Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 472: NGƯỜI NGOAN TỰ CHẶT CÁNH TAY


Dịch giả: Luna Wong


Hiền phi ôm Hứa Vân Noãn thật chặt, một lúc lâu mới nỡ thoáng buông ra, giơ tay lên vuốt ve gò má của nàng: “Hảo hài tử…”


Viền mắt của Hứa Vân Noãn cũng không rõ lên men: “Nương nương, người gặp qua mẫu thân của ta sao?”


“Ta tự nhiên đã từng gặp, ngươi chờ.” Hiền phi đứng dậy, đi tới đầu giường, mở một chỗ ám cách, từ trong ám cách lấy ra một tấm bức hoạ cuộn tròn, “Vân Noãn đến xem, đây là bức họa của Ngưng tỷ tỷ.”


Hứa Vân Noãn khẩn trương trong lòng, ngón tay để ở bên người, không khỏi nắm chặt thành quyền: Bức họa của mẫu thân…


Hiền phi thận trọng mở bức họa triển ra, Hứa Vân Noãn nhìn sang, không khỏi sững sờ ở tại chỗ.


Trên bức họa, một gốc cây đào lạc anh rực rỡ cao to, phía dưới cây đào, nữ tử một thân hồng y hàm tiếu ngoái đầu nhìn lại, diện dung của nàng y hi có thể nhìn thấy có sáu bảy phần tương tự Hứa Vân Noãn, bất quá so với Hứa Vân Noãn tăng thêm vài phần tư thế oai hùng hiên ngang…


Hứa Vân Nam nhìn bức họa, thật lâu không biết nên làm sao nói chuyện.


Hiền phi nhìn, nhìn, nước mắt mới dừng lại rơi xuống.



“Đây là một lần cuối cùng ta thấy Ngưng tỷ tỷ, khi đó Vân gia bị người nghi kỵ, phụ thân ta bị tước chức quan, bản ý của hoàng thượng tiền triều muốn cho cả gia tộc chúng ta lưu vong, là Ngưng tỷ tỷ chu toàn từ đó, chỉ là biếm chúng ta đi nơi xa xôi, bảo toàn tính mệnh người một nhà.”


Hiền phi hít một hơi thật sâu, thanh âm vẫn là khó nén nghẹn ngào.


“Một lần cuối cùng ta vào cung thấy Ngưng tỷ tỷ, nàng dựa vào dưới gốc cây đào to ở Ngọc Hoa cung, cười đến vẻ mặt xán lạn. Lúc đó tiền triều đã bấp bênh, nhưng Ngưng tỷ tỷ lại phảng phất không có một tia sầu lo, như trước khoác dương quang đầy người, nàng nói cho ta biết, kinh thành đã không thể đặt chân, đi chỗ thật xa nghỉ ngơi hai năm trước, chờ thêm một đoạn thời gian rồi trở về thăm nàng… Nhưng không nghĩ tới, lần đi này đó là vĩnh biệt…”


Bookwaves.com.vn

“Sau này, Vân gia triệt để thất vọng với đế quân tiền triều, ngược lại đầu phục nghĩa quân lúc đó khởi nghĩa, ta cũng gả cho hoàng thượng, nhiều lần trằn trọc, thời gian rất nhanh liền qua đi, ta một lòng mong mỏi sẽ có ngày gặp lại Ngưng tỷ tỷ, đến lúc đó dù cho phấn thân toái cốt, ta cũng muốn bảo toàn nàng, nhưng không nghĩ tới lại nhận được tin nàng chết…”


Hứa Vân Noãn đưa tay ra nhẹ nhàng sờ bức tranh: “Nương nương, mẫu thân ta là dạng tính cách gì?”


“Tính tình của Ngưng tỷ tỷ quả quyết, văn thải xuất chúng, cũng tinh thông võ nghệ, có thể nói là khăn trùm không thua kém bực mày râu, chỉ tiếc, nhãn thần của nàng không tốt, dĩ nhiên nhìn trúng người phụ tình như Thẩm Thanh vậy … Vân Noãn, ta nghe nói ngươi đi lạc, tìm hồi lâu chưa từng tìm được, mấy năm nay ngươi sống thế nào?”


Hứa Vân Noãn nghe được hiền phi nói, lộ vẻ sầu thảm cười: “Nương nương, ta cũng không phải là đi lạc, mà là bị Vu thị cố ý vứt bỏ ở trong rừng núi…”


“Cái gì?” Hiền phi bỗng nhiên mở to hai mắt, nét mặt một cổ tức giận hiện lên, “Ngươi là bị Vu thị cố ý vứt? Vu thị cũng dám lừa bổn cung!”


“Nương nương từng truy tra qua tung tích của ta?”


“Ngươi là huyết mạch duy nhất của Ngưng tỷ tỷ, ta làm sao có thể không tìm ngươi chứ? Sau này tiền triều bị diệt, hoàng thượng nhập chủ kinh thành, những tần phi chúng ta đợi hơn một năm, chờ triều cục triệt để ổn định, lúc này mới theo dọn vào hoàng cung, trước tiên ta làm là tìm tung tích của ngươi, còn muốn gọi Vu thị kia vào cung tự mình hỏi… Nhưng không nghĩ tới Vu thị xảo thiệt như hoàng, lại dám gạt bổn cung…”



“Vu thị vốn là người âm hiểm giả dối…” Hứa Vân Noãn nói hết tin tức từ chỗ Mục Thiên Trù bên kia nghe được với hiền phi.


Hiền phi tức giận hai mắt phiếm hồng, cả người run: “Vu thị… Thẩm Thanh… một đôi cẩu nam nữ, dĩ nhiên liên hợp lại hại chết Ngưng tỷ tỷ!”


Trước đây hiền phi kể cả toàn bộ Vân gia đều bị cách chức ra kinh thành, đối với chuyện nơi đây không rõ ràng lắm, nàng biết cuộc sống của Ngưng tỷ tỷ khẳng định không dễ sống, lại không dự liệu được mỗi ngày nàng đều phải chịu dày vò…


Đại hoàng tử ở một bên nghe, cũng âm thầm cảm thấy kinh hãi không thôi, trong lòng không còn chút hảo cảm nào với Thẩm gia.


“Mẫu phi, ác nhân tự có ác báo, Thẩm gia tuyệt không có kết cục tốt.”


Hiền phi rốt cục bình tĩnh lại: “May là trước đây Ninh Từ không coi trọng Thẩm Vân Sơ kia, nếu không, hoàng tử hưu thê không phải chuyện dễ dàng!”


Hứa Vân Noãn cầm khăn lau khô nước mắt cho hiền phi: “Nương nương lại nói đùa.”


“Ta không phải nói đùa, trước đây ta đồng ý để Ninh Từ vãng lai với Thẩm Vân Sơ kia, đó là không biết chân diện mục của Thẩm Thanh và Vu thị, nếu ta biết là hai người bọn họ hại chết Ngưng tỷ tỷ, cho dù là Thẩm Vân Sơ đã gả vào hoàng gia, ta cũng nhất định sẽ đuổi nàng ra ngoài!”


Đại hoàng tử vội vã ở một bên phụ họa: “Mẫu phi nói rất đúng, mẫu phi uy vũ khí phách nhất.”


Bookwaves.com.vn


“Hừ, may là ngươi còn có chút ánh mắt.” Hiền phi nắm thật chặt tay của Hứa Vân Noãn, tư thế làm sao cũng không muốn buông ra.


“Là trong ngày thường mẫu phi dạy tốt.” Đại hoàng tử vội vã chọc hiền phi vui vẻ.


Hiền phi mới không rảnh phản ứng hắn: “Vân Noãn, Thẩm gia kia chính là một ổ sói, ngươi cũng không thể trở về.”


“Ca ca và Trần Tiêu cũng không đồng ý ta trở về, lúc này chờ xem trước, Thẩm gia có thể vượt qua lần nguy cơ này còn chưa nhất định…”


Đang nói vừa rơi xuống, Nguyệt Thụ đã hoang mang rối loạn vội vội chạy tiến đến.


“Nương nương, tiền triều xảy ra chuyện lớn!”


Mi tâm của hiền phi vừa nhíu: “Làm sao vậy?”


“Tin tức vừa truyền tới, nói là Ân gia Giang Nam, từ trên xuống dưới hơn một trăm miệng toàn bộ tự sát, không một người sống!”


“Cái gì?” Hiền phi mạnh đứng dậy, “Toàn bộ tự sát?”


“Vâng, hoàng thượng nghe được tin tức này, sấm sét giận dữ, thiếu chút nữa xỉu vì tức, hoàn hảo thái y cứu trợ đúng lúc!”


“Ân gia không có một người sống lưu lại, như thế, chẳng phải tam hoàng tử lại tránh được một kiếp sao?”


Hứa Vân Noãn nhìn phía đại hoàng tử: “Điện hạ, có phải người nên đi tiền triều nhìn xem thử hay không?”



“Mẫu phi trước đừng có gấp, ta lập tức đi tiền triều nhìn phụ hoàng, cụ thể có tin tức gì, chờ ta trở lại rồi nói.”


“Ngươi nhanh đi, nhất định phải tìm hiểu tin tức rõ ràng!”


“Được.”


Hứa Vân Noãn đỡ cánh tay của hiền phi ngồi trên ghế: “Nương nương, nếu sự tình thực sự đã phát triển đến trình độ như vậy, nương nương không nên vì thế mà ưu tâm quá mức.”


“Giang Nam phát sinh các loại sự tình, ta cũng nghe Ninh Từ nói đại khái, trong này có tâm huyết của ngươi và đám người Vệ quốc công…”


“Chuyện Ân gia bộc phát ra, vốn tưởng rằng có thể một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, để tam hoàng tử và Thẩm gia gặp trừng phạt, nhưng không nghĩ tới, hoàng thượng bị bệnh, trực tiếp làm trễ nãi điều kiện tốt nhất của thời kì xử trí… Để Ân gia và tam hoàng tử bên kia có thời gian ứng đối sung túc…”


Kỳ thực trong lòng nàng đã mơ hồ có chút dự cảm…


“Người Ân gia toàn bộ đã chết, còn muốn đi qua bọn họ liên lụy ra tam hoàng tử đã là không thể nào… tam hoàng tử thật đúng là lòng dạ ác độc a, gia tộc lớn như vậy, nói bỏ liền bỏ…”


Trong lòng Hứa Vân Noãn cũng cực kỳ tiếc nuối: “Tâm tính của tam hoàng tử điện hạ, đúng là không ai bằng… Hơn nữa ngày đó ở trên đại điện, hắn trả lời ứng đối coi như là khéo, đẩy hết tất cả tội danh ra ngoài, dù cho hoàng thượng có chút không thích hắn, cũng sẽ không chân chính dao động căn cơ tín nhiệm… Lần này tự đoạn cánh tay, tuy rằng đau nhức khó nhịn, nhưng rốt cuộc bảo toàn tính mệnh, tam hoàng tử là một người sáng suốt.”


“Tam hoàng tử không có việc gì, Thẩm gia tự nhiên cũng có thể theo sống sót… Chỉ là Vân Noãn ngươi…”


“Nương nương, trước đây ta vô lực đối kháng Thẩm gia, nếu trở về còn phải nơi chốn bị người chế trụ, nhưng hôm nay không giống, nếu Thẩm gia còn muốn lợi dụng ta, vậy sẽ phải thử xem tư vị bị đâm đầy tay máu.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận