CHƯƠNG 468: CHỖ DỰA TỚI TAY
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn quỳ xuống đất cung kính hành lễ, tư tự trong lòng lại là không ngừng lưu chuyển: Phúc Linh huyện chủ…
Có cái phong hào này, có phần danh cứu giá có công này, sau này nàng hành sự liền có thể càng thêm lớn mật!
Thẩm gia không cản tay nàng còn tốt, nếu còn dám tìm tới cửa, vậy cũng chớ trách nàng sử dụng một chút quyền trong tay!
Hiền phi ở một bên âm thầm thở dài một tiếng: “Sự tình cuối cùng cũng trần ai lạc định, thân thể của hoàng thượng không có việc gì, trong lòng thần thiếp thật là cảm kích trời xanh, chỉ là đáng thương bồn thanh tùng, cũng không biết sao, tự dưng lại khô héo…”
Hứa Vân Noãn ngẩng đầu nhìn qua: “Hoàng thượng, hiền phi nương nương, Vân Noãn có chút biết chiếu cố một ít thực vật, không biết có thể để cho ta tới nhìn chậu thanh tùng thử không…”
“Được.”
Hoàng đế gật đầu.
Vừa nhắc tới bồn thanh tùng, trong lòng hắn cũng có chút chú ý, dù sao bồn thanh tùng này ở lúc thọ thần của hắn được hiến lên, dáng dấp lại là một chữ thọ, hôm nay thanh tùng héo rũ, thân thể hắn cũng suýt nữa không nhịn được, luôn cảm thấy trong này có liên quan gì.
Hứa Vân Noãn đi ra phía trước, cẩn thận quan sát thanh tùng, một lát sau, dùng ngón tay lấy một ít đất trong chậu đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, lập tức quá sợ hãi:
“Hoàng thượng… Nếu Vân Noãn không lầm, trong đất của thanh tùng hẳn là bị người rắc hỏa giảm (natrihyđrôxit)…”
“Hỏa giảm…”
“Uy lực của hỏa giảm này cực đại, nếu hòa cùng nước, sẽ phát sinh nóng cao, người bình thường lấy tay sờ vào nước hỏa giảm, hai ba lần da trên tay sẽ bị lột xuống một tầng, nếu đặt vào trong đất của Thanh Tùng, thoáng tưới chút nước, sẽ tổn thương căn cơ của thanh tùng, thanh tùng tự nhiên cũng khô héo, lá cây của thanh tùng này khô rõ ràng như thế, chắc cũng là do tiếp xúc với hỏa giảm.”
Hiền phi nét mặt dẫn theo tức giận: “Hoàng thượng, thần thiếp phụng mệnh lệnh của hoàng thượng, cẩn thận chiếu cố bồn thanh tùng này, đó là mảy may cũng không dám sơ sẩy, mỗi ngày tưới nước chà lau lá cây, đều là ta tự mình làm… Không đúng, hoàng thượng, thần thiếp nghĩ tới, mấy ngày nay thân thể của hoàng thượng không khỏe, mỗi ngày thần thiếp đều phải nhiều lần đến trong Bảo Hoa điện phụng dưỡng hoàng thượng, cho nên hơi có chút sơ sót với chậu thanh tùng này, nhất định là có người nắm thời cơ này, âm thầm hại bồn thanh tùng…”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn mở miệng: “Hoàng thượng cực kỳ coi trọng bồn thanh tùng này, sau khi biết thanh tùng xảy ra chuyện, nhất định sẽ cực kỳ chấn nộ, đến lúc đó nhất định sẽ trách phạt nương nương, mà trong ngày thường thanh tùng lại là nương nương tự mình chiếu cố, cái này càng nói không rõ. Cảm tình của hoàng thượng và nương nương thật tốt, sau khi hoàng thượng tức giận trừng phạt nương nương, nương nương dưới thương tâm cũng không biết nên cãi lại như thế nào, trái lại để độc thủ sau màn kia đào thoát, kế này thật đúng là ác độc.”
Trong ánh mắt của hoàng đế mang theo âm trầm: “Tra, trẫm muốn nhìn là ai có lá gan lớn như vậy, biết rõ bồn thanh tùng này là thọ lễ của trẫm, còn dám làm văn ở phía trên này. Hiền phi, chuyện này giao cho nàng tới xử lý, trong hậu cung cũng nên thanh tra đàng hoàng một lần, đỡ phải thứ bẩn gì, hôi thối gì đều vào hậu cung, trẫm biết trong lòng nàng nhân thiện, nhưng lúc này đây không cần lưu tình.”
Tam hoàng tử còn dùng chậu thanh tùng này làm văn… Hắn lo lắng tiền triều và hậu cung có dính dấp!
Hiền phi vội vã đáp ứng: “Thỉnh hoàng thượng yên tâm, trước đây thần thiếp không muốn miệt mài theo đuổi việc này, đơn giản là cảm thấy đều là tỷ muội trong cung, bây giờ không cần thiết nữa, những người này suýt nữa làm thương tổn long thể của hoàng thượng, thần thiếp nhất định không có chút khoan dung nào.”
“Tốt!”
Hiền phi nâng mắt nhìn Hứa Vân Noãn như cũ đang nghiên cứu bồn thanh tùng kia, tâm tư không khỏi khẽ động:
“Vân Noãn, bổn cung thấy ngươi nghiên cứu đã lâu, bồn thanh tùng này còn có chỗ nào không thỏa đáng không?”
“Hồi bẩm nương nương, cành lá của thanh tùng tuy rằng hủy diệt rồi, thế nhưng Vân Noãn phát hiện bộ rễ còn có một tia sinh cơ, nên Vân Noãn muốn thử một lần, xem có thể cứu bồn thanh tùng này trở về hay không.”
Hoàng đế chợt ngước mắt, trong ánh mắt mang theo ngoài ý muốn: “Quả thực có thể cứu trở về?”
“Bồn thanh tùng được hoàng thượng coi trọng, tự nhiên cũng có đại phúc khí, Vân Nam nhất định dốc hết toàn lực. Chỉ bất quá hẳn là phải cần một khoảng thời gian, còn cần thay đổi đất và chậu hoa lần nữa…”
“Ngươi chiếu cố thật tốt, nếu có thể để bồn thanh tùng này khôi phục sinh cơ, trẫm trọng trọng có thưởng!”
“Vân Noãn nhất định dốc hết toàn lực! Bất quá, hoàng thượng, bồn thanh tùng này có thể cho phép ta mang về trong phủ chậm rãi điều dưỡng không?”
Thần sắc hoàng đế có chút chần chờ: “Nhất định phải mang ra khỏi ngoài cung?”
Dù sao chậu thanh tùng này cũng có liên quan đến thọ nguyên của hắn, tuy rằng hắn bởi vì ân cứu mạng thưởng thức Hứa Vân Noãn, nhưng nếu nói là tín nhiệm, vậy không thấy có bao nhiêu.
Trong lòng Hứa Vân Noãn lãnh trào: Quả thật là đế vương tâm, rất khó dò!
“Cũng không phải, chỉ là ta nghĩ, thanh tùng bị hỏa giảm thương tổn, nếu có thể lấy nước suối của Thanh Tuyền sơn tưới, mới có thể khôi phục nhanh một chút.”
Nếu trong lòng hoàng đế mất hứng nàng mang thanh tùng ra ngoài, như vậy Hứa Vân Noãn tự nhiên sẽ không chán ghét.
“Nguyên lai là vì vậy, đã cần nước suối trên Thanh Tuyền sơn, vậy hãy để cho người mỗi ngày vận chuyển một ít, đưa đến trong cung là được.”
Hiền phi cười gật đầu: “Thần thiếp để người an bài ngay, mấy ngày nay, để Vân Noãn mang theo thanh tùng ở trong Hạo Nguyệt hiên đi? Nếu hoàng thượng muốn tới thăm thanh tùng, thần thiếp cũng có thể tiện đường theo dính chút ánh sáng.”
Nguyên bản một chút bất duyệt trong lòng hoàng đế, nhất thời bị hiền phi nói làm cho buồn cười: “Nàng nha, trẫm còn có thể lãnh lạc nàng sao?”
“Hoàng thượng sủng ái, thần thiếp không chê nhiều.”
Hứa Vân Noãn thấy thế, vội lui xuống.
Bookwaves.com.vn
Trong thiền điện, Mục Trần Tiêu và Mục Thiên Trù đã lo lắng đợi lâu, nhìn thấy Hứa Vân Noãn đi ra, nét mặt lập tức mang theo vẻ mừng rỡ: “Vân Noãn?”
“Ca ca, Trần Tiêu, sợ rằng ta lại phải ở trong cung thêm một đoạn thời gian rồi.”
“Ở trong cung?”
“Bồn thanh tùng kia vẫn có thể cứu lại, hoàng thượng bảo ta tạm thời ở tại Hạo Nguyệt hiên của hiền phi nương nương, ca ca và Trần Tiêu không cần lo lắng.”
“Cô nãi nãi có nắm chắc không?” Mục Trần Tiêu lo lắng nhìn phía Hứa Vân Noãn.
“Yên tâm đi, ta mới sẽ không làm gì mà không có nắm chắc.”
Hứa Vân Noãn quay Mục Trần Tiêu nháy mắt một cái, trong ánh mắt tràn đầy một mảnh giảo hoạt.
Nguyệt Thụ theo chạy tới, liền cười hành lễ: “Nô tỳ gặp qua Phúc Linh huyện chủ.”
“Huyện chủ?” Mục Thiên Trù sửng sốt, lập tức mừng rỡ, “Vân Noãn, hoàng thượng ban phong hào cho ngươi?”
“Vâng, nhận được long ân của hoàng thượng, ban xưng hào Phúc Linh huyện chủ, hoàng thượng còn bảo tự ta đi chọn một ít đất nữa…”
Mục Thiên Trù vội vàng hành lễ phương hướng đại điện: “Đa tạ hoàng thượng long ân.”
Có cái phong hào này, cho dù là không có Mục gia, Vân Noãn coi như là có tư bản đứng ở thế gian. Hắn không cần lo lắng nữa, các loại cảnh ngộ của Mục gia sẽ trở thành liên lụy trói buộc Hứa Vân Noãn.
Nghĩ như thế, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn.
“Ca ca, có lời gì chúng ta về nhà từ từ nói.”
Mặc kệ thân phận nàng biến hóa thế nào, Mục gia vĩnh viễn đều là nơi quy túc của nàng.
Trải qua chuyện hôm nay, không chỉ là Hứa Vân Noãn có căn cơ đặt chân, hiền phi đại hoàng tử cùng với toàn bộ Mục gia cũng sẽ được lợi theo, đợi được chuyện Ân thị Giang Nam trần ai lạc định, giống cốc Kinh Châu thành bên kia được đưa ra, lại thêm có Bác Lăng hầu phủ ủng hộ, Mục gia đã hoàn toàn thoát khỏi vị trí nguyên bản bấp bênh.
Viền mắt của Mục Thiên Trù hơi lên men: “Được, có chuyện gì, chờ ngươi về nhà lại nói.”
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu chuyên chú nhìn Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi, chờ nhận được tin tức, ta sẽ tới đón ngươi về nhà.”
Hứa Vân Noãn chợt cười, tiếu ý xán lạn không gì sánh được: “Được, ta chờ.”