Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 465: CÔ NÃI NÃI NGĂN CƠN SÓNG DỮ


Dịch giả: Luna Wong


Hiền phi lạnh lùng nâng đôi mắt: “Ninh Cảnh, phụ hoàng ngươi gặp chuyện không may, ngươi không trước hết mời thái y, bảo đảm tính mạng hắn không ngại, ngược lại tiên nghĩ hết biện pháp bức tử bổn cung cùng thân đại ca của mình, là có ý gì?”


“Hiền phi nương nương lời này có thể nói sai rồi, ta chính là suy nghĩ cho tính mệnh của phụ hoàng! Phụ hoàng bệnh, thái y tiền tiền hậu hậu xem qua rất nhiều lần, chưa từng có bất kỳ khởi sắc, đều bởi vì phụ hoàng đây không phải là bệnh, mà là bị mẫu tử các ngươi ác độc hạ trớ chú. Hôm nay Vô Danh đạo trưởng đã cho phương pháp giải trừ nguyền rủa, ta muốn cứu phụ hoàng, cũng lo lắng không được nhiều như vậy!”


“Ngươi bớt hồ ngôn loạn ngữ! Vô Danh đạo trưởng kia đến tột cùng làm sao tới, trong lòng ngươi nhất thanh nhị sở, cái gì trớ chú, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ! Phụ hoàng ngươi trước đây sở dĩ bị bệnh, là bởi vì nghe sở tác sở vi của Ân gia ở Giang Nam, lửa giận công tâm sở trí!”


“Hiền phi nương nương, ngươi lại tiếp tục kéo nữa, thân thể của phụ hoàng có thể không chịu nổi. Vì phụ hoàng suy nghĩ, thật sự xin lỗi! Người đến, giam hiền phi và Ninh Từ! Vô Danh đạo trưởng, ngươi lập tức động thủ, phá nguyền rủa cho phụ hoàng!”


“Vâng.”


Có hộ vệ dũng mãnh vào trong điện, trực bức hiền phi và đại hoàng tử.


Hứa Vân Noãn cau chặt mi tâm, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh nhè nhẹ: Mùi vị đó nàng tuyệt đối ngửi được qua, hơn nữa còn là đồ bất lợi với thân thể, vì sao chính là nghĩ không ra nhỉ? Đến tột cùng là cái gì, rốt cuộc là cái gì?


Mắt thấy hộ vệ xông vào, Mục Trần Tiêu nắm thật chặt tay của Hứa Vân Noãn: Nếu như hôm nay không qua được, sợ rằng bọn họ đều phải chết ở trong hoàng cung.


Cảm thụ được ôn độ trên tay của Mục Trần Tiêu, Hứa Vân Noãn chợt phục hồi lại tinh thần: “Trần Tiêu…”



“Cô nãi nãi…”


Hứa Vân Noãn chợt nháy mắt, trong đầu chợt một đạo tia sáng hiện lên, nàng lập tức quay đầu, hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”


Trong đại điện, bầu không khí ngưng trệ, Hứa Vân Noãn vừa ra tiếng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người đến trên người của nàng.


“Dừng tay! Ta có biện pháp cứu hoàng thượng!”


Nhãn thần của tam hoàng tử tràn đầy một mảnh lạnh thấu xương: “Hứa Vân Noãn, lời của ngươi đã đủ nhiều, ở đây không phải nơi tùy ý ngươi làm bậy! Người đến, bắt luôn nàng cho ta!”


Bookwaves.com.vn

“Tam hoàng tử, ta nói, ta có biện pháp cứu hoàng thượng!”


“Ngươi nói, ta sẽ tin sao?”


“Ngươi đến tột cùng là không tin, hay không muốn để hoàng thượng tỉnh lại?” Hứa Vân Noãn lạnh giọng chất vấn.


“Làm càn!”


Thẩm Thanh đi nhanh tiến lên: “Điện hạ, không cần phí khẩu thiệt tranh với một nữ tử nho nhỏ như Hứa Vân Noãn, trực tiếp đè nàng xuống xử trí là được!”



“Bắt đám người Hứa Vân Noãn lại!” Tam hoàng tử cao giọng hạ lệnh.


Hứa Vân Noãn chợt quay đầu nhìn về phía hiền phi và đại hoàng tử: “Hiền phi nương nương, đại hoàng tử, thỉnh trợ giúp ta một tay!”


Hứa Vân Noãn nói xong, trực tiếp không quan tâm vọt tới phương hướng của hoàng thượng.


Tam hoàng tử trợn mắt nhìn: “Hứa Vân Noãn, ngươi muốn ám sát hoàng thượng phải không?”


Động tác của Hứa Vân Noãn quá nhanh, người trong điện đều chưa phản ứng kịp, nàng đã vọt tới trước giường của hoàng thượng, trực tiếp giơ tay lên liền bắt được vạt áo của tam hoàng tử, trọng trọng kéo hắn ra sau.


Tam hoàng tử bị kéo, một chút té lăn trên đất, nhất thời tức sùi bọt mép, căm tức nhìn Hứa Vân Noãn, hận không thể lăng trì xử tử nàng: “Người đến, bắt thích khách Hứa Vân Noãn tại chỗ, giết chết ngay tại chỗ!”


Hứa Vân Noãn cúi đầu nhìn đế vương, sắc mặt của hắn đã mơ hồ tím bầm, nàng giơ tay lên liền kéo y sam ở cổ đế vương, sau đó để người nằm phẳng, nhổ cây trâm trên đầu xuống, quay huyệt Nhân trung của đế vương đâm xuống.


Nhìn thấy Hứa Vân Noãn gây bất lợi cho đế vương, hộ vệ nguyên bản chần chờ vội vã hành động.


Đại hoàng tử và hiền phi trực tiếp chắn phía trước long sàng.


Hiền phi lãnh sinh quát chói tai: “Hứa cô nương đang cứu hoàng thượng, ai dám tiến lên ngăn cản, chính là ý đồ hành thích vua!”


Tam hoàng tử cắn chặt hàm răng, vành mắt muốn nứt ra: “Hiền phi, người chân chính muốn hành thích vua là ngươi mới đúng!”



Hứa Vân Noãn đẩy miệng của hoàng thượng ra, đút dược hoàn Ôn Như Xuân để người đưa tới, thấy sắc mặt của hoàng đế dần dần khôi phục bình thường, rốt cục thật dài ra khẩu khí.


“Tam hoàng tử! Chờ hoàng thượng tỉnh lại, sở tác sở vi của ngươi bây giờ, bổn cung nhất định nói với hoàng thượng không sót một chữ!”


“Hiền phi, Ninh Từ, các ngươi ý đồ mưu hại phụ hoàng, còn muốn đổ tội danh lên trên người của ta, quả thật là lòng muông dạ thú!” Tam hoàng tử chợt quay đầu nhìn về phía những hộ vệ kia, nổi giận gầm lên một tiếng, “Các ngươi còn không tiến lên hộ giá, ở chỗ này chờ cái gì?”


“Bổn cung xem ai dám!” Hiền phi đưa cánh tay ra, trực tiếp ngăn ở phía trước, trên mặt mũi xinh đẹp một mảnh sương lạnh.


Thẩm Thanh bước nhanh đi tới bên người tam hoàng tử, thanh âm trầm thấp nói rằng: “Điện hạ, đương đoạn không ngừng, phản thụ kỳ loạn!”


Nếu đã làm xong bước này, vậy hoặc là không làm đã làm thì làm tới cùng, trực tiếp giết đám người hiền phi!


Tam hoàng tử chợt cắn răng, chợt xoay người, từ trong tay hộ vệ bên cạnh thân rút ra một thanh trường kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào phương hướng của hiền phi và đại hoàng tử:


Bookwaves.com.vn

“Hôm nay, ta vì bảo vệ phụ hoàng, không thể không tru diệt gian phi và nghịch thần, phụ hoàng ở trên trời có linh, nhất định sẽ lượng giải ta!”


Mục Trần Tiêu và Mục Thiên Trù cũng đuổi kịp, thẳng tắp đối mặt với tam hoàng tử: “Điện hạ, nếu ngươi muốn hạ thủ với hiền phi và đại hoàng tử, vậy bước qua thi thể của chúng ta trước!”


Khóe môi của tam hoàng tử vung lên một tia cười lạnh, trường kiếm trong tay trực tiếp về phía trước, thẳng tắp đâm về phía tim của Mục Trần Tiêu!


“Phóng… Tứ!” Một đạo thanh âm trầm thấp đè nén chợt vang lên, thanh âm mặc dù không lớn, lại làm cho tất cả động tác của tam hoàng tử đều ngưng tụ ở tại chỗ.


Leng keng!



Trường kiếm trong tay chợt ngã trên mặt đất, tam hoàng tử ngẩng đầu nhìn lại, khi thấy Hứa Vân Noãn đỡ đế vương chậm rãi ngồi dậy…


Trên trán của Hứa Vân Noãn mang theo mồ hôi lạnh, nhưng một đôi mắt lại trong suốt sáng sủa, mơ hồ mang theo một tia trào phúng: “Tam hoàng tử điện hạ, hoàng thượng… Tỉnh rồi!”


Hoàng thượng… Tỉnh rồi…


Một đạo sấm sét quay đầu đánh xuống, đánh nát bấy sát khí dâng lên trong lòng tam hoàng tử!


Ngoan lệ trong lòng tam hoàng tử còn chưa có đè xuống, lại theo bản năng mang theo vẻ vui mừng, bởi vậy sắc mặt từng đợt nữu khúc: “Hoàng… Phụ hoàng tỉnh rồi… Thật tốt quá! Phụ hoàng, người không có việc gì, thật là thật tốt quá!”


Tam hoàng tử phác thông một tiếng quỳ ở trên mặt đất, lúc quỳ xuống đất lực đạo tựa hồ không có chưởng khống tốt, thanh âm phá lệ lớn.


Nguyên bản bọn hộ vệ nghe mệnh lệnh của tam hoàng tử tiến nhập đại điện cũng hoa lạp lạp quỳ đầy đất.


Thẩm Thanh càng không tự chủ được lui về sau hai bước, sau khi quỳ trên mặt đất, cánh tay đều đang không ngừng được run: Đại thời cơ tốt a, bỏ lỡ rồi!


Hiền phi chợt xoay người sang chỗ khác, thấy hoàng thượng mở mắt, nước mắt bá một cái liền rơi xuống: “Hoàng thượng… Hoàng thượng người không sao?”


Thấy dáng dấp của hiền phi, hoàng đế cầm tay nàng, thần sắc trong ánh mắt hòa hoãn trước nay chưa có: “Chớ khóc, trẫm còn sống, tự nhiên vô sự…”


“Thần thiếp liền biết, hoàng thượng cát nhân thiên tướng, lại có chân long hộ thể, nhất định không có việc gì!”


Hứa Vân Noãn giao hoàng đế cho hiền phi đỡ, sau đó quỳ gối trước mặt của đế vương: “Hoàng thượng, Vân Noãn tội đáng chết vạn lần, thỉnh hoàng thượng trách phạt!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận