CHƯƠNG 462: AI CŨNG LÀ NGƯỜI GIỎI TRONG CHUYỆN CÃI NHAU?
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên, ánh mắt trong suốt nhìn về phía tên đạo sĩ đi theo tam hoàng tử kia: “Vị đạo trưởng này, nghe ngươi nói nhiều như vậy, nhưng không biết ngươi thanh tu ở nơi nào, có đạo hiệu gì?”
“Bần đạo đạo hiệu Vô Danh, thanh tu sơn lâm.”
“Nguyên lai là Vô Danh đạo trưởng, pháp lực của đạo trưởng cao thâm như vậy, đều có thể thôi diễn ra mệnh cách của đế vương, thế nào trước lại không có nghe nói qua tục danh của ngươi nhỉ?”
“Nếu đã không phải là người trong hồng trần, tự nhiên không thèm để ý những thứ danh tiếng này, lúc này đây nếu như không phải nhìn ra đế vương gặp nạn, lại được tam hoàng tử thật tình mời, bần đạo cũng sẽ không xuất sơn.”
“Cao nhân như đạo trưởng thế, lại không thèm để ý danh tiếng của mình, tự nhiên ẩn ở trong rừng núi, thậm chí có rất ít người có thể thấy được chân diện mục của đạo trưởng. Ta rất kỳ quái, tam hoàng tử điện hạ làm thế nào biết bản lĩnh của đạo trưởng, còn biết ngươi có thể thôi diễn ra hiện tượng thiên văn của đế vương?”
Thần sắc của tam hoàng tử chưa thay đổi: “Trước tại ngoại du lịch, ngẫu nhiên đã nghe qua danh tiếng của Vô
Danh đạo trưởng, lúc này đây phụ hoàng bệnh đến hùng hổ, trong lòng ta thực tại lo lắng, hơn nữa khâm thiên giám bên kia vẫn nói hiện tượng thiên văn không tốt, ta liền nhớ tới thỉnh đạo trưởng đến đây nhìn một cái, không nghĩ tới thật đúng là xảy ra vấn đề, trước bất kể là đại ca hay là hiền phi nương nương, đều cung kính với hoàng thượng có thừa, nhưng ai có thể nghĩ tới chính là hai người nhìn qua cực kỳ trung hậu này, lại ở phía sau ngầm trớ chú phụ hoàng?”
Tiếu ý của Hứa Vân Noãn chưa thay đổi, không chút nào để ý tới tra tam hoàng tử nói: “Ta từng nghe người ta nói qua, thiên cơ bất khả lộ, Vô Danh đạo trưởng thôi diễn mệnh cách của đế vương? Với bản thân ngươi có tổn hại gì?”
Mi tâm của tam hoàng tử vừa nhíu: “Hứa Vân Noãn, lần này gọi ngươi qua đây, là còn muốn hỏi một chút xem trước đây có phải ngươi tự mình chiếu cố chậu thanh tùng này không, không phải để ngươi ở nơi này thẩm án tử! Ngươi ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy?”
“Sự tình quan hệ đến hoàng thượng, mà hoàng thượng chính là thiên tử của Đại An triều, chuyện liên quan đến lê dân thiên hạ, nếu đã biết thân thể của hoàng thượng có bệnh nhẹ, thân là con dân Đại An triều, làm sao không thể quan tâm hoàng thượng nhiều hơn một chút? Tam hoàng tử điện hạ, ngươi chính là hoàng tử, càng thêm quan tâm phụ thân là hoàng thượng đi, hay là nói mấy vấn đề này, ngươi sớm đã hỏi qua sự vô cự tế, xác định không có chút nghi vấn nào, cho nên mới không cho phép ta hỏi?”
Bookwaves.com.vn
Trong lòng tam hoàng tử trầm xuống: Nếu nói hắn chưa hỏi qua, chẳng phải là có vẻ hắn không coi trọng an nguy thân thể của phụ hoàng sao? Hứa Vân Noãn này tuổi còn nhỏ, ở đâu ra nhiều tâm tư như vậy?
Hứa Vân Noãn mới không cho tam hoàng tử cơ hội tỉ mỉ tự định giá, thấy hắn không lên tiếng, lập tức liên thanh hỏi:
“Vô Danh đạo trưởng, nghi vấn trong lòng ta còn có rất nhiều! Hoàng thượng chính là chân long thiên tử, mà ngươi chỉ là một đạo sĩ siêu thoát trong hồng trần, ngươi tu hành bao lâu? Có kiến giải gì độc đáo? Đại An triều ta kỳ nhân dị sĩ phải có không ít, vì sao những người khác đều không có đứng ra, nói có thể thôi diễn mệnh cách của đế vương, lại cứ để ngươi làm được? Ngươi có chỗ nào khác với những người tu hành khác?”
“Còn nữ, vấn đề ta vừa hỏi, hiện tượng thiên văn đều đã hiện ra có yêu tinh gây bất lợi cho tử vi đế vương tinh, nếu đã biểu lộ ở trên tinh tượng, như vậy điều này cũng quy về phạm vi thiên cơ. Ngươi tiết lộ thiên cơ, có thể bị ảnh hưởng phản phệ gì?”
“Ta hiểu chút y thuật, thấy đạo trưởng sắc mặt hồng nhuận, trung khí mười phần, nhìn cũng không giống như là có trở ngại gì với thân thể, chẳng lẽ nói đạo hạnh của đạo trưởng đã cao đến trình độ đủ để thôi diễn vận thế thiên hạ, mà không bị ảnh hưởng chút nào? Nếu thật sự là như thế, chẳng phải đạo trưởng là không người có thể địch? Dù sao, đến mệnh cách của đế vương cũng không thể ảnh hưởng ngươi…”
“Câm miệng!” Thẩm Thanh lệ quát một tiếng, “Hứa Vân Noãn, một mình nữ tử nho nhỏ như ngươi, há mồm mệnh cách đế vương, ngậm miệng đại sự thiên hạ, ai cho ngươi tư cách thất nghi ở trước mặt hoàng thượng như vậy?”
“Vân Noãn ngự tiền thất nghi, nguyện ý tiếp thu bất luận trừng phạt gì của hoàng thượng, nhưng mấy vấn đề này, chư vị đều không quan tâm sao? Vô Danh đạo trưởng này bất quá là một đạo sĩ không biết từ nơi nào nhô ra, hắn nói có yêu tinh gây bất lợi cho đế vương tinh, chư vị đã thâm tín không nghi ngờ? Bất kể là tam điện hạ, hay là chư vị đại nhân, các ngươi đều thà rằng tin tưởng một đạo sĩ không rõ lai lịch, mà không tin đại hoàng tử và hiền phi nương nương! Nói thế nào đi nữa, hiền phi nương nương là tần phi của hoàng thượng, đại hoàng tử là cốt nhục của hoàng thượng! Lẽ nào bọn họ còn không sánh bằng một người ngoài?”
“Hứa Vân Noãn, người nào không biết quan hệ của Mục gia và đại hoàng tử vô cùng tốt? Ngươi tự nhiên sẽ giúp đỡ bọn họ nói chuyện, ngươi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, nhưng lại quên một vấn đề trọng yếu nhất!”
Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên, ánh mắt không e dè chống lại Thẩm Thanh, hàn mang trong ánh mắt lạnh thấu xương: “Thẩm đại nhân, vấn đề ta quên, chờ một hồi rồi nói, bây giờ vẫn là thỉnh vị Vô Danh đạo trưởng này giải thích một chút mấy vấn đề ta vừa hỏi kia đi!”
Khí tức của Thẩm Thanh nghẹn, nhãn thần nhìn Hứa Vân Noãn vô cùng âm trầm.
Mục Trần Tiêu nhịn không được giúp đỡ Hứa Vân Noãn nói chuyện: “Hoàng thượng, chuyện liên quan đến thánh thể khoẻ mạnh, hỏi thêm một vài vấn đề, tóm lại không có chỗ hỏng gì. Vi thần cũng hết sức tò mò, hoàng thượng chính là thiên mệnh sở quy, là thiên tử của Đại An triều, hơn nữa lịch đại đế vương, đều là tử vi tinh hạ phàm. Vô Danh đạo trưởng này coi như là pháp lực cao cường hơn nữa, chung quy cũng chỉ là một phàm phu tục tử, hắn làm sao vô cùng đơn giản đã thôi diễn ra mệnh cách của tử vi tinh lờ mờ là bị trớ chú?”
Bookwaves.com.vn
Mục Thiên Trù âm thầm bổ túc một câu cuối cùng: “Hoàng thượng, Vân Noãn và Trần Tiêu nói có lý, vẫn là thỉnh Vô Danh đạo trưởng giải thích rõ thật tốt, dù sao những lời này nếu lan truyền ra bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ có người mượn cơ hội sinh sự. Tốt chút thì tự nhiên nói vị đạo trưởng này pháp lực cao cường, chính là một vị thiên tài trăm năm khó gặp, nhưng nếu có người tâm tồn gây rối, khó tránh khỏi sẽ mặt khác, mệnh cách của hoàng thượng quá nhẹ, thậm chí nói hoàng thượng cũng không phải người mệnh cách tử vi tinh, nàng đạo trưởng này thôi diễn mới không có phản phệ gì…”
Vẫn trầm mặc đế vương chợt nâng đôi mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người trong đại điện, một lát sau, hắn nhìn về phía tam hoàng tử cùng với vị Vô Danh đạo trưởng kia:
“Trẫm cũng tò mò, đạo trưởng không ngại giải thích một chút đi?”
Vô Danh đạo trưởng vội vã mở miệng: “Hoàng thượng tự nhiên là mệnh cách tử vi tinh, bần đạo tiết lộ thiên cơ, phản phệ đó là hao tổn thọ nguyên…”
Thanh âm của Hứa Vân Noãn chát chúa mở miệng: “Đạo trưởng, ngươi còn có mấy canh giờ để sống nha?”
“Mấy… mấy canh giờ?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Mệnh cách của hoàng thượng quý trọng như vậy, một đạo sĩ nho nhỏ như ngươi, tùy tiện thôi diễn thiên cơ, không có lập tức bị mất mạng cũng đã là thượng thiên có đức hiếu sinh? Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta biết, ngươi còn có thể sống thật nhiều năm?”
Hứa Vân Noãn hơi trợn to hai mắt, bộ dáng khiếp sợ: Hừ, lão đạo, dám đưa tay hại người, cũng không cần trách nàng trực tiếp bức tử người!
Nhất thời sắc mặt của Vô Danh đạo trưởng biến thành màu đen: Bổn ý của hắn chính là muốn nói, hao tổn mười năm thọ mệnh, nhưng lời này của Hứa Vân Noãn vừa ra, bản thân lại nói như vậy, hoàng thượng bên kia lập tức sẽ mất hứng đi? Đế vương bất duyệt, còn có hắn đường sống?
“Tự nhiên không phải, thọ nguyên của bần đạo đã hao tổn hơn phân nửa, không có mấy ngày để sống nữa, chờ thân thể hoàng thượng khoẻ mạnh chiếm được vững chắc, bần đạo sẽ phải trở về trong núi bình yên đợi tọa hóa.”
“Chờ một chút, đạo trưởng nói chờ thân thể hoàng thượng khoẻ mạnh chiếm được vững chắc, nói cách khác, ngươi có biện pháp phá giải trớ chú, khôi phục khỏe mạnh của hoàng thượng?”
“Không sai, chỉ cần giết người thi chú, lấy máu của người thi chú nuôi thanh tùng, có thể phá giải trớ chú, để hoàng thượng khôi phục khỏe mạnh.” Vô Danh đạo trưởng mở miệng: Mục đích của tam hoàng tử đó là muốn mạng của hiền phi và đại hoàng tử, cái biện pháp này cũng là bọn hắn thương nghị thật lâu.
Hứa Vân Noãn chợt nhếch khóe môi: Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới! Không phải là muốn so chiêu sao sao? Chúng ta nhìn xem ai càng tốt hơn!
(Luna: Phục mấy người này ghê luôn, vừa vào hỏi 1 câu sau đó bà nữ chủ không trả lời mà đi hỏi đông hỏi tây cũng vẫn hùa theo bả một hồi. Nếu thực sự muốn bắt chẹt, ngay từ đâu đã quát không cho bả nói nhiều chỉ được trả lời câu hỏi thôi. Đúng là nữ chủ luôn có hào quang nhỉ, mà hào quang này tác giả phủ lên cho bả quá sạn luôn, thành ra nguyên đám nhân vật phụ như không có não.)