Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 474: HẬN KHÔNG THỂ HỈ SỰ BIẾN TANG SỰ


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn nghe xong, trong lòng không khỏi thổn thức: “Nương nương nói khinh miêu đạm dữ, nhưng trong đó lại là từng bước sát khí.”


“Ai nói không phải chứ?” Hiền phi nắm tay của Hứa Vân Noãn vỗ vỗ, “Cho nên, cô nương hiền lành giống như ngươi vậy, nhất định phải bảo vệ mình cho tốt.”


“Nếu ta như nương nương nói vậy, tiên hạ thủ vi cường với người Thẩm gia, nương nương còn sẽ cảm thấy ta thiện lương sao?”


“Đó là tự nhiên!”


Hiền phi rất bất mãn trừng Hứa Vân Noãn một mắt.


“Nhìn xem ngươi nói cái gì, thiện lương không phải yêu cầu người nhất định phải lấy ơn báo oán. Bất luận người khác làm sao thương tổn tới mình, sau cùng đều rộng lượng tha thứ, đó không phải là người hiền lành, đó là thánh nhân!”


Hiền phi nói tiếp: “Đối với người thiện lương báo dĩ thiện ý, đối với người bụng dạ khó lường thi dĩ đánh trả, đây cũng đã là thiện lương đến cực điểm. Ta hy vọng Vân Noãn ngươi có thể như Ngưng tỷ tỷ vậy, dám yêu dám hận, xử sự quả quyết, sinh hoạt không thẹn với lương tâm, thản thản đãng đãng.”


Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, viền mắt không tự chủ được dâng lên một cổ chua xót, nàng đưa tay ôm lấy cánh tay của hiền phi, nhẹ nhàng để đầu trên bả vai của nàng:

“Nương nương, để Vân Noãn không tuân quy củ một lần đi.”



Hiền phi giơ tay lên ôm Hứa Vân Noãn trong ngực của mình: “Sỏa hài tử, những đạo lý này nên là Ngưng tỷ tỷ giáo dục ngươi, nàng hiểu hơn ta nhiều lắm, nhìn thấu hơn ta nhiều, nếu do nàng giáo dục ngươi, chắc sẽ nói càng thêm thấu triệt minh bạch. Nhưng hôm nay Ngưng tỷ tỷ không ở, vị trí của nàng mặc dù ta vĩnh viễn vô pháp thay thế, nhưng cũng hy vọng có thể tận sức bổ khuyết một chỗ trống…”


Hứa Vân Noãn y ôi tại trong lòng hiền phi: “Cứ dựa vào nương nương như vậy, đã cảm thấy an tâm không gì sánh được.”


Viền mắt của hiền phi đỏ lên, dặn dò nhiều hơn nữa, chợt nghẹn trong cổ họng: “Ngươi sỏa hài tử này…”


Bookwaves.com.vn

Trong triều đình chuyện tình thay đổi bất ngờ, Hứa Vân Noãn ở Hạo Nguyệt hiên chiếu cố bồn thanh tùng, nghe các loại tin tức truyền vào hậu cung.


Tam hoàng tử đã đến Giang Nam, vừa vào Giang Nam liền bắt đầu dứt khoát hẳn hoi chỉnh lý thương lộ Ân gia để lại, rất nhiều thương nhân đứng ra phụ họa, trong thời gian ngắn, nguyên bản diêm vận gần như hỏng mất liền từ từ chuyển động.


Giá muối giảm, thị trường một lần nữa ổn định, dân chúng nhảy cẫng hoan hô.


Tấu chương tán dương tam hoàng tử các nơi không ngừng đưa vào kinh thành, sau khi hoàng đế thấy, nguyên bản khí tức đè nén quanh thân cũng dần dần thư giãn.


Các học sinh nhập kinh trạng cáo Ân gia hết sức không cam lòng, bọn họ không ngừng thỉnh cầu gặp mặt đế vương, cường điệu trong triều đình như cũ có quan viên tâm tồn ý nghĩ cá nhân, ý đồ cầm giữ khoa cử.


Hoàng đế tự nhiên cũng không có hoàn toàn quên chuyện này, nhưng thanh tra quan viên triều đình ảnh hưởng quá lớn, chỉ có thể lấy ra vài quan viên phạm qua sai lầm xử nặng, sau đó hạ một đạo ý chỉ, quyết định gia khai ân khoa, kể từ đó, Giang Nam các học sinh cũng liền không lời nào để nói, ngược lại hưng cao thải liệt bắt đầu trù bị tham gia khoa cử.


Hứa Vân Noãn lãnh tĩnh nhìn hướng gió trong triều biến hóa, an tĩnh cùng đợi Thẩm gia xuất thủ.



Lại qua một tháng, nguyên bản thanh tùng khô, một lần nữa cành lá sum xuê, lệnh đám người hiền phi ngạc nhiên là, hình dáng của chậu thanh tùng, lại không sai biệt lắm với trước khi hỏng.


“Vân Noãn? Đây là ngươi tận lực dưỡng ra?”


Hứa Vân Noãn cho rót chút nước cho thanh tùng, sau đó dời đến bệ cửa sổ phơi.


“Nếu nương nương hỏi, thanh tùng này có thể có hình dáng hôm nay, đích thật là phí không ít chuyện của ta. Nhưng nếu hoàng thượng hỏi, Vân Noãn một hỏi ba không biết, thanh tùng có thể thành như vậy, hoàn toàn là thiên ý.”


Hiền phi cười đưa tay chỉ mi tâm của Hứa Vân Noãn một cái: “Ngươi nha đầu này, thật đúng là thông minh.”


Thông minh để người phi thường yêu thích.


Kể từ khi biết thân thế của Hứa Vân Noãn, nguyên bản đặt nàng trong lòng bàn tay, lúc này hiền phi hận không thể đặt nàng trong lòng.


Yên Tiêu bước nhanh đi đến: “Nương nương, Hứa cô nương, hoàng thượng bên kia phái người qua đây, nói là thỉnh Hứa cô nương đi Bảo Hoa điện. Nô tỳ nghe được hộ bộ thượng thư Thẩm đại nhân cùng với phu nhân của hắn Vu thị, đều đã vào cung.”


Tiếu ý rực rỡ trên mặt hiền phi nhất thời tiêu thất: “Đợi lâu như vậy, người hư tình giả ý rốt cuộc đã tới. Mang theo bồn thanh tùng cho, bổn cung cũng đi đòi hoàng thượng sủng!”


Trong mắt Hứa Vân Noãn lóe lên tình cảm ấm áp: “Nương nương, ta tự mình đi là được.”



“Vậy làm sao được, ta phải đi bảo vệ ngươi! Vừa lúc đi gặp người ác như Thẩm Thanh và Vu thị một lần!” Hiền phi ý chí chiến đấu tràn đầy, biết chuyện này không thể tránh né, nàng đều âm thầm chuẩn bị tốt từ lâu.


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn không lay chuyển được, chỉ có thể tùy hiền phi đi Bảo Hoa điện, trong lòng lo lắng: Cũng không biết ca ca và Trần Tiêu có phải nhận được tin tức hay không…

Bảo Hoa điện, vừa vào cửa điện, Hứa Vân Noãn liền thấy Thẩm Thanh và Vu thị đứng ở trong điện.


Nghe được tiếng bước chân, Thẩm Thanh và Vu thị vội vã quay đầu nhìn về phía cửa đại điện, nhìn thấy hiền phi theo cùng qua đây, tâm tư không khỏi giật giật.


Trong cung đều truyền Hứa Vân Noãn có chút được hiền phi thích, hôm nay xem ra, đồn đãi không sai.


Hứa Vân Noãn theo hiền phi cùng hành lễ: “… Gặp qua hoàng thượng.”


Chuyện của Giang Nam có thể giải quyết, tâm tình của hoàng thượng không tệ, lúc này nhìn thấy hiền phi, nét mặt liền mang theo tiếu ý: “Sao ái phi cũng tới?”


“Thần thiếp đây là thần giao cách cảm với hoàng thượng, không phải hoàng thượng nghe nói bồn thanh tùng đã dưỡng tốt lần nữa, nên chuyên gọi Vân Noãn đến ban thưởng cho nàng sao? Thần thiếp cũng theo qua đây, là vì giúp Vân Noãn đòi thêm một ít ban thưởng.”


Nghe nói như thế, trong ánh mắt hoàng thượng hiện lên một tia kinh hỉ: “Thanh tùng dưỡng tốt rồi?”


“Người đến, mau đem bồn thanh tùng lên, cho hoàng thượng xem thử!”


Hiền phi chỉ huy người mang thanh tùng lên, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Thanh và Vu thị vẫn duy trì động tác hành lễ: “Nhìn xem, ta chỉ lo cao hứng, đã quên Thẩm đại nhân và Vu phu nhân, hai vị mau đừng đa lễ.”



Hoàng đế không chút để ý đến khúc nhạc đệm nhỏ này, đi xuống bậc thang tỉ mỉ đánh giá thanh tùng trong chậu.


“Thanh tùng này dĩ nhiên độc nhất vô nhị như trước, đây… Vân Noãn, ngươi dưỡng thế nào vậy?” Hoàng thượng xưng hô Hứa Vân Noãn đều thân cận rất nhiều như hiền phi.


Nguyên bản đã biết Hứa Vân Noãn chính là con nối dòng của Sở Ngưng công chúa tiền triều, trong lòng còn có chút không vui, nhưng hôm nay nhìn thấy thanh tùng, về này không hài lòng chút trong sát na tiêu tan thành mây khói.


“Hồi bẩm hoàng thượng, Vân Noãn chỉ là mỗi ngày chiếu cố, ta cũng không biết tại sao thanh tùng có thể mọc như vậy.”


Hiền phi mở miệng: “Thần thiếp minh bạch! Thanh tùng vốn ngụ ý hoàng thượng trường thọ, hôm nay thân thể hoàng thượng khôi phục, tránh thoát tiểu nhân mưu hại, thanh tùng tự nhiên cũng khôi phục dáng dấp ban đầu, dù sao, đây chính là điềm lành! Cũng có linh khí.”


“Hiền phi nói lời này không tệ, lúc này đây, đích xác phải ban thưởng Vân Noãn thật hậu mới được!”


“Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn ban thưởng.”


“Được.” hoàng đế nhìn về phía Hứa Vân Noãn, “Vân Noãn, trẫm không chỉ có ban thưởng cho ngươi, còn một chuyện vui khác muốn nói với ngươi.”


Hứa Vân Noãn nghi ngờ ngước mắt: “Hoàng thượng, còn có việc vui gì a?”


Đón về Thẩm gia cũng xem như việc vui? Vậy nàng thà rằng hỉ sự thành tang sự!


Người Thẩm gia, nàng hận không thể đánh gãy xương của từng người một bọn họ, uống máu của bọn họ!


Trong lòng hận ý cuồn cuộn, nhưng nét mặt lại không thể biểu lộ mảy may…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận