Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 484: KHÍ NỔ THẨM PHỦ BƯỚC THỨ HAI

Dịch giả: Luna Wong

Vu thị bị Hứa Vân Noãn làm cho đầu óc quay cuồng, phản ứng sau một lát, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận lời của nàng: “Vân Noãn, ngươi vừa nói cái gì?”

“Ta nói chính sảnh ở địa phương nào? Vu phu nhân để người dẫn đường đi.” Hứa Vân Noãn lãnh đạm trả lời.

“Ngươi chờ một chút, không phải câu này. Ngươi vừa nói, để Vân Sơ, Cửu Mạch còn có tiểu thư các nhà hướng ngươi hành lễ?”

“Ta đích xác nói, lẽ nào ta nói không đúng sao?”

“Ngươi làm sao có thể?” Hứa Vân Noãn này sao dám lớn lối như vậy?

“Ân?” Hứa Vân Noãn hơi trắc trắc đầu, nét mặt mang theo vẻ nghi hoặc không hiểu, “Hôm nay, các ngươi gọi nhiều tiểu thư sang đây như vậy, không phải là vì để các nàng hành lễ với ta, tiện chúng ta quen biết sao?”

“Ngươi ít nói bậy, chúng ta thỉnh chư vị tiểu thư qua đây, chỉ là biểu thị coi trọng ngươi…”

“Nói tới nói lui, ý không đều phải giống nhau sao? Ta là Phúc Linh huyện chủ hoàng thượng thân khẩu phong, mà chư vị tiểu thư ở đây, cũng không có ai có phong hào đi? Nếu không có phong hào, vậy hành lễ với ta không phải đúng rồi sao?”

Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn về phía Mộ Vũ và Hàn Yên: “Hai người các ngươi ở một bên nhìn thật cẩn thận chút, đều có tiểu thư nhà ai phải nhớ ở trong lòng, lần sau gặp mặt nếu ta nhớ không ra, các ngươi cần phải ở bên cạnh nhắc nhở.”

Hàn Yên vội vã lộ ra thần sắc sợ hãi: “Tiểu thư, tính tình nô tỳ ngu dốt, cũng không biết các tiểu thư, nếu là không nhớ được nên làm thế nào cho phải đây?”

“Không nhớ được mượn bút viết xuống, sau này cơ hội gặp mặt nhiều đó, cũng sẽ có cơ hội cho các ngươi chậm rãi quen thuộc.”

“Vâng, vẫn là tiểu thư thông minh, nô tỳ đây lập tức ghi lại nơi này có tiểu thư nhà nào.”

Nghe nói như thế, trong lúc nhất thời mọi người lặng ngắt như tờ.

Nào phải là sợ không nhớ được người, đây là ghi kỹ những người không cung kính đi, để sau này dễ tính sổ?

Các tiểu thư vừa rồi còn đồng tình Hứa Vân Noãn trong lòng, hận không thể nhai nát nuốt điểm đồng tình tâm này xuống, Hứa Vân Noãn này đâu cần bọn họ đồng tình, đây rõ ràng chính là một bá vương hoa! Ai trêu chọc nàng, nàng là có thể một ngụm nuốt người đó!

Sớm biết, hôm nay không nên tới!

Dáng tươi cười trên mặt Vu thị cũng nữa không giữ được: “Vân Noãn, không nên hồ nháo!”

Hứa Vân Noãn nhíu mi tâm: “Ta hồ nháo chỗ nào? Lẽ nào Vu phu nhân biểu hiện ra nói thương yêu ta, trên thực tế trong lòng vẫn đang coi thường ta, cho rằng coi như ta được phong huyện chủ, cũng không đáng người bên ngoài hành lễ vấn an với ta? Nếu thật sự nói như thế, ta đây tiến cung gặp hoàng thượng và hiền phi nương nương một lần, hỏi thử bọn họ, huyện chủ này rốt cuộc có ích lợi gì?”

Hứa Vân Noãn này dĩ nhiên lấy hoàng thượng và hiền phi để uy hiếp nàng?

Bookwaves.com.vn

Vu thị hận trong lòng nhỏ máu: “Việc nhỏ như vậy, cũng không cần làm phiền hoàng thượng và hiền phi nương nương đi? Hoàng thượng nhật lí vạn ky, nơi nào có tinh lực để ý tới việc nhỏ như vậy, hiền phi nương nương phải chưởng quản sự vật lục cung, thì càng…”

Vu thị còn chưa có nói xong, chợt nghe một đạo thanh âm dịu dàng thanh nhã truyền tới: “Vu phu nhân lời này có thể nói sai rồi, hiền phi nương nương dặn dò qua, phàm là chuyện của Phúc Linh huyện chủ, vô luận to nhỏ cũng có thể tiến cung hồi bẩm, đến lúc đó nàng sẽ nhất nhất làm chủ.”

Chợt nghe được thanh âm truyền tới, mọi người vội vã quay đầu nhìn lại, thấy Nguyệt Thụ mang theo rất nhiều nội thị xách các loại ban thưởng.

Nét mặt của Nguyệt Thụ mang theo tiếu ý nhợt nhạt, tiến lên quy củ chu toàn hành lễ: “Gặp qua Thẩm đại nhân, Vu phu nhân.”

Sau khi nói xong lại đơn độc đi tới trước mặt của Hứa Vân Noãn, quỳ gối quỳ xuống: “Nô tỳ Nguyệt Thụ gặp qua tiểu thư.”

“Nguyệt Thụ cô nương mau đứng lên.”

“Tiểu thư xưng hô tên của nô tỳ là được, trăm triệu lần không nhận nổi câu cô nương này, đó không phải là chiết phúc khí của nô tỳ sao? Nô tỳ may mắn được hiền phi nương nương ban thưởng đến bên người tiểu thư hầu hạ, vốn nên sớm tới, nhưng hiền phi nương nương ở trong cung kiểm kê ban thưởng hao phí chút thời gian, liền để nô tỳ chờ thêm một chút, sau đó mang theo ban thưởng của nương nương, cùng tới.”

Hứa Vân Noãn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nội thị môn mang rất nhiều cái rương, trong mỗi cái rương đều chất đầy tràn.

Ban thưởng này không biết nhỉ đỏ bao nhiêu mắt người.

Hiền phi nương nương cũng quá mức rộng lượng với Hứa Vân Noãn đi? Nhiều đồ như vậy, góp một ít nữa đều có thể đủ cho các nàng làm đồ cưới trọn vẹn, nhưng ở chỗ của Hứa Vân Noãn, chỉ là một lần ban thưởng!

Nét mặt của Hứa Vân Noãn mang theo dáng tươi cười thật lòng: “Đa tạ hiền phi nương nương ưu ái, qua hai ngày nữa dàn xếp xong rồi, Vân Noãn nhất định vào trong cung tạ ân hiền phi nương nương.”

“Nương nương một lòng ngóng trông tiểu thư vào cung, còn nói chờ sau khi tiểu thư vào cung, đích thân làm điểm tâm cho tiểu thư ăn, nương nương còn vì tiểu thư, chuyên môn đi học làm điểm tâm nữa.”

“Nương nương ưu ái như thế, Vân Noãn thật sự xấu hổ.”

“Nương nương nói qua, tiểu thư thân có phúc khí, linh khí, tự nhiên dạng ưu ái gì đều nhận được.”

Ánh mắt của Hứa Vân Noãn rơi vào trên người Vu thị: “Nhưng hiển nhiên có vài người không cho là như vậy, thậm chí cảm thấy ta dựa vào thân phận huyện chủ, nhưng ngay cả người khác hành lễ đều nhận không nổi.”

Sắc mặt của Vu thị tái xanh, Hứa Vân Noãn các loại nhằm vào, tức giận đến trong lòng nàng hận không thể nôn xuất khẩu máu lai: “Vân Noãn hiểu lầm, ta cũng không có nghĩ như vậy.”

“Vu phu nhân không có nghĩ như vậy, đó chính là tán thành các tiểu thư hành lễ với ta, như thế, vậy còn chờ gì nữa, dẫn đường đi tiền thính đi.”

Trong một sát na, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Vu thị, Vu thị chỉ cảm thấy trên người như là có lửa đang đốt, hoàn toàn tiến thối lưỡng nan.

“Ta…”

Thẩm Thanh đột nhiên mở miệng: “Vân Sơ, đưa muội muội ngươi đi tiền thính đi.”

Thẩm Vân Sơ ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía Thẩm Thanh: “Phụ thân…”

Bookwaves.com.vn

Phụ thân đây là đồng ý hành vi của Hứa Vân Noãn?

“Dẫn đường.”

“… Vâng.”

Lòng tràn Thẩm Vân Sơ đầy hận ý, đi mỗi một bước đều cảm thấy dưới chân như là đạp cương châm.

Hứa Vân Noãn này chính là một tai họa!

Không phải nói có thể nhốt nàng trong phủ dằn vặt sao? Hiện tại rốt cuộc là ai đang dằn vặt ai?

Biết sớm như vậy, còn không bằng không cho nàng trở về!

Tiến nhập tiền thính, thân hình của Thẩm Thanh và Vu thị cứng ngắc ngồi ở vị trí đầu.

Lâm Hoa tiến lên nhắc nhở: “Nhị tiểu thư, tiến lên hành lễ đi.”

Sắc mặt của Nguyệt Thụ lạnh lẽo, giơ tay lên quay Lâm Hoa đó là một cái tát đánh tới: “Làm càn! Thân là nô tỳ, thỉnh huyện chủ lên trước hành lễ, vì sao không dùng lời nói kính trọng, không chuẩn bị đệm mềm? Thân là nô tỳ, dám âm thâm ngán chân tiểu thư nhà mình?”

Khí thế trên người Nguyệt Thụ quá mạnh mẽ, cứng rắn đè Lâm Hoa phác thông một tiếng quỳ xuống: “Nô tỳ không dám.”

Nguyệt Thụ không để ý đến, mà là quỳ gối hành lễ với Hứa Vân Noãn: “Đã quấy rầy tiểu thư, là lỗi của nô tỳ.”

“Không ngại.” Hứa Vân Noãn cảm động trong lòng, hiền phi nương nương là cố ý chọn lựa để Nguyệt Thụ đưa tiết mục này đi, phần đại lễ này thật sự tình nghĩa rất nặng.

Nguyệt Thụ tự mình tìm đệm mềm qua đây, rất cung kính bày trên mặt đất, sau đó lại tiến lên thỉnh Hứa Vân Noãn: “Thỉnh tiểu thư tiến lên bái kiến phụ thân và Vu phu nhân.”

“Ân.”

Thẩm Thanh diện vô biểu tình, Vu thị như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Bước cờ buộc Hứa Vân Noãn trở về, thực sự đi đúng rồi sao?

“Vân Noãn gặp qua phụ thân, Vu phu nhân hữu lễ.”

Ánh mắt của Thẩm Thanh thâm trầm, sau một lát mới nói: “Miễn lễ đi.”

Hứa Vân Noãn lưu loát đứng dậy, trực tiếp đi tới cái ghế một bên, vững vàng ngồi xuống, ánh mắt quét một vòng trên người những người khác trong đại sảnh : “Được rồi, tới các ngươi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui