chọn một kiện la quần màu hồng nhạt câu triền nhánh miên hoa thay, sau đó lại thay đổi một cây trâm hồng nhạt bích tỳ, tỉ mỉ vẽ chút mi mục, sãi bước đi ra khỏi phòng.


Bên ngoài phòng, Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu đang đợi, thấy được y phục trên người nàng mặc, không khỏi hơi dừng lại một chút.


Mục Thiên Trù mở miệng: “Vân Noãn, mặc quần áo nhan sắc này có phải có chút bắt mắt hay không?”


“Ca ca, hoàng thượng trọng bệnh, nhìn thấy người đi vào gặp hắn toàn bộ mặc tố y la quần, sẽ cảm thấy những người này đều đang nguyền rủa mạng hắn không lâu. Ta còn nhỏ, mặc vào một thân y phục nhan sắc sáng chút, hẳn là cũng sẽ không có sai lầm gì lớn. Chủ yếu nhất là, sau khi Thẩm gia biết được thân phận của ta, vẫn không có chút động tác nào, lúc này đây hoàng thượng đột nhiên tuyên ta vào cung, nói không chính xác đã có người Thẩm gia ở sau lưng phá rối, bọn họ muốn thấy ta thất hồn lạc phách, tái nhợt tiều tụy, ta mới sẽ không để cho bọn họ như ý!”


“Thật có chuyện gì, nể mặt ta và Trần Tiêu, hoàng thượng vậy cũng không đến mức bởi vì một thân xiêm y mà trách móc ngươi nặng nề, cứ mặc như vậy đi, chúng ta mau vào cung.”


“Được.”


Xe ngựa một đường nhanh chóng chạy tới cửa cung, ngay thời gian nhìn thấy cửa cung, Hứa Vân Noãn chợt nghe một thanh âm quen thuộc: “Sư muội!”



Hứa Vân Noãn vội vã kêu dừng ngựa xa, vén rèm xe lên, nhìn về phía Tùng Hương chờ ở ven đường: “Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”


“Sư phụ bên kia chiếm được chút tin tức, nói là tình huống trong cung không tốt lắm, để cho ta tới đưa một vật cho sư muội.”


“Sư bá tặng đồ cho ta?”


“Bên trong bình sứ có một viên thuốc, là sư tổ lưu lại, phương thuốc sớm đã thất truyền, bất quá dược hiệu kỳ lạ, có người nói có thể cứu mạng người. Sư bá nói, nếu như tình huống nguy cấp nói, bảo tiểu sư muội nhìn mà xử trí.”


Hứa Vân Noãn liền vội vàng cầm bình thuốc ở trong tay: “Ta hiểu rồi, chờ ta từ trong cung trở về, lại nói lời cảm tạ sư bá.”


“Tiểu sư muội không cần khách khí, hành sự ở trong cung tất cả cẩn thận.”


“Ta đã biết.”


Hứa Vân Noãn có chút lo lắng cầm bình thuốc cũng không được mạng vào trong cung, lại không nghĩ rằng vừa vào cửa cung liền thấy Nguyệt Thụ bên người hiền phi nương nương đang đợi, một đường đón bọn họ vào.


Hứa Vân Noãn thấy hành tẩu của Nguyệt Thụ có chút bất biến, trên người cũng có huyết tinh khí nhàn nhạt, mi tâm không khỏi khẽ động: “Nguyệt Thụ cô nương, hiền phi nương nương tất cả mạnh khỏe chứ?”


“Hồi lời của Hứa cô nương, nương nương trước vẫn an hảo.”


Trước vẫn an hảo? Đó chính là hiện tại không xong?


“Nương nương có cái gì phân phó?”


“Nương nương nói, Hứa cô nương còn nhỏ, vẫn còn con nít, chuyện gì cũng không biết, vẫn an an ổn ổn, thật vui vẻ mới tốt.”


Hứa Vân Noãn chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng: Xem ra thực sự đã xảy ra chuyện, hơn nữa sự tình còn cực kỳ nghiêm trọng…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận