Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 494: CÔ NÃI NÃI RỜI ĐI NGÀY ĐẦU TIÊN, NHỚ NÀNG

Dịch giả: Luna Wong

Trong Phương Hoa uyển đều đã thu thập xong, tất cả đệm giường cũng đều đổi mới, Hứa Vân Noãn nằm ở trên giường, nhìn trong phòng trang sức hoa mỹ, lại thật lâu khó có thể ngủ.

Nàng trở mình, không tự chủ được đọc lên tiếng: “Cũng không biết Trần Tiêu hiện tại đã ngủ chưa?”

Nhị Hắc nghe được động tĩnh của chủ tử nhà mình, từ cửa sổ nhảy vào, đi thẳng tới bên giường Hứa Vân Noãn.

Hứa Vân Noãn sờ sờ lỗ tai của Nhị Hắc: “Nhị Hắc, nếu ngươi là một con chim bồ câu thì tốt biết bao nhiêu nha, có thể giúp ta và Trần Tiêu truyền tin.”

Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe bệ cửa sổ phát sinh thanh âm lạch cạch, nàng vội vã ngồi dậy, thiếu chút nữa hoài nghi mình xuất hiện huyễn thính: “Hình như thật là bồ câu nha…”

Hứa Vân Noãn vội vã xuống giường đi tới bên cửa sổ, khi thấy bồ câu đưa tin đi tới đi lui bên bệ cửa sổ.

Hai mắt của nàng đột nhiên sáng lên, liền vội vàng đi tới, thận trọng rút tờ giấy trên chân bồ câu xuống.

Tờ giấy rất nhỏ, bên trên chỉ viết bốn chữ: Nghỉ ngơi thật tốt.

Hứa Vân Noãn thấy được bốn chữ này, cả người nhất thời vui mừng: “Là chữ viết của Trần Tiêu!”

Hứa Vân Noãn cẩn thận ôm bồ câu trong lòng bàn tay, đặt ở trên bàn, nàng còn muốn trông cậy vào tiểu bảo bối này giúp mình đưa thư về!

Nhị Hắc hít mũi, nhãn thần bất thiện nhìn chằm chằm bồ câu đưa tin trên bàn.

Hứa Vân Noãn vội vã đưa tay che mũi của Nhị Hắc: “Nhị Hắc, hiện tại bồ câu đưa tin mới là bảo bối của ta, nếu ngươi hù dọa nó, hoặc kinh đến nó, cẩn thận ta nhổ hết lông của ngươi.”

Nhị Hắc vội vàng lui về phía sau một bước, thở hổn hển trút giận, đôi mắt nhỏ có chút ai oán nhìn về phía Hứa Vân Noãn, bộ dáng kia quả thực giống như là đang nhìn một phụ tâm hán vậy.

Hứa Vân Noãn mới không thèm để ý, thật vui vẻ lấy giấy ra, liền chuẩn bị hồi âm.

Bookwaves.com.vn

Nhưng mới chuẩn bị xong giấu, mài xong mực, nhấc bút lên, lại kích động không biết nên viết những gì.

Bọn họ phân minh lúc xế chiều hôm nay mới gặp, nhưng lúc này trong lòng chính là tưởng niệm không ngừng, như là đã rời xa hồi lâu.

Một tay Hứa Vân Noãn nắm bắt bút, một tay chống cằm, như là bất đảo ông lắc lắc phía sau bàn, phiền não kéo tóc của mình: “Rốt cuộc nên viết cái gì nha?”

Nghe được trong phòng có động tĩnh, Hàn Yên vội vã ở bên ngoài nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, có cái gì phân phó?”

“Không có việc gì, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta ngủ không được, đứng lên ngồi một hồi.”

Hàn Yên đi vào phòng, nhìn thấy Hứa Vân Noãn mặc một thân trung y liền ngồi ở bên bàn, vội vã lấy ngoại sam đến phủ thêm cho nàng: “Tiểu thư ngủ không được, là nhớ lão thái gia và công tử đi?”

Hứa Vân Noãn lôi kéo ngoại sam, trong đầu cũng không biết suy nghĩ cái gì, gương mặt nhất thời đỏ hồng: “Hàn Yên, ngươi đi giúp ta lấy một ít gạo đến, ta muốn cho con bồ câu này ăn.”

“Bồ câu này thực sự linh động khả ái, nô tỳ đi ngay.” Hàn Yên cúi đầu hiểu ý cười, rốt cuộc minh bạch vì sao tiểu thư nhà mình hơn nửa đêm vui vẻ như vậy.

Hứa Vân Noãn lấy tờ giấy mình che kín ra, nhìn trái phải một chút, đẩy Nhị Hắc ghé vào góc bàn dòm nàng xuống: “Ta hồi âm cho Trần Tiêu, không cho ngươi ở bên cạnh nhìn lén.”

Nhị Hắc vô tội bị ghét bỏ, trừng một đôi mắt hắc lưu lưu, càng nghi hoặc.

“Ngao ô!”

Hứa Vân Noãn nghĩ lại nghĩ, sau đó nhấc bút lên, trịnh trọng viết hai chữ trên giấy.

Sau khi viết xong, phảng phất trên giấy phỏng người, thật nhanh cuốn trang giấy lại, sau đó nhét vào trên ống trúc nhỏ trên chân của bồ câu đưa tin.

Hàn Yên lấy gạo cùng nước tới, Hứa Vân Noãn cẩn thận cho bồ câu đưa tin ăn, ăn no xong lại giúp nó nhẹ nhàng chải lại lông chim, lúc này mới ôm nó đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng thả bay đi.

Mục phủ, Mục Thiên Trù từ từ đi bộ, chút bất tri bất giác liền đi tới Ngưng Thu viện.

“Trong viện tử này sao còn có hỏa quang nha?”

Một bên Chu quản gia giương mắt nhìn lên, cười đáp lời: “Chắc là công tử ở bên trong đó.”

“Trần Tiêu nha, trước đã dặn dò hắn một phen, hôm nay xem ra đều nói vô ích.”

“Đừng nói công tử, lão thái gia cũng không phải đã đi đi, thì tới nơi này sao?”

“Vân Noãn đi tới Mục gia, trong nhà vẫn nhiệt nhiệt nháo nháo, lần này nàng đi, phảng phất mang đi hết tất cả sinh cơ, luôn cảm thấy viện này vừa lớn lại an tĩnh, làm cho lòng người có chút hốt hoảng.”

“Cô nãi nãi chỉ là đi Thẩm gia, nói không chừng rất nhanh thì có thể trở về.”

“Nếu muốn chặt đứt liên hệ huyết mạch, đâu là dễ như vậy.”

Chu quản gia nhìn Mục Thiên Trù vẫn nhìn phương hướng Ngưng Thu viện, không khỏi hỏi: “Lão thái gia, người cũng đi vào nhìn một cái?”

“Thôi, Trần Tiêu nguyện ý lưu là thì lưu một hồi đi, lão đầu tử ta sẽ không tham gia náo nhiệt, ngoài ra ngươi để người căn dặn Úc Khoảnh, đừng để cho Trần Tiêu ở chỗ này quá muộn, rốt cuộc cũng là khuê phòng của Vân Noãn.”

“Vâng.”

Bookwaves.com.vn

Mục Thiên Trù đang muốn đi ra phía ngoài, chợt nghe thanh âm lạch cạch, hắn ngẩng đầu nhìn, trong lúc mơ hồ thấy một con chim bồ câu rơi xuống Ngưng Thu viện.

“Đó hình như là bồ câu đưa tin đi?”

Khóe môi của Chu quản gia mang theo tiếu ý không đè nén được: “Có người nói, công tử âm thầm nuôi mấy con chim bồ câu, huấn luyện đắc vô cùng tốt.”

“Hừ, tâm tình ta hiện tại không tốt, ngày mai mua mấy con chim bồ câu trở về nấu canh.”

“Vâng, lão thái gia thích, ngày mai nô tài sẽ để người đi mua.”

“Phải mua cái loại mập mạp mới tốt.”

“Vâng, sau khi mua trở về để Đinh thẩm tự mình nấu canh cho người, đáng tin vị đạo ngon.”

Trong Ngưng Thu viện, Mục Trần Tiêu thấy bồ câu đưa tin bay trở về, trong ánh mắt rốt cục sinh ra chút sinh khi.

Hắn vội vã ngoắc ra hiệu bồ câu đưa tin hạ xuống, sau đó lấy thờ giấy bồ câu đưa tin mang về xuống.

Trên tờ giấy nét mực có chút nhòe, chắc là lúc cuốn thập phần vội vội vàng vàng.

Nhớ ngươi…

Mục Trần Tiêu thấy được hai chữ trên giấy, liền vội vàng nắm tờ giấy trong lòng bàn tay, sau đó phảng phất mới phục hồi lại tinh thần, liền vội vàng lấy tờ giấy ra nữa, thận trọng trải phẳng.

Nhớ ngươi…

Cô nãi nãi cũng đang nhớ hắn sao?

Nghĩ tới đây, liền cảm thấy hai chữ này phảng phất sinh ra ấm áp vô hạn, bá đạo xua tan hàn băng trong lòng hắn.

Hắn vươn tay ra, thận trọng vuốt phẳng hai chữ trên giấy, hai chữ này này mập mạp tròn vo, đặc biệt khả ái.

“Ta cũng nhớ nàng…”

Không biết có phải là bởi vì hồi âm xong hay không, Hứa Vân Noãn nằm ở trên giường không bao lâu, liền trầm trầm ngủ mấy.

Ngày thứ hai, lúc Hứa Vân Noãn tỉnh lại, mặt trời đã lên thật cao.

Hứa Vân Noãn duỗi người, chỉ thấy sắc mặt của Mộ Vũ và Hàn Yên khó coi đi đến: “Tiểu thư, người dậy rồi.”

“Hai người các ngươi đây là thế nào?”

“Tiểu thư, những hộ vệ kia ở cửa khinh người quá đáng! Đến chúng nô tỳ cũng không cho ra ngoài, ăn, uống, càng một chút cũng không có đưa qua đây! Bọn họ đây là muốn cứng rắn để tiểu thư đói chết sao?”

Hứa Vân Noãn hơi hé mắt: “Ta còn tưởng rằng Thẩm Thanh và Vu thị sẽ nghĩ ra thủ đoạn gì để đối phó ta nữa, nguyên lai lại bày trên ăn uống. Quả thật là một chút tiến bộ cũng không có!”

“Tiểu thư, một bữa, hai bữa không có gì, nhưng thời gian dài…” Mộ Vũ có chút lo lắng.

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng giật giật nhãn thần, đáy mắt hiện lên một tia hàn ý thanh lãnh: “Xem ra ngày lời ta nói với Thẩm Thanh hôm qua hoàn toàn vô ích, vốn chỉ muốn nghỉ ngơi hai ngày, nếu Thẩm gia muốn làm khó ta, chúng ta đây cứ tiếp tục nháo là được rồi.”

Thẩm Thanh, đây chính là ngươi chủ động tuyên chiến! Chúng ta cùng xem!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui