Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 463: CÔ NÃI NÃI VẪN CÒN LÀ HÀI TỬ A


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn nghe xong lời của Vô Danh đạo trưởng nói, lộ ra thần sắc rất giật mình: “Đạo trưởng, chỉ cần giết hiền phi nương nương và Đoan vương điện hạ, là có thể phá giải trớ chú này?”


“Không sai, yếm thăng thuật này, chỉ cần người thi chú chết, dĩ nhiên là có thể phá giải.” Vô Danh đạo trưởng trầm giọng nói rằng.


“Ta đây liền có chút kỳ quái, mới vừa rồi đạo trưởng tự nói, vừa chép kinh, vừa là cầu phúc, người làm những chuyện này không phải đều là hiền phi nương nương sao? Vì sao liên đến hoàng tử cũng phải giết?”


Trong lòng Vô Danh đạo trưởng mơ hồ phát chìm, âm thầm nháy mắt với tam hoàng tử, không thể để cho Hứa Vân Noãn tiếp tục càn quấy nữa, dù sao bọn họ lập chính là lời nói dối, đã là lời nói dối lại không thể thiên y vô phùng, bị nàng lựa xương trong trứng gà như thế, nói không chính xác hoàng thượng sẽ tin.



“Đây… Chuyện này giải thích có chút phức tạp, ngươi không hiểu đạo thuật, nói với ngươi ngươi cũng sẽ không hiểu.”


“Đạo trưởng nói là được, ta không rõ, luôn có người sẽ rõ đi? Sự tình quan hệ đến thánh thể khoẻ mạnh của hoàng thượng, chú trọng thế nào cũng không quá đáng. Mặc dù pháp thuật của đạo trưởng cao thâm, có thể thôi diễn mệnh cách của đế vương, như vậy dưới đạo trưởng, cũng có hạng người đồng dạng tinh thông đạo thuật đi? Người phải giết là hiền phi và đại hoàng tử, một là đường đường đứng đầu tứ phi, một là trưởng tử của hoàng thượng, nếu giết đúng rồi, tự nhiên không có gì, đổi lấy thân thể hoàng thượng khoẻ mạnh cũng là tốt. Nhưng nếu giết sai rồi, hoặc có lẽ xảy ra cạm bẫy gì, một khi lan truyền ra ngoài, người trong thiên hạ chẳng phải là chế nhạo hoàng thượng tin lời gièm pha sao?”


Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu lên tiếng phụ họa: “Hoàng thượng, dư nghiệt tiền triều như cũ đang mơ hồ tác loạn, vị Vô Danh đạo trưởng này trước từ không có danh tiếng gì truyền ra, đột nhiên vào trong cung, còn mục đích minh xác muốn chém giết hiền phi nương nương và đại hoàng tử, ai biết hắn có có ý gì?”


Vô Danh đạo trưởng đầy mặt tức giận: “Mục tướng quân, ta một mảnh trung tâm một lòng vì hoàng thượng, thế nào đến miệng của ngươi lại thành hạng người dụng tâm kín đáo? Trái lại ngươi và Hứa Vân Noãn, một lòng ngăn cản bần đạo giải trừ trớ chú cho hoàng thượng, mới là không an hảo tâm đi?”


Đôi mắt của Hứa Vân Noãn trong suốt: “Vô Danh đạo trưởng, lời này ngươi nói sai rồi, ở trên đời này nếu là có người thật lòng mong hoàng thượng bình an khoẻ mạnh, như vậy hiền phi nương nương, đại hoàng tử cùng với Mục gia chúng ta tuyệt đối đứng hàng trước nhất.”


Khuôn mặt của Thẩm Thanh nghiêm túc quát lớn: “Hứa Vân Noãn, trước mặt hoàng thượng không phải chỗ ngươi tùy hứng dương oai, bớt ở chỗ này nói bậy?”



“Thẩm đại nhân cần gì phải gấp gáp chớ? Mặc dù ta chỉ là một nữ tử nho nhỏ, thế nhưng đối với một sự tình vẫn là thấy rõ ràng, rất nhiều lời người khác không dám nói, ta lại dám nói với hoàng thượng.”


“Chớ có làm càn!” Mi tâm của Thẩm Thanh vừa nhíu, luôn cảm thấy tùy ý Hứa Vân Noãn nói xong, sẽ cực kỳ không ổn với bọn họ, thậm chí trong lòng hắn có chút hối hận, không nên kéo Hứa Vân Noãn dính vào, nếu không, tội danh của hiền phi và đại hoàng tử hẳn là đã tọa thật.


Hứa Vân Noãn quỳ xuống đất dùng đầu gối đi về phía trước hai bước, ánh mắt trong suốt nhìn đế vương phía trên giường:


“Hoàng thượng, chậu thanh tùng kia đích xác ta từng hỗ trợ chiếu cố, Còn là ta nhìn ra chậu thanh tình kia có hình dạng chữ thọ, nên hiền phi nương nương mới hiến nó cho hoàng thượng. Thanh tùng chữ thọ khó gặp, chính là trời ban, vật trời ban như vậy, cũng chỉ có chân long thiên tử như hoàng thượng mới có thể tiêu thụ. Đã là điềm lành, lại làm sao có thể dễ dàng bị người trớ chú? Còn nữa, người bên ngoài không rõ, trong lòng hoàng thượng hẳn là minh bạch triều đình bây giờ là dạng thế cục gì đi?”


“Hứa Vân Noãn!” Thẩm Thanh tiến lên một bước, ánh mắt tràn đầy chèn ép rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn, “Thân thể của hoàng thượng vốn cũng không tốt, ngươi ở đây hồ ngôn loạn ngữ, có phải muốn gây bất lợi với thánh thể của hoàng thượng hay không?”


“Thẩm đại nhân, hoàng thượng cũng không có bảo ta câm miệng, ngươi không nên ở chỗ này bao biện làm thay đi? Lời nói của ta tuy rằng không dễ nghe, nhưng câu câu đều là tình hình thực tế, các ngươi không dám nói, dựa vào cái gì không cho người bên ngoài nói? Còn nói cái gì hiền phi và đại hoàng tử muốn trớ chú hoàng thượng, đều là lời nói vô căn cứ! Không nói đến tình cảm phu thê và phụ tử, chỉ cần xuất phát từ lợi ích cá nhân, bọn họ cũng không phải choáng váng, hiện tại hoàng thượng gặp chuyện không may đối với bọn họ có chỗ tốt gì?”



“Câm miệng!” Thẩm Thanh tức sùi bọt mép, Hứa Vân Noãn này làm sao có thể khẩu vô già lan như vậy?


Bookwaves.com.vn

“Ta cứ muốn nói! Hôm nay trong triều đình, hơn phân nửa quan viên đều đang đề cử tam hoàng tử làm thái tử, mà đại hoàng tử và hiền phi nương nương thì? Tiền triều đấu đá, hậu cung xa lánh, hầu như cũng không có đất cắm dùi! Nếu hoàng thượng còn ở, có hoàng thượng sủng ái hiền phi nương nương, tín nhiệm đại hoàng tử điện hạ, bọn họ còn có một tranh lực, nhưng nếu hiện tại hoàng thượng ngã xuống, như vậy người thượng vị tiếp theo nhất định là tam hoàng tử! Bọn họ là vội vã muốn chết sao, mới nghĩ không thông, ở trong hậu cung không che giấu trớ chú hoàng thượng?”


“Câm miệng!” Thẩm Thanh bước tiến lên, thật cao cái tát, quay gò má của Hứa Vân Noãn liền quạt tới!


Hứa Vân Noãn âm thầm cắn răng, đang chờ một tát này rơi vào chỗ thực, lại nghe được âm thanh xe lăn chạy bên tai, sau đó thân thể liền được người bảo vệ.


Đôi môi của Mục Trần Tiêu mím thật chặt, một đôi mắt thanh lãnh như băng, hắn giơ cánh tay lên, lao lao cản tay của Thẩm Thanh lại:


“Thẩm đại nhân, cô nãi nãi của Mục gia ta, không phải là người nào đều có thể tùy ý đánh! Thẩm đại nhân đã quên bản thân là thân phận gì?”


Thẩm Thanh chợt thu cánh tay về, ống tay áo rũ xuống, che ngón tay đang run:


“Là bổn quan trùng động, thật sự lời Hứa Vân Noãn nói quá mức đại nghịch bất đạo! Hoàng thượng, Hứa Vân Noãn xảo thiệt như hoàng, ngự tiền thất nghi, càng nói bôi đen tam hoàng tử điện hạ, còn thỉnh hoàng thượng xử lý nặng.”


Mục Thiên Trù quỳ trên mặt đất, thanh âm hơi lộ ra bi thiết:


“Hoàng thượng, Vân Noãn nàng còn là một hài tử chưa cập kê a, hơn nữa nàng theo gia gia, từ nhỏ sẽ không có cha nương, lớn lên trong hương dã, nói chuyện luôn trực lai trực khứ, nàng nào biết quanh co lòng vòng gì đâu?”


Hứa Vân Noãn quỳ thẳng thân thể: “Hoàng thượng, đại gia gia ta đã từng nói, ngã bệnh thì phải uống thuốc, nghìn vạn lần không nên tin tưởng chút lời nói quỷ quỷ thần thần vô căn cứ gì đó! Huống chi hoàng thượng là chân long thiên tử, Vô Danh đạo trưởng thôi diễn mệnh cách của người đều phải bị phản phệ, nếu ai muốn hại người, còn không lập tức bị mất mạng sao? Hiền phi nương nương và đại hoàng tử điện hạ hảo đoan đoan quỳ ở nơi này, một là sớm chiều bồi người nhiều năm, một là hài tử người tự mình dưỡng dục, bọn họ là dạng tính tình gì, lẽ nào người không biết sao?”


“Hoàng thượng, lui nữa một vạn bước mà nói, người thật tin Vô Danh đạo trưởng này nói, cho rằng hiền phi nương nương và Đoan vương điện hạ thực sự nguyền rủa người, vậy cũng không thể dễ dàng để Vô Danh đạo trưởng này vội phá giải trớ chú cho người! Ai biết hắn là người phương nào, có thể âm thầm động tay chân gì hay không? Thiên hạ này kỳ nhân dị sĩ nhiều, hoàng thượng đại khả hạ chỉ triệu tập thêm những người này đến, tiếp thu ý kiến quần chúng, cũng tốt hơn là nhìn một người khoa tay múa chân đi?”


Ánh mắt của Hứa Vân Noãn sáng quắc, đường nhìn nhìn phía đế vương không chút tránh né nào.


Nàng biểu lộ tư tâm của mình, là muốn che chở hiền phi và đại hoàng tử, đồng thời, nàng cũng bóp đúng mạch máu của hoàng thượng: Đế vương đa nghi như vậy, hắn tin được tam hoàng tử, giao tính mạng của mình cho một đạo sĩ không biết từ đâu tới?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận