Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 498: HIỆN TẠI ĐÃ RÕ? MUỘN RỒI


Dịch giả: Luna Wong


Hai cô nương nhu nhược như Mộ Vũ và Hàn Yên, căn bản là không qua nỗi ngăn cản của hộ vệ, mặc kệ bọn họ làm sao kêu khóc cầu xin, bọn hộ vệ đều không có chút thả lỏng nào.


“Vu phu nhân, trước người còn nói thương tiếc, thương yêu tiểu thư, lúc này biết rõ tiểu thư lâm vào hiểm cảnh, cũng không để chúng nô tỳ gọi người đến cứu mạng, đến tột cùng an là tâm tư gì?”


Vu thị cau mày cười nhạt: “Trở về nói với Hứa Vân Noãn, chớ trang mô tác dạng trước mặt ta, những thứ thủ đoạn nhỏ này của nàng, ở trong mắt ta cái gì đều không phải!”


“Phu nhân người đang nói cái gì? Cái gì thủ đoạn nhỏ? Lúc này tính mệnh du quan, phu nhân người làm sao có thể lãnh huyết vô tình như vậy chứ?”


Mộ Vũ tắc không quan tâm hô lên: “Người đến a, mau tới người cứu hoả nha! Tiểu thư nhà chúng ta sắp bị chết cháy rồi!”


“Chặn miệng của hai tiện tỳ này lại cho ta, nhao nhao ầm ỷ trong phủ giống bộ dáng gì nữa?” Vu thị quát lạnh một tiếng.


Đúng lúc này, Đinh Sơn và Hàm Chương mang người không quan tâm vọt tới: “Mau cứu hoả, cứu cô nãi nãi!”


“Các ngươi những thứ nô tài to gan này, không có chủ tử phân phó, ai cho các ngươi loạn xông vào hậu viện!” Vu thị trong mắt hàm chứa hận ý, tức giận nói rằng.


“Vu phu nhân, cô nãi nãi của chúng ta hôm qua mới hồi phủ, hôm nay tựu đối mặt tính mệnh chi ưu, nếu cô nãi nãi thiếu một cọng lông măng, dù là chúng ta liều luôn cái mạng này, cũng nhất định phải tìm ngươi tính sổ!”



“Làm càn! Hứa Vân Noãn lật trời trong phủ, không có bất kỳ quy củ, hạ nhân của nàng cũng dám nói với với chủ tử như thế! Quả thật không hỗ là đào binh trên chiến trường, hoàng thượng không nên nhân phạt các ngươi làm nô tài, nên trực tiếp kéo các ngươi xuống chém mới đúng!”


Mắt thấy Đinh Sơn và Hàm Chương sắp chen được những hộ vệ kia qua một bên, Vu thị bị tức đến đầu óc quay cuồng, cả tiếng a xích:


“Giữ cửa cho ta!”


“Tất cả dừng tay cho ta!” Một tiếng quát to mang theo tức giận vang lên.


Vu thị mạnh quay đầu, khi thấy Thẩm Thanh bước nhanh chạy tới, phía sau hắn còn có một nội thị vội vội vàng vàng theo.


Nhìn thấy nội thị kia, Vu thị chỉ cảm thấy trong lòng mát lạnh, phảng phất bị người dùng một chậu nước lạnh từ đầu tưới đến chân, để cho nàng cứng rắn giật mình: Nội thị… Chẳng lẽ trước đó Hứa Vân Noãn nói muốn vào cung là thật?


Bookwaves.com.vn

Trong lòng Thẩm Vân Sơ e ngại, nắm thật chặt ống tay áo của Vu thị: “Mẫu thân, nội thị kia hình như là đồ đệ của Lý tổng quản, cũng là thường phục vụ ở trước mặt hoàng thượng… Hình như họ Vệ…”


Vu thị một tay lấy bỏ qua tay của Thẩm Vân Sơ, tận lực giương lên một khuôn mặt tươi cười: “Lão gia, người đây là thế nào?”


Thẩm Thanh nhìn lướt qua phương hướng Phương Hoa uyển, nhãn thần hận không thể ăn Vu thị: “Vân Noãn đâu?”


“Vân Noãn…” Trong lòng Vu thị không ngừng trầm xuống, đầu ông ông tác hưởng.


Đúng lúc này, tiếng kêu khóc của Mộ Vũ và Hàn Yên vang lên, các nàng hình như không có nhận thấy được Thẩm Thanh đến, chỉ liên tiếp xin Vu thị:



“Phu nhân, cầu van xin người, người để bọn hộ vệ tránh ra đi, tiểu thư nhà chúng ta bị vây ở trong đám cháy, nàng sẽ mất mạng nha!”


“Phu nhân, tiểu thư còn phải vào cung nữa, hoàng thượng còn đang trong cung chờ tiểu thư tiến cung bái kiến đó. Người giam nàng, không cho nàng ra ngoài cũng thôi, tại sao có thể quyết muốn tính mạng của nàng chứ?”


Nghe nói như thế, Vu thị chỉ cảm thấy tóc gáy trên người đều sắp bị nhổ hết: “Lão gia, Hứa Vân Noãn nàng…”


Đinh Sơn và Hàm Chương dẫn theo người trực tiếp chạy tới trước mặt của Vu thị, hô lạp lạp quỳ xuống một mảnh: “Phu nhân, tiểu thư chưa từng có bất kính với phu nhân, còn thỉnh phu nhân tha mạng cho tiểu thư, để chúng ta vào trong viện cứu người đi!”


“Cầu phu nhân bỏ qua cho tiểu thư!”


“Coi như tiểu thư từng đùa giỡn một ít tính tình, nhưng tội không đáng chết nha, sao phu nhân có thể quyết, cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn đại hỏa thiêu chết nàng chứ!”


Chuyện cho tới bây giờ, Vu thị còn có cái gì không hiểu?


Nàng bị Hứa Vân Noãn tính kế, mà trận tính toán này từ hôm qua nàng bắt đầu nhập phủ đã bố trí xong, từng bước từng bước làm tức giận nàng, từng bước từng bước để cho nàng mất lý trí!


Sau đó thành trận cục diện hôm nay để cho nàng đứng ở sát vách núi!


“Lão gia, sự tình không phải như thế, người hãy nghe ta nói…”



Thẩm Thanh đâu còn nhớ được Vu thị, lệ quát một tiếng: “Mau đi cứu người!”


Vệ công công sốt ruột không ngớt: “Thẩm đại nhân, nhà các ngươi gây ra chuyện gì đây? Đang yên đang lành nhiều người ở bên ngoài nhìn như vậy, lại để tiểu thư nhà mình bị đám cháy vây mà không ai cứu? Đây thật quá mới mẻ!”


“Vệ công công hiểu lầm, cũng không phải là như vậy…”


“Đừng quan tâm nô tài có hiểu lầm hay không, trong hoàng cung, hoàng thượng và hiền phi nương nương còn đang chờ đó! Người mau chút, Phúc Linh huyện chủ cũng không thể xảy ra chuyện gì! Nếu không, làm sao ăn nói với hoàng thượng và hiền phi nương nương nha?”


Thẩm Thanh vội vã phân phó hạ nhân: “Mau cứu hoả! Nhất định phải bảo đảm Vân Noãn bình yên vô sự!”


Bookwaves.com.vn

Có hắn ra lệnh một tiếng, bọn hạ nhân vội vã vọt vào Phương Hoa uyển.


Lúc này hỏa hoạn đã kéo đến gian nhà bên cạnh, hỏa thế cực kỳ mãnh liệt.


Mộ Vũ và Hàn Yên thấy một màn như vậy cũng sợ hãi: Tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện thật chứ?”


Hơi tới gần một chút, hỏa hoạn nướng cho mặt người đau rát, bọn hộ vệ của Thẩm gia do do dự dự, không biết có nên vì vị nhị tiểu thư mới vừa vào phủ kia mà bồi luôn tính mệnh hay không.


Đám người Đinh Sơn và Hàm Chương lại không có chút chần chờ nào, bước nhanh nhằm phía thiên các: “Trên cửa vì sao lại khóa?”


“Tìm khúc gỗ, đụng cửa mở ra!”


Thẩm Thanh thấy khóa tó trên thiên các, đáy mắt chợt hiện lên một tia lợi hại.


Vu thị cũng kinh trụ, nàng vốn tưởng rằng Hứa Vân Noãn chỉ là phô trương thanh thế, nhưng không nghĩ tới nàng thực sự ngoan đến độ khoá mình trong phòng!



Hứa Vân Noãn tiện nhân này, vì tính toán bản thân, thật đúng là đem tính mệnh ra chơi luôn!


Động tác của đám người Đinh Sơn và Hàm Chương lưu loát, hơn nữa bọn họ trung thành và tận tâm với Hứa Vân Noãn, dù cho bản thân thụ thương cũng không để ý chút nào, không bao lâu liền xông vào thiên các.


Mộ Vũ và Hàn Yên cũng không sợ hãi chút nào xông vào đám cháy, sau đó chật vật đỡ Hứa Vân Noãn đã hôn mê chạy ra.


“Mau mời đại phu!”


Trong lòng Vu thị hận Hứa Vân Noãn không trực tiếp bị chết cháy, nét mặt cũng không dám có chần chờ chút nào: “Gọi đại phu trong phủ đến.”


Hàn Yên kiên định cự tuyệt: “Đại phu Vu phu nhân thỉnh, tiểu thư nhà chúng ta không xứng hưởng thụ! Hàm Chương, cước trình của ngươi nhanh, nhanh đi Hồi Xuân đường thỉnh Ôn đại phu!”


“Được.”


“Tiểu thư, người tỉnh tỉnh nha! Người nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha!” Mộ Vũ khóc chảy nước mắt.


Hàn Yên trực tiếp nhắm đầu mâu ngay Vu phu nhân: “Phu nhân, chúng nô tỳ ở cửa viện kêu khóc lâu như vậy, vì sao người sống chết ngăn không cho chúng nô tỳ xuất viện môn? Hại chết tiểu thư nhà chúng ta, trong lòng người vui sướng sao?”


“Ngươi câm miệng! Nô tỳ nho nhỏ, lá gan từ đâu tới ở đây hồ ngôn loạn ngữ?”


“Nhiều người đều thấy được, phu nhân người còn không thừa nhận? Tiểu thư đang yên đang lành ở bên trong thiên các cung phụng vật hoàng thượng ngự ban, ở cửa làm sao sẽ bị khóa khóa lại? Giữa ban ngày không cần ánh nến, làm sao sẽ đưa tới hoả hoạn?”


“Chờ một chút, ” Vệ công công đột nhiên kinh kêu thành tiếng, “Vậy trong thiên các cung phụng chính là vật hoàng thượng ngự ban cho Phúc Linh huyện chủ?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận