CHƯƠNG 490: NGƯỜI NHIỀU KHI DỄ NGƯỜI ÍT?
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn như trước ghé vào trên lan can không hề động thân, đời trước nàng cũng là bị nhốt ở trong Đông Mai uyển, khi đó tay chân nàng không thể nhúc nhích, mắt cũng không nhìn thấy, mỗi ngày đều ở trong lòng hồi ức tất cả chuyện liên quan đến Vu thị và Thẩm Vân Sơ.
Mỗi một lần nghĩ, hận ý trong lòng càng sâu sắc một phần.
Dần dần loại hận ý này liền khắc vào cốt tủy, khắc ở trong huyết mạch, cũng vô pháp đoạt ra khỏi cuộc đời của nàng.
Sau này trọng sinh đến lúc hai tuổi vừa bị vứt bỏ, nàng phí rất nhiều năm, mới đè loại hận ý và lệ khí này xuống, đơn giản là nàng không muốn cô phụ tha thiết chờ đợi của ba vị gia gia đối với nàng.
Sau này lại gặp ca ca và Trần Tiêu, thống khổ mất đi thân nhân thoáng được giảm bớt, nàng muốn chiếu cố thân nhân của mình thật tốt, giúp ca ca điều dưỡng thân thể, giúp Trần Tiêu đi ra sương mù, bồi Mục gia một lần nữa an an ổn ổn đứng ở thế gian, không bao giờ phải bị người khác khi dễ nữa.
Nhưng Thẩm gia lại cứ muốn nàng trở về, lại cứ muốn để nàng lần thứ hai thấy được toàn Đông Mai uyển mai táng nàng này, hận ý và lệ khí trong lòng cũng không nhịn được nữa!
Vu thị và Hứa Vân Noãn đối diện, nhìn thấy đôi mắt hàm chứa cười băng lãnh kia, trong một sát na, chỉ cảm thấy như rớt vào hầm băng.
“Ngươi…”
Vào giờ khắc này, Vu thị phảng phất lại thấy được công chúa tiền triều Sở Ngưng, nàng chính là như vậy, mặc kệ bản thân dằn vặt thế nào, mặc kệ bản thân thả bao nhiêu ngoan thoại, nàng đều sẽ lấy ánh mắt như thế nhìn nàng, phảng phất mình chính là một khối nguyên liệu buồn cười lên không được mặt bàn.
Vu thị chợt quay đầu, quay hạ nhân bên người nộ quát một tiếng: “Còn ngây ngốc đứng làm cái gì, không có nghe được lời của ta mới vừa rồi sao?”
“Vâng.”
Hứa Vân Noãn tựa ở trên lan can, không có nhúc nhích, đám người Mộ Vũ, Hàn Yên lại dần dần vậy nàng vào giữa.
Lưu Lan cùng Thanh Huy một trái một phải đứng ở trước nhất, ám tiễn trong tay vận sức chờ phát động.
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng giương mắt: “Rốt cuộc cũng là nhà mình, đừng xảy ra nhân mạng quan ti, không dễ ăn nói.”
Lưu Lan cùng Thanh Huy vội vã đáp ứng: “Thỉnh cô nãi nãi yên tâm.”
Vu thị nổi giận: “Bắt Hứa Vân Noãn cho ta, hung hăng đánh!”
“Vâng.”
Bookwaves.com.vn
Thẩm phủ là thượng thư phủ, hạ nhân trong phủ thật đúng là không ít, trong ba tầng ngoài ba tầng vây đám người Hứa Vân Noãn lại.
Lưu Lan cùng Thanh Huy đều là hảo thủ nhất đẳng nhất, bất kể là ai tiến lên đều là một cước đá cho bay ra ngoài, không bao lâu trên mặt đất liền nằm một mảnh hạ nhân.
Vu thị và Thẩm Vân Sơ đều không nghĩ tới, bên người Hứa Vân Noãn lại có nhân thủ cho nàng sai phái như vậy, nhìn thấy dáng dấp đắc ý của nàng, trong lòng càng phát cáu giận:
“Người đến, khiển hộ vệ trong phủ qua đây!”
Những thứ hạ nhân này không ra hồn, như vậy hộ vệ đàng hoàng trong phủ thì sao? Nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn đánh không lại mấy con tôm nhỏ bên ngoài Hứa Vân Noãn sao?
Rất nhanh, hai mươi danh hộ vệ liền chạy tới, khí thế hung hãn trực diện Hứa Vân Noãn.
Nhãn thần của Lưu Lan cùng Thanh Huy trầm xuống, công phu của hai người bọn họ không tệ, thế nhưng song quyền nan địch tứ thủ, còn phải che chở cô nãi nãi, e sợ ra so sót.
“Hứa Vân Noãn, ngươi thật cho rằng có hai thuộc hạ đánh được, thì có thể muốn làm gì thì làm ở Thẩm gia?”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn đảo qua, khóe môi giương lên một tia tiếu ý lạnh lùng: “Vu phu nhân, ngươi đây là chuẩn bị nhiều người khi dễ ít người?”
“Thì nhiều người khi dễ ít người, ngươi có thể làm sao?” Vu thị lãnh trào, “Thật cho là có một cái danh huyện chủ, có một chút sủng ái của hiền phi nương nương, ngươi có thể đi ngang ở toàn bộ kinh thành? Ta cho ngươi biết, chỉ cần là một Thẩm gia, thì không phải là chỗ ngươi có thể dương oai!”
Hứa Vân Noãn đột nhiên bật cười, không giống với cười nhạt trước đó, lúc này đây dáng tươi cười lại là thật tâm thực lòng:
“Ngươi thực sự nghĩ xong, nhiều người khi dễ ít người?”
“Bớt ở chỗ này cố lộng huyền hư, ngươi có thể làm sao?”
“Ha ha, chỉ là ta đột nhiên nhớ tới một việc, tính toán thời gian, lúc này hẳn là cũng không xê xích gì nhiều…”
Mi tâm của Vu thị vừa nhíu: “Ngươi lại giở trò quỷ gì?”
Vừa dứt lời, liền phát hiện Thẩm Vân Sơ mạnh túm cánh tay của mình, Vu thị vội vã quay đầu, lập tức không tự chủ được sắc mặt trắng nhợt.
Cửa Phương Hoa uyển, Thẩm Thanh đang bồi đại hoàng tử và Mục Trần Tiêu đi tới.
Rất xa thấy cảnh tượng một mảnh hổn độn trong Phương Hoa uyển, sắc mặt của Thẩm Thanh nhất thời trầm xuống.
Mới một hồi, thế nào nháo thành bộ dáng như vậy?
Lãnh ý quanh thân Mục Trần Tiêu chợt ngưng.
Mi tâm của đại hoàng tử càng nhíu chặt, trực tiếp mở miệng hỏi: “Thẩm đại nhân không phải nói, Phúc Linh huyện chủ về đến nhà rất vui vẻ sao? Vậy bây giờ lại là chuyện gì xảy ra? Nhiều người vây bắt Phúc Linh huyện chủ như vậy, trong tay còn cầm binh khí, hẳn không phải là tiến lên thỉnh an chứ?”
“Điện hạ hiểu lầm, phu nhân, ngươi gọi nhiều hô vệ qua đây như thế…”
Thẩm Thanh còn chưa có nói xong, Hứa Vân Noãn liền đứng dậy, cước bộ nhẹ nhàng đi tới bên người Mục Trần Tiêu:
“Trần Tiêu, sao ngươi tới trễ như thế nha? Ta mới vừa cùng Vu phu nhân chơi trò chơi đó, nếu ngươi tới trễ một chút nữa, chỉ sợ ta phải thua mất.”
“Cô nãi nãi đang chơi trò chơi gì?”
“Tự nhiên là trò so xem hạ nhân của người nào nhiều a.” Hứa Vân Noãn liếc đến sắc mặt nghiêm túc của Vu thị, nhất thời vừa cười vừa nói.
“Ta đưa đám người Đinh Sơn và Hàm Chương tới cho cô nãi nãi, bởi vì nhân thủ quá nhiều, liền ở tiền viện thương lượng với Thẩm đại nhân nên an trí bọn họ như thế nào, không nghĩ tới lời còn chưa nói hết, đã nghe được trong hậu viện kêu hộ vệ, chúng ta liền cũng cùng nhau qua xem náo nhiệt, nguyên lai là cô nãi nãi đang cùng Vu phu nhân chơi trò chơi, nếu chơi trò chơi cần dùng đến người, vậy liền gọi Đinh Sơn bọn họ đến hết đi!”
Bookwaves.com.vn
Úc Khoảnh vội vã trầm giọng đáp ứng: “Thuộc hạ đi gọi người ngay!”
“Không cần!” Vu thị vội vã ngăn cản, “Vân Noãn, đại hoàng tử điện hạ cùng với Mục tướng quân đều tới, cũng không thích hợp chơi cái gì nữa…”
Úc Khoảnh lại không chút để ý tới, trực tiếp bước nhanh đi gọi người.
Không bao lâu, một trận tiếng bước chân chỉnh tề truyền tới.
Hứa Vân Noãn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Đinh Sơn và Hàm Chương xếp hàng thật chỉnh tề, đang bước nhanh chạy tới, tiền tiền hậu hậu hơn một trăm người, tiếng bước chân hạ xuống lại đều nhịp.
“Nô tài gặp qua cô nãi nãi!”
Một trăm người, để nguyên bản viện tử rộng mở trong một sát na có vẻ chật chội.
Khí thế trên người của một trăm người này càng kinh sợ nhân tâm!
Bọn họ cũng đều trải qua chiến trường chém giết, lúc này nghe nói cô nãi nãi nhà mình vừa quay về Thẩm gia đẫ bị khi dễ, liền cố ý sử khí thế lộ ra ngoài, hai mươi danh hộ vệ kia của Thẩm gia nhất thời bị áp chế không có chút sức phản kháng nào.
Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn về phía Vu thị, tiếu ý trong mắt mơ hồ: “Vu phu nhân, trò chơi nhiều người khi dễ ít người, còn muốn tiếp tục chơi nữa không?”
Cả trái tim của Vu thị đều co lại thành một đoàn: “Vân Noãn… Ngươi hiểu lầm, nào có trò chơi nhiều người khi dễ ít người gì? Sở dĩ ta kêu viện hộ vệ qua đây, đây không phải là thấy ngươi thích Phương Hoa uyển sao? Ngươi đã thích cái chỗ này, vậy liền dọn đồ của Vân Sơ ra, để viện tử cho ngươi!”
“Mẫu thân!” Thẩm Vân Sơ trợn to hai mắt.
“Vân Sơ! Ngươi có tình tỷ muội, tự nguyện nhường viện tử ra, trong lòng mẫu thân rất vui mừng.”
Vu thị nói thong thả, phảng phất từng chữ đều là từ trong cổ họng chen ra ngoài.
Nàng đã bị đè nén sắp hộc máu, rồi lại không thể không buộc bản thân sẽ nuốt máu kia xuống.
Hứa Vân Noãn! Sỉ nhục của hôm nay, nàng nhất định phải để cho nàng dùng mạng để trả!