CHƯƠNG 487: KÉO DA MẶT CỦA NGƯƠI XUỐNG!
Dịch giả: Luna Wong
Vì hôm nay Hứa Vân Noãn hồi phủ, Thẩm Vân Sơ tỉ mỉ ăn diện, một thân la quần gấm Tô Châu điệp hí thủy tiên bát phúc, eo nhỏ nhắn tay áo rộng, phiên phiên như tiên, hơn nữa khuôn mặt nàng đẹp kinh người, vừa rơi nước mắt, giọt nước mắt liền hận không thể lăn vào trong lòng của người ta, để người khắc chế không nổi lòng của thương tiếc.
Thần sắc của tam hoàng tử khẽ động, lập tức mở miệng: “Thẩm tiểu thư đây là thế nào?”
Thẩm Vân Sơ ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Vân Noãn, trong lúc nhất thời ủy khuất trong ánh mắt càng đặc hơn: “Nhị muội muội cách nhiều năm lần thứ hai về đến nhà, trong lòng của người làm tỷ tỷ như ta đây hết sức cao hứng, nhưng không nghĩ tới muội muội lại chứa nhiều ngộ giải với ta…”
Tam hoàng tử nhìn về phía Hứa Vân Noãn.
Nét mặt của Hứa Vân Noãn không nhiều ít biểu tình, trên tay nắm roi, vẫn là dáng dấp thịnh khí lăng nhân.
“Nhị tiểu thư, chuyện của ngươi ta cũng nghe nói, nghìn vạn lần không nên dỗi trong khoảng thời gian ngắn, mà tổn thương thân tình.” Tam hoàng tử ôn thanh nói rằng.
Hứa Vân Noãn ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Vân Sơ: “Tỷ tỷ, cãi nhau giữa tỷ muội chúng ta, sao ngươi còn nới những việc nhà này cho tam hoàng tử điện hạ nghe thế? Nếu ta nói, tỷ tỷ cũng nên hiểu chuyện chút, không nên khẩu thiệt vài câu giữa tỷ muội, ngươi hỡ chút đã chảy nước mắt, không biết còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi đó?”
“Muội muội, ngươi vừa tới trong phủ, liền khuấy trong phủ trên dưới không yên, ngươi nhìn thử xem phụ thân và mẫu thân, đều bị ngươi khí thành hình dáng ra sao, ngươi còn ở nơi này nói mát?” Thẩm Vân Sơ phẫn nộ chỉ trích.
“Tỷ tỷ bớt nói những lời không có thật đi, tại sao ngươi không nói nguyên nhân gây ra chuyện này, là bởi vì ngươi không muốn hành lễ với ta? Nguyên bản ta nghĩ tiểu thư trong đại gia tộc làm việc, từ trước đều là quả đoán kiên quyết, có cái gì thì nói cái đó, giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế đó. Nhưng ta không nghĩ tới, cũng không biết tỷ tỷ từ chỗ nào học được vẻ gượng ép như vậy, nói chuyện còn chưa mở miệng đã chảy nước mắt trước, phảng phất mọi người chúng ta đều thiếu nợ ngươi vậy, ngươi thật xem tam hoàng tử điện hạ thành dạng người chỉ biết nhìn mỹ sắc, ai khóc thì để ý người đó hả?”
Bookwaves.com.vn
Lời vừa nói ra, biểu tình trên mặt tam hoàng tử nhất thời khẽ động.
Khuôn mặt Thẩm Vân Sơ càng hơi nữu khúc: Miệng của Hứa Vân Noãn này là dao nhỏ phải không?
Tam hoàng tử khẽ mở miệng cười: “Nhị tiểu thư quả thật nhanh mồm nhanh miệng, trước đã biết.”
Trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn mang theo lãnh ý: “Ta làm sao nhanh mồm nhanh miệng hơn nữa, cũng không có năng lực xoay chuyển càn khôn, nghiêm túc so sánh, vẫn là tam hoàng tử điện hạ lợi hại. Hành trình Giang Nam lúc này của điện hạ, được rất nhiều người tán thưởng, ngay cả hoàng thượng cũng thay đổi đánh giá trước đó với điện hạ, hiện tại ai không tán thưởng điện hạ một câu hiền đức, nhưng trong cảnh loạn kéo tơ bóc kén, mổ bàn cờ loạn tao tao, một lần nữa trở nên hắc bạch phân minh.”
Tầng da mặt này sớm muộn gì cũng phải bóc trần, còn không bằng nói ngoài miệng cho thống khoái trước.
Nhãn thần của tam hoàng tử chợt lạnh lẽo, trong lòng hắn sớm có suy đoán, cảm thấy sở dĩ Ân gia Giang Nam sẽ liên tiếp gặp chuyện không may, nhất định thoát không được quan hệ với chuyện đại hoàng tử, Mục Trần Tiêu cùng với Hứa Vân Noãn đi Kinh Châu thành, hôm nay Hứa Vân Noãn điểm ra hành trình Giang Nam trước, để hoài nghi trong lòng hắn càng thêm xác nhận hai phần.
“May là có phụ hoàng tín nhiệm, chuyện Giang Nam mới có thể thuận lợi giải quyết, Hứa cô nương đột nhiên nhắc tới hành trình Giang Nam, chẳng lẽ là cũng có hiểu biết với chuyện bên kia?” Tam hoàng tử thử.
Hứa Vân Noãn mới sẽ không ngây ngốc nói thẳng ra, mà là tránh nặng tìm nhẹ nói rằng:
“Tận mắt thấy chuyện đã xảy ra trong Kinh Châu thành, trước đây không biết, hiện tại cũng biết hơn phân nửa. Lúc ở Giang Nam, liền nghe nói qua tam hoàng tử điện hạ cực kỳ thích vị tỷ tỷ này của ta, hôm nay vừa vào cửa phủ Thẩm gia, liền không nói lời gì hộ trước rồi, nghĩ đến đồn đãi không sai. Cũng không biết, lúc nào mới có thể thành một cọc chuyện tốt?”
Nghe nói như thế, Vu thị nhất thời vừa sợ vừa giận: “Vân Noãn! Một nữ hài tử nho nhỏ như ngươi, làm sao có thể nói những lời này?”
Nét mặt của Hứa Vân Noãn mang theo vô cùng kinh ngạc: “Đây cũng không phải chuyện gì không thể để người thấy được, sao lại không thể nói? Còn nữa, tỷ tỷ đã cập kê, đây nếu là đặt ở trong gia tộc khác, chỉ sợ sớm đã định hôn sự xuống, tỷ tỷ đã tính là muộn rồi. Vu phu nhân, những tâm tư đó của ngươi không có việc gì thì đặt một chút lên trên người tỷ tỷ, đừng cả ngày không có việc gì quan tâm Tứ Quý các hay Nghênh Khách hiên, sớm ngày gõ định hôn sự của tỷ tỷ mới là quan trọng hơn, chớ để càng về sau, Thẩm gia chúng ta ra một gái lỡ thì.”
Thẩm Vân Sơ vừa gấp vừa tức, trong nháy mắt đầy mặt đỏ bừng: “Ngươi… Mẫu thân ngươi nghe thử xem, Hứa Vân Noãn này thực tại khinh người quá đáng!”
“Ta đây không phải là quan tâm ngươi sao? Sao tỷ tỷ không nhìn thấy lòng người tốt nhỉ? Vừa rồi tam hoàng tử điện hạ vừa vào cửa, tỷ tỷ lại rơi lệ, lại kể ra ủy khuất, tuy rằng ngươi không nói rõ, thế nhưng tâm ý kia đã biểu hiện rất rõ ràng, ta giúp nói rõ chút lại có lỗi gì? Sao lại thành khinh người quá đáng?”
Bookwaves.com.vn
Thẩm Vân Sơ hổn hển: “Loại chuyện này ngươi làm sao có thể nói lung tung vậy?”
“Ân?” Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nháy mắt một cái, chơi đùa kéo roi trong tay, “Tỷ tỷ, ngươi sẽ không phải là đến bây giờ còn chưa có chọn được người chứ? Vậy ngươi vừa rồi quay tam hoàng tử điện hạ biểu hiện ám muội làm cái gì? Tỷ tỷ, thân là tiểu thư trong đại gia tộc, ngươi làm việc cần phải kiểm điểm một chút, không nên ăn trong chén, dòm trong nồi, nếu trong lòng không thích, cũng không cần nương nước mắt chiếm tiện nghi ở chỗ người khác, đó không phải là xem tam hoàng tử điện hạ thành oan đại đầu…”
“Ngươi im miệng cho ta!” Thẩm Thanh quát lạnh một tiếng, sau đó xoay người liên tục xin lỗi tam hoàng tử, “Điện hạ, tính tình của tiểu nữ không tốt, lại lớn lên trong hương dã, không được giáo dục gì, nơi chuyện khó tránh không đầu không đuôi, còn thỉnh điện hạ thứ tội.”
Thẩm Vân Sơ đã bụm mặt trốn phía sau Vu thị, nàng chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, như là bị người từ đầu tới đuôi quạt vài cái tát:
Ngày hôm nay nhiều tiểu thư ở như vậy, tâm tư bản thân giấu bị vạch trần triệt để, sau này nàng còn làm sao đặt chân?
Nét mặt của tam hoàng tử đã không có chút tiếu ý nào, hắn từ Giang Nam vội vội vàng vàng gấp trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi tốt, liền lại đến Thẩm gia, vì chính là nhắn nhủ với Thẩm gia một loại hắn cũng không có muốn xé rách mặt.
Hắn vừa tổn thất cánh tay Ân gia này, không thể không có ủng hộ của Thẩm gia nữa, nên dù cho trong lòng cáu giận Thẩm Cửu Mạch, hắn cũng còn chưa tính tới hiềm khích lúc trước.
Nhưng nghe được Hứa Vân Noãn trực tiếp một cái phá tâm tư của Thẩm Vân Sơ, lại quay đầu nhìn kỹ hành vi của mình, luôn cảm thấy như là một kẻ ngu si.
Nhận thấy được tình tự của tam hoàng tử biến hóa, trong lòng Hứa Vân Noãn cười lạnh một tiếng:
Có một số việc lúc hiểu lòng không hết cảm thấy không có gì, một khi bị vạch trần, vậy thật đúng là kéo da mặt xuống đạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy để người dị thường khó coi.
Bất quá tam hoàng tử rốt cuộc am hiểu ẩn nhẫn, dù cho bị Hứa Vân Noãn nói đến trình độ như vậy rồi, vẫn không có thất thố: “Cái miệng này của nhị tiểu thư, thật đúng là để người sợ, mà thôi, mà thôi, vốn chính là chuyện nhỏ giữa tỷ muội các ngươi, ta đây làm người ngoài, cũng ngại dính vào.”
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng giơ giơ khóe môi lên: Sớm như vậy không phải tốt, hà tất làm cái cây xuất đầu, bị nàng liên xao đái đả vót một phen?
“Tỷ tỷ, tam hoàng tử điện hạ không giúp ngươi làm chỗ dựa, có phải ngươi nên tiếp tục chuyện lúc trước hay không?”
Thẩm Thanh tức giận đến cả người run, nhưng nhìn nhân thủ bên người Hứa Vân Noãn trận địa sẵn sàng đón quân địch, cùng với Nhị Hắc và Đại Ngưu như trước mang theo một thân hung sát khí, không chút dám hạ lệnh mạnh mẽ kéo nàng xuống thêm lần nào nữa.
Thẩm Vân Sơ lần này thực sự khóc lợi hại, thậm chí khắc chế không nổi bắt đầu khóc thút thít.
Nàng chậm rãi đi ra phía trước, ánh mắt hung ác trừng Hứa Vân Noãn, hận không thể dùng nhãn thần cắt một miếng thịt ở trên người nàng: “Gặp qua… Phúc Linh huyện chủ!”