Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 478: CÔ NÃI NÃI MỤC GIA KHÔNG KHI DỄ ĐƯỢC


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn ngước mắt chống lại đường nhìn của Mục Trần Tiêu, khóe môi nhẹ nhàng vung lên một dáng tươi cười:


Trần Tiêu, ta đáp ứng ngươi, sẽ an an ổn ổn sống, còn muốn cùng đi với ngươi câu đám cẩm lý khi thì thông minh, khi lại vụng về trong hồ sen nữa đó.


Cho nên, ta nhất định sẽ mau sớm giải quyết Thẩm gia, sau đó trở về sống cùng ngươi và ca ca.


Khóe môi của Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng nhếch lên, lúc này nội tâm của hắn như cũ như đao cát, nhưng đối mặt với dáng tươi cười Hứa Vân Noãn đưa tới, cho dù lòng đau sắp nứt, hắn cũng phải đáp lại nàng.


Hiền phi lặng lẽ nhìn một màn này, chỉ cảm thấy nội tâm vô cùng chua xót khổ sở:


“Hoàng thượng, thần thiếp vừa mới nhớ tới, tuy rằng Vân Noãn được phong huyện chủ, nhưng bên người cũng không có mấy nô tài đắc lực hầu hạ, Nguyệt Thụ bên người thần thiếp chiếu cố ta nhiều năm, đoạn thời gian trước bị trượng trách bị thương, đi đứng liền có chút mất linh liền, ta cũng không đành lòng vẫn để cho nàng ở trong cung phí thời gian, liền muốn đưa nàng cho Hứa Vân Noãn, vừa lúc cũng để cho nàng dạy Vân Noãn một chút quy củ, dù sao đã trở thành huyện chủ, lại là hoàng thượng khâm phong, đại biểu là mặt mũi của người .”


“Nguyệt Thụ… Cũng là cung nữ nàng quen dùng đi, nếu tặng đi rồi, cam lòng không?”


“Thần thiếp thích Vân Noãn, tặng cho nàng tự nhiên sẽ không luyến tiếc.”



“Vậy nàng nhìn an bài đi, mặt khác Vân Noãn chiếu cố thanh tùng có công, cũng phải cho một ít ban thưởng, nàng cũng nhìn an bài.”


“Thần thiếp ban thưởng người từ trước là đại thủ đại cước, đến lúc đó hoàng thượng lại tới quở trách ta.”


“Trẫm lúc nào nói qua nàng sai?” Trong ánh mắt của hoàng thượng mang theo tiếu ý, “Canh giờ cũng không còn sớm, nếu sự tình đều nói rõ, vậy Thẩm Thanh liền mang theo Vân Noãn hồi phủ đi, những chuyện khác, các ngươi tự hành chậm rãi thương nghị, trẫm không quản.”


Đám người Thẩm Thanh liền vội vàng hành lễ: “Vâng, vi thần khấu tạ hoàng ân.”


Bookwaves.com.vn

Hiền phi bồi hoàng thượng dùng bữa, Hứa Vân Noãn đứng dậy, đi thẳng tới bên người Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu.


“Ca ca, Trần Tiêu…”


Mục Thiên Trù khẽ thở dài: “Vân Noãn… Trong phủ còn có đồ của ngươi… Ngươi trở về cẩn thận thu thập.”


Vu thị và Thẩm Thanh đã đi tới, nghe nói như thế nhất thời không vui: “Có cái gì để thu thập? Đống thượng vàng hạ cám, lên không được mặt bàn, trực tiếp ném là được!”


“Tay của Vu phu nhân còn đau không?” Hứa Vân Noãn mắt lạnh nhìn lại, “Nếu tay đau không để ngươi ghi nhớ, ta cũng không ngại cho ngươi tát cho miệng ngươi tê rần, đỡ phải cả ngày miệng chó phun không ra ngà voi!”


“Ngươi…” Vu thị chợt quay đầu nhìn phía Thẩm Thanh, “Lão gia ngươi nhìn một cái, tốt xấu ta cũng là trưởng bối của Hứa Vân Noãn, đây là nói chuyện với trưởng bối mình sao?”



Mục Thiên Trù trực tiếp đưa tay ngăn Hứa Vân Noãn, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Thanh và Vu thị.


“Biết mình là trưởng bối, vậy nên có hình dạng làm trưởng bối! Trưởng bối không từ, còn hy vọng vãn bối hiếu kính, lẽ nào chuyện tốt trong thiên hạ đều phải rơi vào trên đầu ngươi? Vân Noãn ở Mục gia chúng ta, rất hiểu chuyện, hiếu kính, nếu về tới Thẩm gia các ngươi thay đổi hình dạng, ta đây sẽ lôi kéo các ngươi đến trước mặt hoàng thượng lý luận, xem các ngươi đến tột cùng làm cái gì, cứng rắn chuyển tính tình của một hảo hài tử!”


Nét mặt của Thẩm Thanh đã không có trước tiếu ý: “Vệ quốc công, vì một tiểu hài tử, đáng giá động nộ lớn như vậy sao?”


“Vân Noãn là cô nãi nãi của Mục gia ta, trước là thế, sau này cũng nhất định là thế! Mục gia ta phủng, cung vẫn cảm thấy không đủ, nếu có người khi dễ nàng, nhục nhã nàng, phản chính lão phu ta sống nhiều năm như vậy, cũng đã đủ, cũng có thể ở đoạn thời gian sau cùng này, nhìn bản thân còn có thể cầm nổi đao hay không!”


Mi tâm của Thẩm Thanh vừa nhíu, đường nhìn giao thác với Mục Thiên Trù.


“Vệ quốc công hiểu lầm, Vân Noãn là thân nữ nhi của ta, ta tự nhiên đông tích nàng, làm sao sẽ để cho nàng chịu ủy khuất chứ?”


“Như thế tốt lắm, hôm nay Vân Noãn là huyện chủ, nếu nhận thân nhân, tự nhiên phải ăn mừng một phen. Thẩm đại nhân, trong Thẩm phủ cũng đều chuẩn bị xong? Đích nữ mất tích thật lâu một lần nữa về lại trong phủ, lại là lấy thân phận huyện chủ, đầu tiên phải chọn một ngày cát tường, mặt khác trên dưới Thẩm gia cũng phải quét tước một phen, đỡ phải có đồ không sạch sẽ gì! Chờ lúc nào Thẩm gia chuẩn bị xong, trở lại Mục gia nhiệt nhiệt nháo nháo đón người đi!”


Mục Thiên Trù nói xong, quay đầu nói với Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu, hộ cô nãi nãi ngươi hồi phủ!”


“Vâng.”


Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi tới bên cạnh thân Hứa Vân Noãn, sau đó nhẹ nhàng dắt ống tay áo của nàng, mang theo nàng liền đi phương hướng cửa cung.


Khóe môi Hứa Vân Noãn vung lên một nụ cười sáng lạn: “Tôn nhi, ta đẩy ngươi, chúng ta về nhà.”


Bookwaves.com.vn

“… Được.” Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, một câu về nhà, liền để tim của hắn trong nháy mắt từ vực sâu lên tới đám mây.


Sắc mặt của Thẩm Thanh mơ hồ có chút khó coi: “Vệ quốc công, hoàng thượng đã nói, bảo ta mang theo Hứa Vân Noãn quay về Thẩm gia…”


“Ta lớn tuổi, lỗ tai không quá linh hoạt, không có nghe rõ, không bằng Thẩm đại nhân thỉnh hoàng thượng qua đây nói lại với ta lần nữa?”


Cầm lông gà làm lệnh tiễn!


“Vệ quốc công, tốt xấu chúng ta cũng là đồng liêu nhiều năm, hà tất huyên cứng ngắc như vậy?”


“Hừ, Mục gia ta trong trong ngoài ngoài, chỉ có một bảo bối là Vân Noãn, ngươi cảm thấy chuyện mang nàng đi rất nhỏ, nhưng ở trong lòng người Mục gia chúng ta, không khác là bị người đâm một đao trên ngực! Thẩm gia các ngươi an an phận phận, để chúng ta cao hứng, chúng ta sẽ đưa Vân Noãn trở về, nếu các ngươi không cảm thấy được, muốn ủy khuất nàng, chúng ta đây tiếp tục nháo. Ngươi đại khả tìm hoàng thượng làm chủ!”


Vệ quốc công nói xong, chợt vung ống tay áo, xoay người liền đi hướng ngoài điện.

Sắc mặt của Thẩm Thanh tái xanh.


Vu thị ở một bên giận gò má phiếm hồng: “Lão gia, ngươi nghe thử xem Vệ quốc công nói lời gì? Còn nói Hứa Vân Noãn là đích nữ, nếu nàng là đích nữ, Vân Sơ là cái gì?”


“Câm miệng!” Nhãn thần của Thẩm Thanh lợi hại, cũng không nhìn một cái đây là địa phương nào, dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ.


Vu thị vội vã cắn môi, nhẹ nhàng giật giật ngón tay, liền cảm giác mu bàn tay đau, hận ý trong lòng càng đặc hơn.



Nàng cúi đầu, theo Thẩm Thanh đi ra hoàng cung, sau khi lên xe ngựa, mới biểu lộ ra cổ lửa giận đè nén trong lòng:


“Lão gia, ngươi không biết, Hứa Vân Noãn kia chính là vô pháp vô thiên! Nàng ở trước mặt hiền phi mặt trực tiếp đẩy ta ngã, dựng vào trên cây cột, sau đó lại dùng chân đạp ngón tay của ta…”


“Chịu đựng.”


“Cái gì?”


“Ta bảo ngươi chịu đựng! Lúc này Hứa Vân Noãn đối với Thẩm gia chúng ta mà nói lợi nhiều hơn hại, cho nên nàng coi như là lật trời, ngươi cũng phải nhịn xuống cho ta! Chờ nàng vô dụng, ngươi muốn xử trí như thế nào, ta sẽ không hỏi đến một chữ.”


“Lão gia, vì ngươi, vì Thẩm gia chúng ta, ta có thể dễ dàng tha thứ cho Hứa Vân Noãn nhất thời, bất quá lão gia cũng phải nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói, chớ chờ sau này ta đối phó nàng, ngươi trái lại đau lòng.”


Thẩm Thanh hừ lạnh một tiếng: “Hồi phủ.”


Mục gia, xe ngựa lảo đảo, rốt cục đi tới cửa.


Hứa Vân Noãn đỡ Mục Trần Tiêu xuống xe ngựa, đẩy hắn từ từ đi vào trong.


“Cô nãi nãi, đoạn thời gian này, ngươi ở trong cung, trong nhà biến hóa rất nhiều, ta cũng từ Chu bá bên kia nhận lãnh một mảnh đất nhỏ, vốn chỉ muốn trồng một ít củ cải, nhưng gia gia nói cho ta biết hiện ở thời tiếc này không thích hợp… Còn có cẩm lý trong hồ sen, ta bảo Úc Khoảnh nghiêm túc giáo dục qua rồi, cô nãi nãi câu nữa, chúng nó nhất định cắn câu… Còn có… Còn có…”


Mục Trần Tiêu nói chuyện, chợt nghẹn ngào tại chỗ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận