CHƯƠNG 466: XÁC NHẬN QUA NHÃN THẦN, LÀ MỘT NGƯỜI NGOAN
Dịch giả: Luna Wong
Ánh mắt của hoàng đế rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn: “Ngươi có tội gì?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, Vân Noãn dùng kim trâm đâm bị thương huyện nhân trung của hoàng thượng, lại cho hoàng thượng ăn dược hoàn bản thân mang theo vào cung, tổn thương thánh thể chính là tội danh thứ nhất, một mình mang dược hoàn vào cung chính là tội danh thứ hai, cho hoàng thượng dùng dược hoàn chưa thử độc là tội danh thứ ba, thỉnh hoàng thượng trách phạt.” Hứa Vân Noãn trầm giọng nói rằng.
Ánh mắt của hoàng đế thâm trầm khó dò: “Trẫm hỏi ngươi nói, ngươi đối đáp trôi chảy, hiển nhiên trước khi làm việc này, cũng đã biết được bản thân sẽ bị vấn trách, vì sao còn kiên trì muốn làm?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, người chính là trời của Đại An triều, mắt thấy hoàng thượng gặp chuyện không may, trời cùng sắp sập xuống, đừng động là quan viên thân chức vị cao, hay là thứ dân thân vô trường vật, đều muốn chống đỡ mảnh trời này mà cống hiến lực lượng của chính mình, nếu Vân Noãn biết rõ khả năng của bản thân có biện pháp cứu trị hoàng thượng mà không làm, như vậy nhất định quãng đời còn lại khó an.”
“Trừ lần đó ra?”
“Trừ lần đó ra, Vân Noãn cũng muốn tìm đường cho mình! Tam hoàng tử tin lời của Vô Danh đạo trưởng nói, một lòng muốn giết hiền phi nương nương và đại hoàng tử, người Mục gia ta ở đây, cũng nhất định không có đường sống, chỉ có hoàng thượng bình an vô sự, chứng minh Vô Đanh đạo trưởng bất quá là hạng người bụng dạ khó lường, như vậy chúng ta mới có cơ hội sống sót.”
Nghe được Hứa Vân Noãn thẳng thắn như vậy, hiền phi ở bên cạnh đều lặng lẽ lau mồ hôi lạnh: “Hoàng thượng, Vân Noãn hài tử này tính tình thẳng, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái gì, còn thỉnh hoàng thượng không nên trách tội nàng…”
Hoàng đế đánh giá Hứa Vân Noãn, sau một lát, thu hồi đường nhìn: “Hiền phi nói có lý, tính tình thẳng thắn như vậy quả thực khó có được, không giống như có vài người, luôn mồm hiếu kính, lại hận không thể để trẫm lập tức chết.”
Bookwaves.com.vn
Tam hoàng tử vội vã cao kêu thành tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần có tội, thỉnh phụ hoàng trách phạt! Nhi thần không nên tin lời của Vô Danh đạo trưởng nói, tin trớ chú hắn nói, lúc này mới ở sau khi phát hiện thân thể của phụ hoàng không nhịn được, bức bách hiền phi nương nương và đại ca đi tìm chết! Nhi thần bất kính với hiền phi nương nương và đại ca, nguyện ý tiếp nhận bất luận trách phạt gì…”
Mâu quang của hiền phi băng lãnh: “Tam hoàng tử, chiếu ngươi nói như vậy, ngươi cũng là bị Vô Danh đạo trưởng đầu độc?”
“Phải, phụ hoàng, nhi thần quá mức lo lắng thân thể của người, nên nghe được Vô Danh đạo trưởng nói trớ chú chi ngữ, lại thấy thân thể của người thật lâu điều dưỡng mà không thấy khởi sắc, nên lúc này mới luống cuống tay chân, suýt nữa gây thành đại họa, hôm nay thấy phụ hoàng tỉnh lại, nhi thần nguyện ý giảm thọ hai mươi năm, đổi hoàng thượng thiên tuế bình an!”
Ánh mắt tam hoàng tử khẩn thiết, sau khi nói xong nặng nề đập đầu xuống đất.
Ánh mắt của hoàng đế cực kỳ thâm trầm, nét mặt nhìn không ra chút tâm tình nào.
Hiền phi cười lạnh một tiếng: “Tam hoàng tử cũng không cần phải nói cái gì giảm thọ hai mươi năm, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, lần sau thân thể của hoàng thượng lại có bất kỳ không khỏe gì, tam hoàng tử không nên ngăn cản người bên ngoài thỉnh thái y là đủ rồi.”
“Hiền phi nương nương, mới vừa Ninh Cảnh bất kính với nương nương, suýt nữa hại tính mệnh của nương nương, trong lòng nương nương có chút tức giận nào, cứ phát tiết hết với ta, chỉ là, còn thỉnh nương nương không nên nói những thứ giết tâm chi ngữ này nữa, Ninh Cảnh nguyện ý tiếp thu bất luận trừng phạt gì, cũng không muốn bị những người khác nghi vấn một mảnh hiếu tâm với phụ hoàng!”
“Trước nghe xong lời của Hứa Vân Noãn nói, cảm thấy hài tử này còn cực nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay nghe lời tam hoàng tử nói, mới cảm thấy Vân Noãn quả thực chính là bổn chủy chuyết lưỡi, đâu như tam hoàng tử, thị phi hắc bạch tất cả một ý niệm.”
Tam hoàng tử ngẩng đầu lên, nét mặt đã là nước mắt không ngừng: “Phụ hoàng, trước nhi thần bởi vì quá lo lắng thân thể của người mà xử trí có thiếu sót, nhi thần trăm triệu lần không nghĩ tới Vô Danh đạo trưởng dĩ nhiên là một tên lường gạt! Tuy rằng nhi thần là bị mông tế, thế nhưng chuyện nhi thần gây nên thực sự không thể tha thứ, nhi thần tội đáng chết vạn lần!”
Hoàng đế ngước mắt nhìn Vô Danh đạo trưởng ở một bên, lúc này hắn đã quỳ trên mặt đất, cả người run, sắc mặt tái nhợt:
“Lão đạo vô sỉ, suýt nữa đầu độc tam hoàng tử, thế cho nên nháo đại họa tại triều đường, dẫn hắn đi, đi đầu thẩm vấn phía sau hắn có thể có người làm chủ, sau đó trước mặt bá tánh kinh thành, lăng trì xử tử, sau đó phơi thây ba ngày, răn đe! Xem sau này ai còn dám lòng muông dạ thú giống như thế nữa không!”
“Vâng.”
“Hoàng thượng tha mạng… Tam hoàng tử cứu mạng… Hoàng thượng…”
Bookwaves.com.vn
Tam hoàng tử quỳ rạp dưới đất, trên trán có mồ hôi lạnh nhỏ xuống: “Phụ hoàng thánh minh!”
“Tam hoàng tử bị người đầu độc, mặc dù tình hữu khả nguyên, nhưng tội sống khó thoát, đi đầu nhốt vào trong phủ, chờ đợi xử lý.”
Sắc mặt của tam hoàng tử trắng nhợt: “Nhi thần đa tạ phụ hoàng long ân, phụ hoàng, trước khi nhi thần xuất cung, nhi thần muốn dập đầu với phụ hoàng trước, bồi tội với phụ hoàng.”
Tam hoàng tử nói xong, đứng dậy chỉnh lý y sam, sau đó trịnh trọng quỳ xuống, hành tam quỳ cửu khẩu chi lễ với đế vương.
Hành lễ kết thúc, tam hoàng tử xoay người mặt hướng hiền phi: “Nhi thần bất kính với hiền phi nương nương, ở đây hành lễ tạ lỗi với hiền phi nương nương.” Dứt lời, lần thứ hai quỳ xuống đất hành lễ.
Cuối cùng mặt tam hoàng tử hướng đại hoàng tử và đám người Hứa Vân Noãn, chắp tay sâu đậm khom lưng: “Đệ đệ bất kính với đại ca, thỉnh đại ca thứ tội! Mặt khác đa tạ Hứa cô nương ngăn cơn sóng dữ, để phụ hoàng chuyển nguy thành an…”
Một phen hành lễ kết thúc, tam hoàng tử mới khom lưng, từ từ thối lui ra khỏi đại điện.
Ánh mắt của Hứa Vân Noãn thâm trầm, trong ánh mắt tràn đầy một mảnh ngưng trọng:
Tam hoàng tử này quả thật là danh bất hư truyền, mẫu phi xuất thân thấp như vậy, lại có thể được hoàng thượng sủng ái, được nhiều người trong triều ủng hộ như vậy, quả thật không phải người thường có thể sánh bằng! Chỉ cần phần nhẫn tính này, để người cảm thấy thập phần đáng sợ.
Thấy hoàng thượng nói xong một phen, thần sắc có vẻ càng tái nhợt, hiền phi vội vã để người bưng nước ấm qua đây: “Hoàng thượng, nghỉ ngơi cho khỏe một chút đi, còn cần thỉnh thái y qua đây cẩn thận giúp người nhìn một cái…”
Hoàng đế chậm rãi gật đầu một cái, hiền phi vội vàng nháy mắt với đại hoàng tử và đám người Hứa Vân Noãn.
Đại hoàng tử mang theo đám người Hứa Vân Noãn Mục Trần Tiêu đến thiền điện chờ, nhìn nhóm thái y đông đảo vội vội vàng vàng vào đại điện.
Trong thiền điện, đại hoàng tử trịnh trọng hành lễ với đám người Hứa Vân Noãn: “Lúc này đây nhiều chuyện tạ ơn Vệ quốc công, Trần Tiêu và Hứa cô nương, nếu không phải là các ngươi xuất thủ ngăn cản, chỉ sợ ta và mẫu phi cũng nguy hiểm.”
Mục Thiên Trù giơ tay lên vuốt râu một cái: “Điện hạ không cần khách khí như vậy, ta và Trần Tiêu cũng không có giúp đỡ cái gì, thời khắc mấu chốt vẫn là Vân Noãn dùng được.”
Đại hoàng tử coi trọng Hứa Vân Noãn, trong ánh mắt tràn đầy đều là cảm kích: “Đích xác phải tạ ơn Hứa cô nương nhiều.”
“Điện hạ quá mức khách khí.” Hứa Vân Noãn cười lắc đầu.
“Câu cảm tạ này, Hứa cô nương hoàn toàn xứng đáng.” Đại hoàng tử nhìn về phía Hứa Vân Noãn ánh mắt phá lệ chuyên chú, đáy mắt dũng động tình cảm nhè nhẹ.
“Đại hoàng tử…”
Hứa Vân Noãn vừa muốn nói gì, liền thấy Lý Lâm bước nhanh từ cửa đi đến, tiếu ý mang trên mặt khó có thể che giấu: “Hứa cô nương, hoàng thượng thỉnh người qua đó!”
Đám người Mục Trần Tiêu vội vã đuổi theo, Lý Lâm vội vã áy náy nói: “Vệ quốc công, Mục tướng quân, hoàng thượng chỉ mời một mình Hứa cô nương sang đó, nên còn thỉnh các vị ở chỗ này chờ chỉ chốc lát, bất quá các vị không cần quá mức lo lắng, tâm tình của hoàng thượng rất tốt.”
Hứa Vân Noãn nhìn sang: “Ca ca, Trần Tiêu, các ngươi ở chỗ này chờ ta, chút nữa ta sẽ trở lại, chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Được.”