Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 482: QUỲ XUỐNG CHO TA!


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn xoay người sãi bước đi ra tiền thính, Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu tiễn nàng đến cửa chính.


Hứa Vân Noãn trực tiếp lên xe ngựa, đầu chưa từng dám quay lại.


Nói xong rồi hôm nay không được chảy một giọt nước mắt, cho nên nàng không dám quay đầu lại, rất sợ vừa quay đầu lại sẽ luyến tiếc cất bước.


Thẩm Cửu Mạch vẫn chú ý Hứa Vân Noãn, tự nhiên không có bỏ lỡ trước khi nàng lên xe ngựa, viền mắt trong oánh oánh thủy sắc: “Vân Noãn, ta tới đón ngươi quay về Thẩm gia, xe ngựa sắp động, ngươi ngồi ổn.”


Bên trong xe ngựa, một đôi mắt của Hứa Vân Noãn thanh lãnh như băng, trong lòng lăn lộn trận trận trào phúng và lệ khí: “Đa tạ Thẩm công tử nhắc nhở.”


Thẩm công tử…


Thẩm Cửu Mạch phóng người lên ngựa, tay nắm dây cương, trong một sát na cứng ngắc không gì sánh được, trong lòng nàng quả thật là oán hận đi, bằng không cũng sẽ không thể không muốn xưng hô bản thân một câu ca ca.


“Khải thành đi.”


“Vâng.”


Xe ngựa chậm rãi đi về phía Thẩm gia, mà lúc này, cửa Thẩm phủ, từng chiếc xe ngựa dừng lại, từng tiểu thư mặc quần áo hoa mỹ của các phủ xuống xe ngựa, vừa thấy mặt, liền vừa nói vừa cười đứng ở ngoài cửa Thẩm gia.



Thẩm Vân Sơ ở cửa nghênh tiếp, nét mặt mang theo tiếu ý đắc thể.


“Thẩm tiểu thư, nghe nói Hứa Vân Noãn kia đúng là nữ nhi Thẩm gia mất tích nhiều năm trước, hôm nay có thể nhận về Thẩm phủ, thật đúng là có một phen đại tạo hóa.”


“Ai nói không phải chứ? Chim sẻ nhà nghèo trong một sát na bay lên đầu cành, sợ rằng đều cao hứng tìm không ra bắc.”


“Thẩm tiểu thư, tính tình của ngươi tốt, nhưng cũng không thể một mặt nhường nhịn, nếu bị nha đầu nghèo không có giáo dưỡng gì khi dễ đến trên đầu, cũng phải biết phản kích, để cho nàng biết cái gì mới là quy củ đại gia tiểu thư nên có.”


Nghe đến mấy lời này, ngực vẫn bị đè nén của Thẩm Vân Sơ rốt cục thông thuận: “Đa tạ chư vị tiểu thư nhắc nhở, mặc dù nói Vân Noãn muội muội có nhiều ngộ giải với Thẩm gia chúng ta, thậm chí lòng mang oán hận, nhưng rốt cuộc huyết mạch tương liên, ta nhất định sẽ giáo dục, chiếu cố nàng thật tốt.”


Nhìn nét mặt của các tiểu thư các nhà lộ ra tiếu ý tán thưởng, trong lòng Thẩm Vân Sơ mơ hồ mọc lên cảm giác sung sướng, phảng phất đã dẫm nát Hứa Vân Noãn dưới chân, có thể cư cao lâm hạ chỉ điểm nhân sinh nàng sau này.


Đang nói chuyện, có hạ nhân tiến lên đây bẩm báo: “Đại tiểu thư, xe ngựa của nhị tiểu thư lập tức sẽ tới cửa.”


“Đã biết.”


Thần sắc muốn xem trò hay của các tiểu thư các nhà chung quanh càng phát đặc hơn chút.


Bookwaves.com.vn

Lần trước đến Thẩm gia tham gia yến hội, sau cùng tan rã trong không vui. Có người nói Hứa Vân Noãn kia còn chọc tức Vu phu nhân, không nghĩ tới lần thứ hai Hứa Vân Noãn đến Thẩm gia, đã trở thành tiểu thư của Thẩm gia, không thể không nói, đây thật là tạo hóa trêu người.


Mọi người đang nghĩ ngợi, chỉ thấy xe ngựa treo tiêu ký của Thẩm gia, chậm rãi dừng ở cửa phủ.



Một bên xe ngựa, Thẩm Cửu Mạch một thân thanh y, khuôn mặt tuấn mỹ động tác lưu loát, tiêu sái xuống ngựa.


Không ít các tiểu thư theo bản năng chỉnh lý quần áo của mình, Thẩm Cửu Mạch dung mạo tuấn mỹ, tài danh lan xa, hơn nữa Thẩm gia cũng là cao môn đại hộ, có thật nhiều tiểu thư đều đang âm thầm ái mộ hắn.


Thẩm Cửu Mạch đưa dây cương cho hộ vệ một bên, đi tới bên cạnh xe ngựa mở miệng: “Vân Noãn, có thể xuống xe.”


Mộ Vũ và Hàn Yên đi đầu xốc màn xe lên, thấy hạ nhân của Thẩm gia lại không một người tiến lên đưa ghế lên xuống xe ngựa, sắc mặt nhất thời khó xem.


Trước khi đến Thẩm gia, các nàng đã nghĩ qua chuyến này khả năng không yên ổn tĩnh, nhưng không nghĩ tới xe ngựa vừa dừng hẳn, đã tới một hạ mã uy như vậy.


Ở phía dưới xe ngựa không đưa ghế nhỏ, lẽ nào để tiểu thư nhà mình trực tiếp nhảy xuống sao?


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn đảo qua, thấy sắc mặt của Mộ Vũ và Hàn Yên như vậy, trong một sát na trong lòng lướt qua một tia cười lạnh:


Đời trước, nơi chốn bị Vu thị và Thẩm Vân Sơ áp chế, chỉ cảm thấy hai người này giống như là hai tòa núi cao, vẫn gắt gao đặt ở đầu tim của mình, nhưng hôm nay nhìn lại, thủ đoạn của Vu thị và Thẩm Vân Sơ, cũng là lên không được mặt bàn.


Thẩm Vân Sơ tiến lên đi hai bước, đứng ở trên bậc thang, nét mặt tiếu ý mơ hồ: “Muội muội, cuối cùng là chờ được ngươi về nhà, mau xuống xe ngựa đi.”


Nàng chính là muốn để mọi người xem thử, hương dã nha đầu cuối cùng cũng khó bước đến nơi thanh nhã!


Hứa Vân Noãn xốc màn xe lên, ngước mắt nhẹ nhàng đảo qua, khóe môi tiếu ý dạt dào: “Làm phiền vị tiểu thư ở đây tự mình nghênh tiếp.”


Cái gì?



Tự mình nghênh tiếp?


Sắc mặt của các tiểu thư các phủ nhất thời có chút khó coi, các nàng đứng ở chỗ này, chỉ là vì chế giễu, nhưng ở trong miệng Hứa Vân Noãn vừa nói, lại biến thành tới đón tiếp nàng, Hứa Vân Noãn tính là người nào, nơi nào có mặt mũi như vậy?


Tiếu ý trên nét mặt của Thẩm Vân Sơ cứng đờ: Hứa Vân Noãn này quả thực không phải một cây đèn cạn dầu!


“Muội muội, ngươi có thể về đến nhà, trong lòng ta hết sức cao hứng, liền muốn giới thiệu các tiểu thư các phủ cho ngươi quen biết một chút, không nghĩ tới muội muội bởi vì muốn giúp đỡ Mục gia đòi bạc, tới canh giờ liền hơi trễ, vừa lúc trùng với canh giờ các tiểu thư các phủ nhập phủ, là tỷ tỷ an bài không tốt.”


Hứa Vân Noãn nhẹ giọng cười: “Nguyên lai là an bài của ngươi, cực khổ.”


Thẩm Vân Sơ chỉ cảm thấy như là một quyền đánh vào cây bông, cái gì gọi là cực khổ? Cảm tình mình làm nhiều như vậy, chính là một người chạy việc giúp đỡ Hứa Vân Noãn?


Thẩm Cửu Mạch thấy Hứa Vân Noãn đứng ở trên xe ngựa không có xuống tới, lại đảo qua vị trí phía dưới xe ngựa trống rỗng, mi tâm nhất thời vừa nhíu:


“Đều làm việc thế nào, không thấy được tiểu thư muốn xuống xe ngựa sao? Đến một cái ghế nhỏ cũng không biết mang qua?”


Bookwaves.com.vn

Hạ nhân vừa nghe Thẩm Cửu Mạch quát lớn, vội vã thấp giọng nhận sai.


Trong lòng Thẩm Vân Sơ bất duyệt: Quả thật là có Hứa Vân Noãn, đại ca không thèm để ý thân muội muội này của hắn!


Bọn hạ nhân đưa ghế nhỏ tới, Hứa Vân Noãn khẽ liếc mắt một cái, lại là đưa mắt rơi vào trên người của Thẩm Cửu Mạch: “Ta không thích nhan sắc của cái ghế này, ca ca, ngươi tới giúp ta xuống xe ngựa đi?”


Ca ca?


Nghe được Hứa Vân Noãn gọi tiếng này, Thẩm Cửu Mạch chỉ cảm thấy trong lòng như là bị vật gì hung hăng đụng một cái, hắn liền vội vàng gật đầu, một chút chần chờ cũng không có.



“Được.”


Thẩm Cửu Mạch đi tới trước mặt xe ngựa, hướng về Hứa Vân Noãn đưa tay ra.


Hứa Vân Noãn lại là mi tâm nhíu: “Gia gia nói qua, một hành một động của nữ hài tử phải tĩnh thục thanh tao lịch sự, ta cũng không thích gọi tới gọi lui.”


Thẩm Cửu Mạch hơi sửng sờ, lập tức khóe môi mang theo một tia dáng tươi cười cưng chìu, hắn vén áo bào, quỳ một chân trên đất, đùi phải cong lại, hình thành hình dạng của một cái ghế nhỏ: “Muội muội xuống xe đi.”


Hứa Vân Noãn rốt cục giơ giơ khóe môi lên, nương nâng đỡ của Hàn Yên, nhấc chân dẫm Mạch trên đùi của Thẩm Cửu, vững vàng xuống xe ngựa.


Tiếu ý trên mặt Thẩm Vân Sơ triệt để tiêu thất, quả đấm đặt tại bên người đều không cầm được run: Hứa Vân Noãn, nàng làm sao dám?


Không ít các tiểu thư cũng là ngốc lăng ở chỗ cũ, hầu như không thể tin được hai mắt của mình.


Hứa Vân Noãn này… Dĩ nhiên để đích tử của Thẩm gia nửa quỵ dưới đất, đạp chân của hắn xuống xe ngựa!


Thẩm Cửu Mạch, khinh trần công tử!


Đối tượng âm thầm ái mộ trong lòng của không biết bao nhiêu thiếu nữ tử, cứ như vậy bị Hứa Vân Noãn dẫm dưới chân!


Trong Thẩm phủ, Lâm Hoa thấy một màn như vậy, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được, vội vã bước nhanh chạy về bẩm báo Vu thị.


Vu thị đang chờ Hứa Vân Noãn đến đây hành lễ bái kiến, đột nhiên nghe được tin tức này, chợt một chưởng vỗ lên trên bàn, móng tay được bảo dưỡng trong một sát na bị gãy.


“Hứa Vân Noãn!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận