Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 477: NGƯƠI KHÔNG CẦN TA NỮA SAO?


Dịch giả: Luna Wong


Vu thị không dám tin mở to hai mắt nhìn, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ, Hứa Vân Noãn lại dám minh mục trương đảm biểu lộ ra địch ý như thế, nàng vội vàng rút ngón tay bị Hứa Vân Noãn đạp ra, đau đầu ngón tay run.


“Ngươi… Vân Noãn, ta biết, trong lòng ngươi nhất định tồn oán khí, ai bảo trước đó giữa chúng ta có chút ngộ giải chứ? Nhưng người một nhà không nói lời hai nhà, rốt cuộc là huyết mạch tương thông, xương gãy gân cũng còn liền đó…”


Thanh âm của Vu thị phát run, không biết là đau hay là tức giận.


Hứa Vân Noãn chợt xuy cười một tiếng: “Vu phu nhân, ngươi nói sai rồi, ta và ngươi, cho tới bây giờ cũng không có một tia một hào quan hệ! Dĩ nhiên, nếu dám yếu nhấc lên một ít quan hệ, ngươi được tính là cừu địch của ta!”


Nhãn thần của Vu thị quét về phía hiền phi, lại phát hiện nàng đứng ở một bên, hàm tiếu nhìn Hứa Vân Noãn, cũng không có chút ý ngăn trở nào, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng:


“Vân Noãn, trước đây ta hiểu lầm ngươi, nói chuyện có chút không dễ nghe, hôm nay hiền phi nương nương ở đây, ta liền bồi lỗi với ngươi, ngươi cũng không nên hồ nháo nữa.”


Hiền phi nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Vân Noãn, ngươi cũng là tiểu thư đại gia tộc, sau này làm việc không thể lỗ mãng như vậy. Loại chuyện như đẩy người này, sau này không thể tự mình động thủ.”



Vu thị nhìn thấy động tác của hiền phi mềm nhẹ giúp Hứa Vân Noãn chỉnh lý ống tay áo, một lòng không cầm được chìm xuống phía dưới: “Hiền phi nương nương, thần phụ biết trong lòng người cực kỳ thích Vân Noãn, sau này chờ Vân Noãn trở lại Thẩm gia, nhất định sẽ giáo dục cho tốt.”


Sau này Hứa Vân Noãn phải sống ở Thẩm gia, sở dĩ Vu thị mở miệng, là muốn nhắc nhở hiền phi và Hứa Vân Noãn không nên quá quá phận.


Hiền phi không khỏi híp mắt lại, trên mặt mày minh diễm hiện lên một tia hàn ý:


Bookwaves.com.vn

“Nói cũng phải, ta coi như là thích Vân Noãn hơn nữa, cũng không thể thời thời khắc khắc bồi ở bên người nàng, Vu phu nhân thì không giống, sau này Vân Noãn trở về Thẩm gia, ngươi có thể thời thời khắc khắc chiếu cố. Hôm nay ta liền giao Vân Noãn cho ngươi, nếu nàng lạnh, đói bụng, hay hoặc là bị ủy khuất gì, bổn cung nhất định tìm Vu phu nhân nói chuyện.”


Khuôn mặt của Vu thị không dám tin tưởng nhìn về phía hiền phi, lời này có ý gì, còn lạnh, đói bụng, chẳng lẽ xem nàng như hạ nhân chiếu cố Hứa Vân Noãn?


“Sau này đều là người một nhà, tự nhiên sẽ chiếu cố thật tốt.” Sắc mặt của Vu thị cứng ngắc.


“Đã như thế, vậy đi hồi bẩm hoàng thượng đi.”


Hoàng thượng còn ở bên kia chờ, đích xác không nên trì hoãn quá nhiều thời gian, hiền phi nói xong, liền dắt tay của Hứa Vân Noãn đi ra phía ngoài.


Trong lòng Vu thị hận đến chảy máu, lại cũng không khỏi không bò người lên, đuổi theo bước chân của hiền phi, thậm chí nàng còn không dám biểu lộ ra trên mu bàn tay mình bị thương, bởi vì bây giờ là Thẩm gia bức thiết muốn mang Hứa Vân Noãn về, mà không phải Hứa Vân Noãn nhất định muốn được đón về Thẩm gia.



Lần thứ hai trở lại trong Bảo Hoa điện, Hứa Vân Noãn hơi cúi thấp đầu, thần sắc có chút phức tạp, nhìn chút vui sướng, lại có chút thấp thỏm.


Thấy bộ dáng như vậy của nàng, Vu thị hận không thể một cái tát vào trên mặt của nàng:


Tiểu tiện nhân này giả cái gì mà giả, vậy cổ chỉ cao khí ngang vừa rồi đây?


Hiền phi nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của Hứa Vân Noãn, thay thế nàng hồi bẩm với hoàng thượng: “Hoàng thượng, đã tra xong, Vân Noãn đích thật là nữ nhi của Thẩm gia.”


Hoàng đế gật đầu: “Có thể tìm được thân nhân của mình, coi như là một loại duyên phận. Thẩm Thanh, Vân Noãn là cô nương tốt, hơn nữa lại là nữ nhi ngươi mất nhiều năm, sau khi trở về nhất định phải chiếu cố thật tốt.”


Trên mặt Thẩm Thanh tràn đầy hỉ sắc, không biết, còn tưởng rằng hắn đối với việc tìm được Hứa Vân Noãn cao hứng biết bao nhiêu ni.


“Vâng, thỉnh hoàng thượng yên tâm, vi thần nhất định sẽ chiếu cố Vân Noãn thật tốt, bồi thường thua thiệt nhiều năm cho nàng.”


Hứa Vân Noãn đột nhiên lên tiếng: “Ta không có gì cần bồi thường, mấy năm nay sống cùng các gia gia cũng vô cùng tốt.”


Thẩm Thanh bày dáng dấp hơi có chút tổn thương: “Vân Noãn còn đang tức giận trong lòng.”



“Ta nói không nói lẫy, ta không có gì cần bồi thường, bất quá từ sau khi ta đi tới kinh thành, tất cả tốn hao đều là ca ca và Trần Tiêu cho ta, hôm nay ta phải rời đi, cũng phải bồi thường cho bọn hắn một ít đi?”


Vu thị âm thầm cắn răng, Hứa Vân Noãn này đơn giản là nhất phái hồ ngôn!


Người nào không biết Mục gia vốn là hình dạng quỷ gì, có thể có dáng dấp hiện tại, đều là sau khi Hứa Vân Noãn đến kinh thành, nương Nhuận Ngọc các và Tứ Quý các giúp đỡ Mục gia đứng lên một lần nữa, nếu nói thiếu bạc, cũng là Mục gia thiếu nàng, hôm nay dĩ nhiên giúp người ngoài mưu tính người một nhà?


Bookwaves.com.vn

Cái thứ ăn cây táo, rào cây sung tiện này!


Thẩm Thanh trái lại sắc mặt như thường: “Đây là tự nhiên, không cần ngươi nói, ta cũng sẽ cảm tạ Vệ quốc công và Mục tướng quân thật tốt. Bất quá Vân Noãn, ngươi đã chứng minh thân phận rồi, chính là hài tử của Thẩm gia ta, các loại quá khứ trước kia tự nhiên không tính là nợ, cho nên xưng hô với Vệ quốc công và Mục tướng quân cũng phải sửa lại một chút.”


Hứa Vân Noãn phác thông một tiếng quỳ ở trên mặt đất, trực tiếp quay hoàng thượng hành lễ, còn chưa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống:


“Hoàng thượng, Vân Noãn được ba vị gia gia giáo dưỡng nhiều năm, nếu như không có bọn họ, sớm đã không có cơ hội tồn tại trên cõi đời này, nếu trở về Thẩm gia, đó là triệt để xóa hết các loại quá khứ, như vậy cái nhà này Vân Noãn không muốn trở về.”


Hiền phi vội vã mở miệng: “Ngươi hài tử này nói mê sảng gì? Thân nhân tự nhiên là càng nhiều càng tốt, chẳng lẽ nhận thêm mấy thân nhân, liền bỏ qua thân nhân trước đó sao, Thẩm đại nhân nhất định cũng không phải ý này. Thẩm đại nhân, ân sinh cùng ân dưỡng nặng như nhau, ngươi cũng sẽ không bằng vào cái thân phận thân cha này, buộc Vân Noãn hoàn toàn vứt bỏ ba gia gia nuôi lớn nàng trước đó chứ?”


Nếu Thẩm Thanh kiên trì nữa, đó chính là vong ân phụ nghĩa!


Thân là quan viên triều đình, nếu không nói tình nghĩa, đối với hoàng thượng có thể có bao nhiêu trung tâm?



“Hiền phi nương nương nói phải, vi thần vừa mới nghe được Vân Noãn xưng hô không thỏa đáng, trong lúc nhất thời quá mức nóng lòng, nên không có biểu đạt rõ ràng ý của mình.”


“Như vậy là tốt rồi, Vân Noãn, sau này thân nhân của mình nên vãng lai như thế nào thì cứ lai vãng như thế đó, bất quá ở xưng hô thay đổi cũng tốt, đỡ phải cứng rắn kéo bối phận của Vệ quốc công xuống.”


“Hiền phi nương nương nói phải.” Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn về phía Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu, nước mắt mới vừa rồi chín phần là giả bộ, nhưng lúc này lại trở thành mười phần thật tình, “Vệ quốc công, Mục tướng quân, đa tạ hai vị trước đó trông nom Vân Noãn …”


Viền mắt của Mục Thiên Trù đỏ lên: “Mau chút đứng lên đi, chớ luôn luôn quỳ trên mặt đất, thân thể của ngươi cũng không tiện.”


Nhãn thần của Mục Trần Tiêu nhìn như bình tĩnh, ngực lại là khí huyết cuồn cuộn, hắn há miệng, cuối cùng vẫn không có lên tiếng.


Hắn không dám lên tiếng, rất sợ vừa ra tiếng, liền cũng không khống chế tâm tình của mình được nữa.


Lần trước gặp mặt, bọn họ phân minh nói xong rồi, chờ bồn thanh tùng kia dưỡng tốt, sẽ tới đón Hứa Vân Noãn về nhà.


Hôm nay thanh tùng đã dưỡng tốt, nhưng Mục gia cũng rốt cuộc không phải quy túc của cô nãi nãi nữa.


Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt:


Cô nãi nãi, không phải nói cùng nhau về nhà sao? Ngươi bây giờ, cũng đã không cần ta nữa sao?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận