CHƯƠNG 464: PHÚ QUÝ HIỂM TRUNG CẦU
Dịch giả: Luna Wong
Đường nhìn của hoàng đế thoáng lóe ra, một lát sau rơi vào trên người của hiền phi và đại hoàng tử: “Hai người các ngươi đứng dậy đi, sự tình còn chưa có quyết đoán, quỳ trên mặt đất cũng không có tác dụng gì.”
Tay của tam hoàng tử để ở bên người chợt buộc chặt, âm thầm cắn chặt hàm răng: Phụ hoàng để hiền phi và đại hoàng tử đứng dậy, chẳng phải là ý nghĩa hắn thực sự tin lời Hứa Vân Noãn nói?
Sắc mặt của Thẩm Thanh càng đen phảng phất nhỏ được nước: Chỉ bằng vào cái miệng kia của nàng, Hứa Vân Noãn tuyệt đối không thể lưu!
Hứa Vân Noãn nặng nề thở phào nhẹ nhõm, lưng buộc chặt cũng thoáng buông lỏng xuống, sau lưng của nàng sớm đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, lúc này sát ở trên người, lạnh lẽo lợi hại.
Hiền phi và đại hoàng tử trịnh trọng dập đầu hành lễ với đế vương.
Hiền phi: “Hoàng thượng, Hứa Vân Noãn nói không sai, nếu như hy sinh tính mệnh của ta và Ninh Từ, liền có thể đổi hoàng thượng sống lâu vạn tuế, đổi lấy Đại An triều ổn định và hoà bình lâu dài, như vậy mẫu tử chúng ta tuyệt đối sẽ không có hai lời. Thần thiếp chỉ lo lắng có vài người nương thời cơ thân thể của hoàng thượng không khỏe nói lời đầu độc, giết lầm ta và Ninh Từ không sao, nếu làm trễ nãi thời cơ hoàng thượng chữa bệnh, nên làm thế nào cho phải?”
Ninh Từ ở một bên nặng nề dập đầu: “Phụ hoàng, từ vừa mới bắt đầu, sắc mặt của người liền rất xấu xí, mi tâm cũng vẫn nhíu thật chặt, là thân thể khó chịu lợi hại, hay là tuyên một vị thái y đến đây trước đi!”
Thấy thần sắc của hiền phi và đại hoàng tử, nhãn thần của hoàng đế càng phát hòa hoãn một ít: “Không có chuyện gì.”
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng vuốt ve ống tay áo một chút, sau một lát, trong ánh mắt chợt hiện lên một tia quyết đoán: Phú quý hiểm trung cầu!
“Hoàng thượng, Vân Noãn cũng hiểu một ít y thuật, không biết có thể chẩm một mạch cho hoàng thượng hay không?”
Tam hoàng tử dẫn đầu ngăn cản: “Hứa Vân Noãn, trong cung có nhiều thái y như vậy, còn chưa cần tới một tiểu cô nương như ngươi nhúng tay!”
Bookwaves.com.vn
“Tam hoàng tử điện hạ, ta tuy nhỏ, nhưng theo gia gia nhà mình học y thuật thật lâu, thái y trong cung đều là tinh thiêu tế tuyển, tự nhiên y thuật cao thâm, nhưng y thuật mỗi người có kiến giải bất đồng, các thái y trong cung chữa trị lâu như vậy, nhưng thân thể của hoàng thượng vẫn không thấy khởi sắc, nói không chính xác ta có biện pháp thì sao?”
“Nếu ngươi không có cách nào thì sao?”
Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, dáng dấp hơi có chút sợ hãi: “Tam hoàng tử điện hạ, các thái y trong cung chẩn trị cho hoàng thượng, cuối cùng cũng không chữa khỏi không phải sao? Đến chỗ ta, ta chỉ là muốn chẩn mạch, sao nghe ý của người, nếu ta không có cách nào, còn phải trực tiếp bị kéo xuống giết nữa thế, vậy thái y trong cung đủ cho người giết đi?”
“Ngươi bớt ở chỗ này nói chuyện giật gân, ta chỉ là lo lắng thân thể của phụ hoàng…”
“Điện hạ lo lắng, thì càng không nên ngăn cản ta, ta chỉ là chẩn mạch cho hoàng thượng, cũng sẽ không hại hoàng thượng, Nhiều người, thêm một phần lực lượng, ai biết được đám mây nào trên bầu trời sẽ mưa?”
“Ngươi…” Tam hoàng tử bị Hứa Vân Noãn chận cho á khẩu không trả lời được…
Hứa Vân Noãn lại không có bỏ qua: “Mới vừa rồi đến đại điện cũng là như thế này, có một nội thị đột nhiên nhảy ra, mọi cách khiêu khích chúng ta, trong lời nói tràn đầy kiêu ngạo, còn bất kính với hiền phi và đại hoàng tử điện hạ, còn nói hiền phi nương nương hôm nay là tần phi, ngày mai chính là thứ dân, lời trong lời ngoài, hình như đã có thể định tội cho hiền phi nương nương, hôm nay ta chỉ là muốn chẩn một chút mạch cho hoàng thượng, tam hoàng tử điện hạ lại mọi cách ngăn cản… Nếu ta nói, hiếu kính này, không phải ngoài miệng hô là được, vẫn là phải rơi vào chỗ thực?”
Hoàng đế hơi hé mắt: “Hứa Vân Noãn?”
“Dân nữ ở.”
“Ngươi trái lại nhanh mồm nhanh miệng…” Thần sắc của hoàng đế ý tứ hàm xúc bất minh.
Hai tay của Hứa Vân Noãn vén, quỳ sát sát đất, ngữ khí như trước kiên định bình ổn: “Dân nữ đa tạ hoàng thượng khích lệ.”
“A, ” đế vương khẽ cười một tiếng, thần sắc trên mặt lại không có hòa hoãn, “Vậy ngươi tiến lên đây bắt mạch cho trẫm, chẩn không được mạch, trẫm không trách ngươi, bất quá trước ngươi chỉ trích tam hoàng tử, tội danh bất kính này cũng không nhẹ.”
Trong lòng Mục Trần Tiêu run lên: “Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng nói có lý!” Hứa Vân Noãn cao giọng cắt đứt lời của Mục Trần Tiêu nói, “Có sai nên phạt, có công nên thưởng! Nếu dân nữ phạm sai lầm, dĩ nhiên là cam tâm tình nguyện lãnh phạt!”
Hứa Vân Noãn đứng dậy đi tới trước mặt hoàng thượng, sau đó quỳ gối trước long tháp chân đạp lên: “Thỉnh hoàng thượng vươn cổ tay, dân nữ bắt mạch cho hoàng thượng trước.”
Bookwaves.com.vn
Nhìn thấy nét mặt nàng không có chút sợ hãi nào, trong mắt hoàng đế trái lại hiện lên một tia nghiền ngẫm, đưa cánh tay ra ngoài.
Hứa Vân Noãn trực tiếp đưa ngón tay lên, một bên Lý Lâm âm thầm hít vào một hơi, lấy khăn ra muốn che ở trên cổ tay đế vương, cũng đã không kịp.
Hoàng đế nhìn thoáng qua, lắc đầu một cái, Lý Lâm liền vội vàng khom người lui qua một bên.
Thời gian Hứa Vân Noãn bắt mạch có chút lâu, toàn bộ trong đại điện, trong lúc nhất thời châm rơi có thể nghe.
Mục Trần Tiêu, Mục Thiên Trù cùng với đám người hiền phi, âm thầm lau mồ hôi lạnh, lo lắng cả trái tim đều co lại thành một đoàn.
Tam hoàng tử và Thẩm Thanh cũng là khuôn mặt buộc chặt, bọn họ rất sợ Hứa Vân Noãn thật sự có thủ đoạn yêu dị gì, cứu hoàng thượng trở về, như thế, tất cả bố trí trước đó chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Thời gian từng giờ trôi qua, Hứa Vân Noãn rốt cục thu ngón tay về: “Mạch tượng của hoàng thượng hổn độn, chính là ưu tư quá độ, lửa giận trùng tâm sở trí.”
Tam hoàng tử lên tiếng: “Mạch tượng thái y đều chẩn đoán qua, chỉ là điều dưỡng thế nào lại đều thúc thủ vô sách, rất nhiều thuốc dùng cũng không thấy hiệu…”
“Điện hạ, lời của ta còn chưa nói hết đó, còn thỉnh điện hạ an tâm một chút chớ nóng.” Hứa Vân Noãn nói tiếp, “Chủ yếu nhất là hoàng thượng lớn tuổi, hơn nữa thân thể tựa hồ từng có vết thương cũ, những vết thương cũ kia tựa như từng đạo vết sẹo nặng nề, những vết sẹo này không có cách bình phục được, thân thể của hoàng thượng giống như là cái giường này, cho dù dùng thuốc tốt cũng vô pháp lưu lại bao nhiêu hiệu dụng trên giường.”
Nhãn thần của đế vương giật giật: “Ngươi nói trái lại chuẩn xác… Khụ khụ…”
Hoàng đế đột nhiên tằng hắng một cái, người trong đại điện nhất thời luống cuống, tam hoàng tử trực tiếp tiến lên, một tay đẩy Hứa Vân Noãn sang một bên: “Phụ hoàng vừa rồi còn thật tốt, thế nào ngươi vừa bắt mạch đã không thoải mái?”
Mi tâm của Hứa Vân Noãn vừa nhíu, mới vừa rồi tam hoàng tử đẩy nàng ra, nàng tựa hồ mơ hồ ngửi được trên người của hắn có một cổ vị thuốc đông y.
Vốn tưởng rằng hoàng đế ho khan hai tiếng sẽ đè xuống, nhưng không nghĩ tới lại càng khụ càng lợi hại…
“Khụ khụ…” Tiếng ho khan kèm theo nôn khan, sắc mặt của hoàng đế càng khó coi.
Mục Trần Tiêu tiến lên đỡ lấy cánh tay của Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi…”
“Ta không sao…”
Thứ mùi vừa rồi đó đến tột cùng là cái gì? Nàng nhớ kỹ đã từng ngửi được qua, nhưng vì sao lại nghĩ không ra?
Tiếng ho khan tê tâm liệt phế càng ngày càng trầm trọng, hoàng đế giơ tay lên che ngực, tựa hồ là không thở nổi.
Tam hoàng tử chợt nâng đôi mắt lên: “Hứa Vân Noãn ý đồ mưu hại hoàng thượng, còn không mau bắt nàng!”
Hiền phi mạnh đứng dậy: “Ninh Cảnh! Thân thể của phụ hoàng ngươi không khỏe, ngươi không vội vã tuyên thái y trước, ở chỗ này rề ra cái gì? Người đến, gọi hết toàn bộ thái y viện đến cho ta!”
“Hiền phi nương nương, trước ngươi không phải nói vì thân thể của phụ hoàng khoẻ mạnh, bỏ qua tính mệnh cũng không sao sao? Hôm nay phụ hoàng nguy ở sớm tối, có phải ngươi và đại ca làm những gì hay không?”