Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 467: PHÁCH LONG THÍ? SỞ TRƯỜNG CỦA CÔ NÃI NÃI


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn theo tổng quản Lý Lâm đi vào trong Bảo Hoa điện, nhãn thần đảo qua, nhìn thấy các thái y trong điện từng người một nét mặt tràn đầy vẻ vui mừng, lại nhìn hoàng đế dựa vào bên giường, thần sắc so với trước tốt hơn nhiều, trong lòng nhất thời có đáy.


“Dân nữ Hứa Vân Noãn gặp qua hoàng thượng.”


“Đứng dậy đi, không cần đa lễ.”


Thanh âm của hoàng thượng đều trung khí hơn trước vài phần, ngữ điệu cũng có chút hòa hoãn.


“Đa tạ hoàng thượng, thân thể của hoàng thượng đã đại an sao?”


“Không sai, dược hoàn ngươi cho trẫm dùng tựa hồ có hiệu quả, thái y chẩn đoán bệnh xong nói là mạch tượng của trẫm đã bình ổn, thân thể cũng khoẻ mạnh hơn trước không ít, đồng thời không có tác dụng phụ gì.”


Hứa Vân Noãn ngẩng đầu lên, trên mặt thần sắc cực kỳ kinh ngạc: “Dĩ nhiên thật sự có tác dụng tốt như vậy sao?”


Nhìn thấy thần sắc của Hứa Vân Noãn không giống làm bộ, nhãn thần của hoàng đế nhẹ nhàng khẽ động: “Dược hoàn kia không phải của ngươi sao? Lẽ nào ngươi không biết tác dụng của dược hoàn?”



Hứa Vân Noãn lần thứ hai quỳ ở trên mặt đất, trong thần sắc mang theo vài phần bất an: “Hồi bẩm hoàng thượng, dược hoàn kia là sư bá của ta đưa tới, sư bá ta xuất thân Dược Vương cốc, dược hoàn kia là Dược Vương cốc cốc chủ trước lưu lại, phương thuốc đến bây giờ đã thất truyền, dược hoàn cũng chỉ còn lại có một viên. Trước đây ta rơi xuống vách núi suýt nữa chết, sư bá liền đưa viên thuốc cho ta, nói là để ta ăn vào có thể cứu một mạng, cũng có thể bổ túc một ít thọ nguyên…”


Nếu đã biết dược hoàn có tác dụng thần dị như thế, hơn nữa cũng cho hoàng thượng uống rồi, như vậy tự nhiên phải tận khả năng hơn đòi nhiều chỗ tốt hơn, Hứa Vân Noãn nói thật thật giả giả, cũng không sợ hoàng đế phái người tra xét.


“Trước ngươi thụ thương, thái y nói qua xác thực sẽ ảnh hưởng thọ nguyên, như vậy viên thuốc này sao ngươi không uống?”


“Hồi bẩm hoàng thượng, Vân Noãn còn nhỏ, dù cho ảnh hưởng thọ nguyên, cũng còn có thật nhiều năm có thể sống, nhưng ca ca của ta lớn tuổi, hơn nữa thân thể không tốt, thường xuyên có thương cũ, nên ta lừa sư bá nói đã uống dược hoàn, nhưng trên thực tế lại là giữ dược hoàn lại, muốn chờ thân thể của ca ca không chịu nổi, liền cho hắn dùng, như vậy coi như là thêm một cái mạng.”


Bookwaves.com.vn

Thần sắc của hoàng đế khẽ động, thần sắc giữa mặt mày càng phát ra hòa hoãn chút: “Chiếu ngươi nói như vậy, là trẫm đoạt cơ duyên của Vệ quốc công.”


“Hoàng thượng nghìn vạn lần không thể nói như thế, trước đây sau khi có được dược hoàn này, Vân Noãn liền một chút tâm tư muốn dùng cũng không có, ngược lại vẫn lưu trong tay, lần này nghe được hoàng thượng triệu kiến cũng không biết vì sao, đột nhiên liền nghĩ đến dược hoàn này, lại mang theo trên người… Hơn nữa hiền phi nương nương phái đại cung nữ Nguyệt Thụ cô nương bên người đi đón ta, trời đất xui khiến đã mang luôn dược hoàn này vào trong cung… Nguyên bản vẫn không rõ vì sao, hôm nay nghĩ, đây rõ ràng là minh minh trong tự có thiên ý.”


Khóe môi của hoàng đế nhẹ nhàng khẽ động, nét mặt sinh ra một tia cười: “Nghe ngươi vừa nói như vậy, chuyện thật là có chút thần kỳ.”


“Hoàng thượng chính là chân long thiên tử, cơ duyên trên người tự nhiên là thượng thiên đã định trước. Trước khi Vân Noãn nhập kinh thành, chỉ biết là có vị thân nhân là ca ca này, không chút nghĩ tới còn sẽ gặp phải sư bá, phía sau nhận thức sư bá, chiếm được viên thuốc, lại sau cùng không có dùng… Hiện tại tỉ mỉ nghĩ đến, tựa hồ là thượng thiên biết trong mạng của hoàng thượng sẽ có chút nhấp nhô nho nhỏ, cho nên mới để Vân Noãn trở thành người giật dây bắc cầu… Vân Noãn dính phúc khí của hoàng thượng, ở đây khấu tạ hoàng ân.”



“Ngươi tiểu nha đầu này, tuổi không lớn lắm, nói trái lại êm tai.”


Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt, trong ánh mắt tràn đầy một mảnh thấu triệt thanh minh: “Hoàng thượng, Vân Noãn nói đều là lời thật tâm thực lòng, không phải là vì dụ dỗ người cao hứng.”


“Được, bất kể là thượng thiên đã định trước, hay là trời xui đất khiến, ngươi cứu trẫm, đây cũng là đại công, trẫm tự nhiên ban thưởng cho ngươi. Ngươi muốn cái gì? Đại khả nói nghe một chút.”


Tâm tư của Hứa Vân Noãn nhanh chóng chuyển động:


Hoàng thượng trực tiếp ban thưởng, vậy tốt nhất, kế tiếp chính là.


Nhưng sợ nhất chính là hoàng thượng nói loại lời người muốn cái gì, dưới loại điều kiện này, nói nhiều, sẽ làm hoàng thượng cho rằng ngươi lòng tham không đáy, nói ít bản thân sẽ thua thiệt lớn.


“Hoàng thượng, Vân Noãn chỉ là một người giật dây bắc cầu, dược hoàn này là ta sư bá cho, nếu bàn về ban thưởng cũng không tới phiên ta.”


“Ngươi đã là người giật dây bắc cầu, như vậy tự nhiên cũng có công, ngươi sư bá nơi nào, trẫm sẽ thêm vào ban thưởng.”


Nghe lời này, dáng tươi cười trên mặt Hứa Vân Noãn càng xán lạn: “Đa tạ hoàng thượng, hoàng thượng anh minh thần võ!”



Tong lòng hiền phi vẫn hơi treo, thấy Hứa Vân Noãn nói chuyện tiến thối có độ, tâm tình của hoàng thượng cũng cực kỳ cao hứng, liền ở một bên bắt đầu âm thầm tương trợ:

“Hoàng thượng, người nhìn Vân Noãn, quả thật là tính tình trẻ con, mới nghe được có ban thưởng, tiếu ý đã không ngừng được. Nếu hoàng thượng lại thưởng nàng thêm một ít vàng bạc tơ lụa, nàng còn không nhảy dựng lên?”


Hiền phi vừa nói như vậy, hoàng đế lại không thể có thể chỉ ban thưởng một ít vàng bạc tơ lụa, dù sao cũng là cứu mạng đại ân, lan truyền ra ngoài, người trong thiên hạ đều phải chê cười.


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn ở một bên liên tục gật đầu: “Hoàng thượng ban thưởng cái gì, Vân Noãn đều cao hứng.”


Nghe nói như thế, hoàng thượng cười lắc đầu: “Rốt cuộc là giúp trẫm một lần đại ân, vàng bạc tơ lụa tự nhiên phải thưởng, cũng có thể thưởng thêm chút thứ khác.”


Hứa Vân Noãn suy tư một hồi, lúc này mới thận trọng mở miệng: “Hoàng thượng, Vân Noãn có một tâm tư, nói ra sợ người tức giận.”


“Cứ nói đừng ngại.”


“Chuyện Vân Noãn thích nhất đó là trồng trọt, trước còn mua qua rất nhiều đất trồng nữa, không bằng hoàng thượng ban thưởng cho ta một ít đất tròng đo, chờ trồng ra thành quả, nếu hoàng thượng không chê, Vân Noãn sẽ đưa một ít vào trong cung, đồ ta trồng vừa nhanh lớn, vị đạo lại ngon, rất nhiều người đều khen không dứt miệng đó!”


Trước đó hoàng đế cũng đã nghe nói qua một ít lời Hứa Vân Noãn am hiểu trồng trọt, nhưng lúc này nghe nữa, luôn cảm thấy trong đó có chút vị đạo không giống tầm thường: “Đồ ngươi trồng ra quả thật là mau lớn?”


“Vâng, đích thật là lớn nhanh hơn của người khác trồng.”


“Trẫm nghe nói, lúc bách tính Kinh Châu đi, ngươi còn đồng ý chia cốc ngươi trồng được cho bọn họ?”



“Vâng, chuyện này Vân Noãn cũng không có cách nào, Vân Noãn không am hiểu quản lý hạ nhân, thế cho nên gây ra nhiễu loạn. Vốn muốn làm chuyện tốt, tặng một ít thức ăn cho dân chúng Kinh Châu, nhưng thuộc hạ Lý thị kia lại hết lần này tới lần khác muốn đi đòi bạc, càng nghĩ, Vân Noãn thật sự không có cách nào bồi thường áy náy trong lòng, nên đã nghĩ phân chút cốc đi, cũng không biết Kinh Châu thành bên kia có thể trông hay không…”


“Nếu chỉ cần phân ngươi một ít đất, chẳng bằng thưởng cho ngươi một phong hào.”


Hứa Vân Noãn hơi có chút kinh ngạc giơ lên đôi mắt: “Phong hào? Hoàng thượng, Vân Noãn chỉ là nhất giới bình dân, cũng có thể được phong hào sao?”


“Tự nhiên… lần này ngươi cứu trẫm có công, trẫm từ trước thưởng phạt phân minh, phong ngươi huyện chủ đi, huyện chủ được hưởng đất phong, cũng không cố định cho ngươi chọn ở địa phương nào, đến lúc đó để tự ngươi chọn một cái, còn phong hào…”


Hoàng đế vừa nói, vừa tự định giá, tựa hồ là không nghĩ ra cái gì thích hợp.


Hiền phi ở một bên nhẹ giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng, trước đây thần thiếp nhìn thấy Hứa Vân Noãn, đã cảm thấy toàn thân nàng thanh tú, là một hài tử khó gặp, hôm nay nàng lại dưới cơ duyên xảo hợp cứu hoàng thượng, có thể thấy được cũng là một người có phúc khí, không bằng ban phong hào là Phúc Linh huyện chủ, hoàng thượng cảm thấy thế nào?”


“Phúc Linh… Cũng tốt, phong hào ái phi nghĩ thật tốt, liền là danh xưng Phúc Linh huyện chủ đi.”


Hoàng đế đánh giá Hứa Vân Noãn, nàng mặc quần áo nhan sắc tiên minh, đeo đồ trang sức cũng hoạt bát, càng để nàng linh mi tú mục, thật có vài phần dáng dấp phúc khí thâm hậu.


Hiền phi mãn nhãn nụ cười nhắc nhở: “Nhìn Vân Noãn, đây là cao hứng hỏng rồi phải không, còn không mau mau tạ ân?”


Hứa Vân Noãn phảng phất mới phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt ngạc nhiên cung kính dập đầu: “Vân Noãn khấu tạ hoàng thượng long ân!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận