CHƯƠNG 471: CÓ MỘT SỐ NGƯỜI, NHỚ TỚI LIỀN ĐAU THẤU NỘI TÂM
Dịch giả: Luna Wong
Ở trong cung mấy ngày, Hứa Vân Noãn sống như cá gặp nước, hiền phi quả thực chính là phủng nàng trong lòng bàn tay, hận không thể dời hết toàn bộ thứ tốt trong Hạo Nguyệt hiên đến trước mặt nàng.
Hứa Vân Noãn nhìn một bàn điểm tâm bày trước mắt, không khỏi mở to hai mắt, hơi chu miệng.
“Hiền phi nương nương, người đây là coi ta như heo nhỏ để nuôi a?”
“Vạn lần không thể nói bậy, trên đời này nào có heo con khả ái giống như ngươi vậy?”
Hiền phi nhìn Hứa Vân Noãn, càng nhìn càng cảm thấy thích.
“Chuyện lần này đều may có ngươi, nếu không phải ngươi đúng lúc vào trong cung chu toàn, tính mệnh của ta và Ninh Từ sợ là không giữ được, huống chi, hôm nay mỗi ngày ngươi đều phải chiếu cố bồn thanh tùng này, rất mệt nhọc, tự nhiên phải nhiều ăn vài thứ bổ một chút, thường ngày hỏi ngươi thích ăn cái gì, bản thân ngươi cũng không lựa, nên để thiện phòng bên kia làm thêm một ít loại, tất nhiên bên trong sẽ có ngươi thích.”
“Ta ở chỗ nương nương mấy ngày, cảm giác mình đều mập vài cân.”
Hiền phi giơ tay lên nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má mềm mại của Hứa Vân Noãn.
“Nhìn thử gương mặt này, giống tuyết đoàn, chính là nên dưỡng cho tốt, eo của ngươi tinh tế đơn bạc, nuôi béo một ít mới có vẻ khả ái.”
Nhìn thần sắc một lòng muốn đút mình ăn của hiền phi, Hứa Vân Noãn không khỏi nghĩ tới ba vị gia gia của mình: Thật đúng là gia gia luôn luôn cảm thấy ngươi ăn không đủ no, hơn nữa, bọn họ tựa hồ luôn muốn nuôi nàng trắng mập béo, tròn vo…
Lẽ nào thẩm mỹ của người lớn đều tương tự?
Hứa Vân Noãn vội vã khoát khoát tay, dáng dấp nghĩ mà sợ: “Nương nương, hiện tại ta đang lớn đó, chờ sau này hết cao rồi, dĩ nhiên sẽ béo, nên không cần ăn quá nhiều.”
“Vậy làm sao được chứ? Mau tới nếm thử liên hoa tô này…”
Yên Tiêu bưng trà trản đi đến, nhẹ giọng hồi bẩm nói: “Nương nương, đại hoàng tử điện hạ tới, đang ở ngoài cửa chờ.”
Hứa Vân Noãn âm thầm thở phào nhẹ nhõm: Đại hoàng tử tới, bản thân có thể không cần tiếp tục ăn cái gì nữa.
Hiền phi quả nhiên thật cao hứng, liên thanh nói để đại hoàng tử tiến đến, sau khi nói xong, quay đầu lại kéo tay của Hứa Vân Noãn, đặt liên hoa tô trong lòng bàn tay của nàng.
“Vân Noãn ăn của ngươi, không cần lưu ý Ninh Từ.”
Đại hoàng tử cất bước đi vào đại điện, thân hình cao ngất, khuôn mặt tuấn mỹ, khóe môi hàm chứa nụ cười nhàn nhạt.
“Quả nhiên có Hứa cô nương, ta ở chỗ mẫu phi đều không được xếp hạng, đều không thèm để ý ta.”
Bookwaves.com.vn
“Một nam tử hán như ngươi, so cái gì với tiểu cô nương người ta?”
Hiền phi không chút chừa mặt mũi nào cho nhi tử nhà mình.
Đại hoàng tử đi lên trước, cúi người hành lễ: “Gặp qua mẫu phi, Hứa cô nương hữu lễ.”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng đứng lên hoàn lễ, nương động tác này, một lần nữa thả khối kia liên hoa tô lại về trong đĩa: “Vân Noãn tham kiến đại hoàng tử điện hạ.”
Đại hoàng tử thấy được động tác của nàng, trong ánh mắt hiện lên một tia tiếu ý: “Hứa cô nương không cần đa lễ.”
Hiền phi lôi kéo Hứa Vân Noãn ngồi xuống bên cạnh mình: “Đều là người trong nhà, Vân Noãn, không cần chu toàn quy củ như vậy.”
Hứa Vân Noãn vội vã vung lên khuôn mặt tươi cười, quy củ nên thủ tự nhiên là phải thủ.
Hiền phi nhẹ nhàng điểm chóp mũi của nàng một cái: “Tính tính này của ngươi nha… liên hoa tô vừa rồi ăn xong rồi sao? Vậy trở lại nếm thử khối mã đề tô này…”
Hứa Vân Noãn vội vã kéo đại hoàng tử qua làm bia gỗ: “Hiền phi nương nương, đại hoàng tử điện hạ tới vội vội vàng vàng, chắc là đói bụng, vừa lúc có thật nhiều điểm tâm, để hắn ăn nhiều một ít đi.”
Đại hoàng tử nhìn về phía Hứa Vân Noãn, nhãn thần mơ hồ mang cười.
“Hứa cô nương nói rất đúng, mẫu phi, ta đói bụng lắm, những điểm tâm này tất cả thuộc về ta.”
Hiền phi trừng đại hoàng tử một mắt: “Ngươi quả thật càng lớn càng không tranh khí, dĩ nhiên đoạt điểm tâm ăn với tiểu cô nương.”
Đại hoàng tử nhẹ nhàng ho khan một tiếng, âm thầm miết hướng Hứa Vân Noãn.
Hứa Vân Noãn thừa dịp hiền phi không có nhìn thấy, vội vàng hai tay tạo thành chữ thập, làm một biểu tình nhờ cậy.
Tiếu ý trong mắt đại hoàng tử càng đậm: “Ai bảo mẫu phi luôn luôn thương Hứa cô nương, không thương ta chứ, ta đây làm nhi tử tự nhiên ghen tị.”
“Mau ăn đi, phản chính điểm tâm trong cung cũng nhiều, chút nữa ta lại để cho thiện phòng làm cái tốt hơn cho Vân Noãn.”
Hiền phi đẩy mấy đĩa điểm tâm Hứa Vân Noãn biểu thị quá không thích ăn đến trước mặt của đại hoàng tử.
“Chuyện tiền triều không phải rất bận rộn sao? Sao còn có thời gian đến Hạo Nguyệt hiên?”
“Ta tới thăm chậu thanh tùng Hứa cô nương chăm sóc.”
“Vẫn là bản lĩnh của Vân Noãn tốt, một lần nữa tu bổ cành lá cho chậu thanh tùng kia, như thay đổi chậu hoa hôm nay đã có nhánh mới mọc ra, mặc dù nói không có khả năng mọc thành chữ thọ giống như trước nữa, nhưng chỉ cần còn sống, chính là chuyện tốt to lớn.”
Đại hoàng tử cũng nhìn thấy chậu thanh tùng bày trên bệ cửa sổ phơi nắng, không khỏi đầy mặt kinh ngạc: “Hứa cô nương quả thật bản lãnh.”
“Đa tạ đại hoàng tử điện hạ tán thưởng.” Hứa Vân Noãn ngược lại cũng không khiêm tốn.
Đại hoàng tử chần chờ chỉ chốc lát, để điểm tâm cầm trong tay xuống: “Kỳ thực còn có một việc.”
Nhìn thấy tiếu ý trên mặt đại hoàng tử tiêu thất, Hứa Vân Noãn trong lòng lộp bộp một tiếng: “Điện hạ, là ca ca và Trần Tiêu có chuyện gì bảo người chuyển đạt?”
“Là có chuyện của Thẩm gia…” Đại hoàng tử nhìn về phía hiền phi.
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười cười: “Sự tình đã không che giấu được, để hiền phi nương nương biết cũng không sao, chính là phải làm phiền nương nương nghe những thứ chuyện bừa bộn này.”
Bookwaves.com.vn
“Thẩm gia?” Hiền phi có chút ngoài ý muốn.
“Vâng.” Đại hoàng tử mở miệng, “Thẩm gia biết được Hứa cô nương là thân nữ nhi của Thẩm Thanh, đã âm thầm tìm cách, muốn nhận Hứa cô nương về Thẩm phủ.”
Mặc dù không biết tiền căn hậu quả, nhưng chỉ nghe được một câu nói như vậy, hiền phi lại chợt sững sờ ở tại chỗ, ngay sau đó nước mắt rơi xuống.
Hiền phi biểu hiện như thế, làm đại hoàng tử và Hứa Vân Noãn đều sợ hãi.
“Hiền phi nương nương, người đây là thế nào?”
“Mẫu phi…”
Hiền phi giơ tay lên bưng kín ngực, sâu đậm hít hơi, nước mắt thành chuỗi rơi xuống, nàng vài lần há miệng, chưa từng có thể phát ra âm thanh.
Đại hoàng tử sợ hãi, vội vã hô lớn nói: “Thái y! Mau gọi thái y qua đây!”
“Không…” Hiền phi nắm chặt tay của đại hoàng tử, liên tục lắc đầu.
“Mẫu phi…”
Hiền phi chậm một lúc lâu, mới rốt cục tìm được lại thanh âm của mình: “Vân Noãn… Vân Noãn là nữ nhi của Thẩm Thanh?”
“Vâng…” Hứa Vân Noãn nhớ tới Mục Thiên Trù đã từng nói, hiền phi hẳn là biết mẫu thân của nàng Sở Ngưng công chúa, hiền phi đột nhiên biểu hiện như thế, cũng là bởi vì nghĩ tới sinh mẫu của nàng sao?
“Hiền phi nương nương, người vạn lần không nên kích động như thế, bảo trọng thân thể của mình.”
Nghe được Hứa Vân Noãn nói, hiền phi giơ tay lên ôm nàng vào trong ngực của mình: “Ta sớm nên nghĩ tới… Từ lần đầu tiên thấy ngươi, ta cũng nhớ tới Ngưng tỷ tỷ, trên đời này làm sao có thể có người vô duyên vô cớ tương tự như vậy chứ? Ngươi là huyết mạch của Ngưng tỷ tỷ, đúng hay không?”
“Nương nương, ca ca nói cho ta biết, sinh mẫu của ta đích thật là Sở Ngưng công chúa, hẳn đó là vị Ngưng tỷ tỷ trong miệng người đi…”
“Hảo hài tử! Là ta không tốt, ta nên sớm đi nhận ra ngươi! Hảo hài tử, ngươi chịu khổ rồi…”
“Nương nương…”
Hứa Vân Noãn có chút trố mắt, hiền phi ôm ấp hết sức mềm mại ấm áp, cực kỳ giống mẫu thân trong ảo tưởng của nàng.
Trước đây nàng cho rằng, có thân tình của ba vị gia gia cho nàng, đủ để thay thế tất cả của thế gian này, nhưng hôm nay bị hiền phi ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng, nàng đột nhiên nhớ tới mẫu thân khi còn bé vô số lần huyễn nghĩ tới…
Nếu được mẫu thân ôm vào trong ngực, chắc cũng là như vậy ấm áp đi?