Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 479: ƯỚC ĐỊNH XONG RỒI


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn một trận chân tay luống cuống, cả trái tim đều hoảng loạn thành một đoàn: “Tôn nhi…”


Mục Trần Tiêu hơi quay đầu đi, từ góc độ của Hứa Vân Noãn, chỉ có thể nhìn thấy gò má có độ cong phân minh của hắn: “Trong lúc nhất thời thất thố, để cô nãi nãi lo lắng.”


Hứa Vân Noãn hơi há miệng: “Ngươi không gọi tên của ta sao?”


Trước đây nghe quen Mục Trần Tiêu gọi nàng là cô nãi nãi, trước đó vài ngày sau khi sửa kêu tên, lúc đó còn cảm thấy trong lòng có chút dị dạng, nhưng hôm nay nghe được Mục Trần Tiêu thay đổi lại xưng hô, nàng cảm thấy không được tự nhiên không nói ra được.


Mục Trần Tiêu từ từ ngẩng đầu lên, một đôi mắt thanh lãnh hơi run, lại để người nhìn ra một chút vị đạo yếu ớt.


“Ngươi muốn gọi ta là cô nãi nãi, hay là gọi Vân Noãn?”


Sở dĩ hắn sửa lại xưng hô, không hề xưng hô Vân Noãn, cũng là bởi vì cái tên này mặc dù hô hoán ra tâm ý của hắn, nhưng lại đại biểu không được chút ràng buộc nào.


Duy chỉ có cô nãi nãi, hắn còn có thể dùng bối phận mạnh mẽ nhấc lên quan hệ với nàng.


“Ngươi kêu ta cái gì, trong lòng ta đều cảm thấy vui vẻ.” Hứa Vân Noãn đi từ từ đến trước mặt Mục Trần Tiêu, sau đó ngồi chồm hổm xuống.



Thân hình của nàng vốn là tinh tế, lúc này ngồi xổm xuống, đầu vừa lúc để ở trên đầu gối Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu, xin lỗi!”


Mục Trần Tiêu từ từ lộ ra ngón tay, trong nháy mắt đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng đến sợi tóc của Hứa Vân Noãn, lại vội vã thu hồi: “Vì sao cô nãi nãi xin lỗi?”


“Ta cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy ngươi đang thương tâm, hơn nữa còn là bởi vì ta. Ta không muốn để cho ngươi thương tâm, lại không có cách nào, chỉ có thể xin lỗi ngươi.”


“Ta chỉ là… Chỉ là thống hận bản thân vô năng… Nếu Mục gia có thể thực sự trở thành chỗ dựa của cô nãi nãi, cô nãi nãi cần gì phải ủy khuất bản thân, trở về không nơi muốn.”


Hứa Vân Noãn chợt ngẩng đầu lên: “Trần Tiêu, chúng ta ước định đi.”


“Ước định?”


Bookwaves.com.vn

“Đúng vậy, chuyện ta quay về Thẩm gia đi đã không thể tránh. Ta sẽ đem hết khả năng chèn ép Thẩm gia, nghĩ hết biện pháp trở lại bên cạnh ngươi, mà còn ngươi? Ngươi thật tốt phát triển Mục gia, mau sớm đón ta ra khỏi Thẩm gia. Chúng ta xem ai thành công trước, được không?”


Nhãn thần trống vắng của Mục Trần Tiêu chậm rãi được thắp sáng lên, rốt cục dấy lên một chút ý chí chiến đấu: “Hảo!”


Hắn nhất nhất định sẽ tận dụng hết khả năng, nghĩ tẫn tất cả biện pháp, nhanh chóng đón Vân Noãn ra khỏi Thẩm gia.


Nét mặt của Hứa Vân Noãn rốt cục sinh ra tiếu ý, nàng vươn ngón út, nhẹ nhàng lắc lắc ở trước mắt Mục Trần Tiêu: “Chúng ta ngoéo tay, ước định thành.”



Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng bọc lấy ngón tay của Hứa Vân Noãn, xúc cảm ôn nhuận mềm mại theo đầu ngón tay vẫn truyền tới đáy lòng: “Ước định xong rồi.”


Vội vội vàng vàng chạy về phủ, rất xa Mục Thiên Trù nhìn thấy một màn này, vội vã dừng bước: “Cũng chính là Vân Noãn có biện pháp.”


Chu quản gia đứng ở một bên: “Lão thái gia, không phải cô nãi nãi có biện pháp, là công tử đặt cô nãi nãi ở đầu quả tim. Đặt người ở trên đầu quả tim, dù cho chỉ là nhẹ nhàng thở một cái, đều sợ làm tổn thương đối phương… Công tử đau lòng cô nãi nãi, không đành lòng để cho nàng có chút khó xử.”


“Ai, tính tình của Trần Tiêu vốn là trầm tĩnh, lại trải qua một biến cố hai chân tàn tật lớn như vậy … Hôm nay Vân Noãn lại phải ly khai, ta còn thật sợ hắn trong lúc nhất thời chui rúc vào sừng trâu.”


“Sẽ không, cô nãi nãi ở một bên coi chừng, ánh mắt của công tử thời khắc đều ở trên người cô nãi nãi, sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp đi tới bên cạnh nàng, không có công phu để tâm vào chuyện vụn vặt.”


“Lão Chu, ngươi nói như vậy đến tột cùng tốt hay là không tốt?”


“Lão thái gia đây quá làm khó lão nô, bất quá, đối với công tử mà nói, chỉ cần cô nãi nãi còn ở, vậy đều là tốt.”


Mục Thiên Trù gật đầu: “Vân Noãn phải về Thẩm gia, trưởng công chúa cũng sắp trở lại kinh thành, phỏng chừng cũng liền một hai ngày này. Chờ trưởng công chúa trở về, nếu Vân Noãn biết chuyện quá khứ, như vậy thân thế của Trần Tiêu… Sớm muộn gì cũng không gạt được.”


“Lão thái gia, người nói tới cái này, chắc là trong lòng đã có tính toán rồi đi.”


“Nguyên bản ta nghĩ giấu chuyện này cả đời, dù sao những người đời trước như chúng ta, đã hy sinh nhiều như vậy, không cần phải để cho bọn tiểu bối như Vân Noãn và Trần Tiêu này, lưng đeo những cừu hận nặng nề kia. Hơn nữa, quan hệ của Trần Tiêu và đại hoàng tử điện hạ tốt như vậy, nếu hắn biết… chỉ sợ tình nghị giữa bọn họ cũng liền đi tới cuối…”



“Lão thái gia, rất nhiều chuyện là do thượng thiên định, dù người không nói, luôn luôn có một ngày, công tử cũng sẽ tra được, chuyện quá khứ khó có thể triệt để buông xuống, cũng là bởi vì cừu hận và oan khuất trong đó bao hàm quá nhiều. Chỉ có những thứ cừu hận này hoàn toàn tiêu trừ, mới có thể để quá khứ chân chính tiêu tán. Lão thái gia, một mình người lưng đeo những thứ này, đi quá lâu, quá gian nan, không bằng thử để công tử chia sẻ một chút…”


Bookwaves.com.vn

“Đây là nghiệp chướng của thế hệ trước, Trần Tiêu vô tội biết bao. Mà thôi, nếu thật có một ngày, sự tình không dối gạt được, cũng chỉ có thể nói cho hắn biết.”


Hứa Vân Noãn trấn an được Mục Trần Tiêu, hai người liền không hẹn mà cùng đi tới thiện phòng.


Hứa Vân Noãn cười, lại chẳng biết tại sao, mắt thủy uông uông: “Trần Tiêu, chúng ta cùng nhau làm vài thứ, cùng ca ca, Chu quản gia bọn họ dùng cơm được không?”


“Ta giúp cô nãi nãi nhóm lửa.”


“Ân!”


Hai người hao tốn đủ một canh giờ, mới chế tác một bàn thức ăn hoàn tất.


Mục Thiên Trù và Chu quản gia đi tới: “Thật xa đã ngửi được mùi cơm, xem ra hai lão già chúng ta lại có lộc ăn rồi.”


Hứa Vân Noãn ngước mắt, thấy Mục Thiên Trù, viền mắt lại nhịn không được đỏ lên, nàng vội vã nháy mắt một cái, không muốn để người nhìn ra nàng thương cảm.


“Ca ca mau tới nếm thử, nhìn ta ở trong cung lâu như vậy, tay nghề có giảm hay không?”


“Thơm như thế, nhất định đã thăng tiến.”


Trên bàn cơm, nét mặt của Hứa Vân Noãn tới thủy tới chung đều mang cười, Mục Thiên Trù và Chu quản gia cũng ăn cực vui vẻ.



Một bữa cơm nhiệt nhiệt nháo nháo ăn xong, lúc này Mục Thiên Trù mới để đũa xuống mở miệng:


“Vân Noãn, nếu Thẩm gia muốn đón ngươi trở về, chắc sẽ sớm không thể trễ, cho nên… sau khi ngươi trở về, để người thu thập một chút đồ, nhìn xem những thứ nên mang theo đã đầy đủ hết chưa…”


Tiếu ý trên mặt Hứa Vân Noãn phai nhạt, vội vã gật đầu: “Được.”


Ca ca yêu cầu Thẩm gia phong phong cảnh quang đón nàng về, đã cho nàng thời gian giảm xóc, nàng phải phải mau sớm chuẩn bị.


“Ngươi quay về trong viện thu dọn đồ đạc đi, ta có mấy lời nói với Trần Tiêu.”


“Được.” Hứa Vân Noãn đứng dậy đi ra phía ngoài, đi mấy bước liền nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, phát giác Mục Trần Tiêu và Mục Thiên Trù vẫn nhìn nàng, âm thầm mím môi một cái, bước nhanh quẹo qua hành lang gấp khúc.


Mục Trần Tiêu lưu luyến thu hồi đường nhìn: “Gia gia, là có chuyện gì muốn căn dặn ta?”


“Thẩm gia bên kia vô cùng có khả năng ngày mai sẽ tới đón Vân Noãn trở về, tối hôm nay ngươi dự định ở phía bên ngoài viện của Vân Noãn coi chừng?”


“Ta…” Mục Trần Tiêu há miệng, sau khi bị đoán trúng tâm tư, lại không biết nên trả lời như thế nào.


“Không cho ngươi đi!”


“Gia gia, ta chỉ là… Chỉ là luyến tiếc…”


“Trần Tiêu, trước ta đã nói qua, Vân Noãn là minh châu, tuy rằng nhất thời bị phủ bụi, sau cùng cũng sẽ nỡ rộ quang mang. Nhưng hôm nay ta nhìn lầm, nàng cũng không phải là cái loại vật có hoa không quả như minh châu, nàng chính là một con phượng hoàng, dù cho sống ở phàm trần, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chấn sí bay lên, xông thẳng cửu tiêu. Ta biết ngươi tâm duyệt nàng, nhưng gia gia hy vọng, phần cảm tình này của ngươi có thể nâng nàng thanh vân trực thượng, chứ không phải kéo nàng từ đám mây xuống, để cho nàng bồi ngươi nhất cùng thần sa sút rơi xuống lòng đất.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận