CHƯƠNG 500: TĂNG LỚN TIỀN CƯỢC CHƠI MỚI VUI
Dịch giả: Luna Wong
Vệ công công vào trong điện hồi bẩm, sau một lát vừa chạy nhanh về: “Hứa cô nương, hoàng thượng thỉnh người đi vào.”
“Làm phiền công công.”
“Cô nương khách khí.”
Tâm tư của Hứa Vân Noãn khẽ nhúc nhích: Trước ở Thẩm phủ, vị Vệ công công này gọi mình là Phúc Linh huyện chủ, nhưng đến trong hoàng cung tránh được người Thẩm gia, hắn lại gọi mình là Hứa cô nương, xem ra sau này có thể cho người tiếp xúc một hai, nhìn xem ý đồ chân chính của vị Vệ công công này.
Tiến nhập đại điện, Hứa Vân Noãn ngẩng đầu nhìn về phía hoàng thượng và hiền phi, nhẹ nhàng mà cắn môi, quỳ xuống cung kính hành lễ: “Vân Noãn gặp qua hoàng thượng, gặp qua hiền phi nương nương.”
“Đứng lên đi.”
Thoại âm của hoàng thượng rơi xuống, hiền phi vội vàng đứng dậy.
“Ngươi nha đầu này là thế nào? Sao nhìn có vẻ bệnh, còn vừa đến trong hoàng cung đã thỉnh tội, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
Nghe được giọng quan thiết của hiền phi, Hứa Vân Noãn ngẩng đầu lên, lệ ý trong ánh mắt có chút: “Vân Noãn có tội, làm hư hại đồ trước đó hoàng thượng ban thưởng, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”
Hiền phi đi xuống, tới gần bên người Hứa Vân Noãn, lập tức kinh hô một tiếng: “Cánh tay của ngươi là thế nào? Hoàng thượng, Vân Noãn bị thương, mau chút thỉnh một thái y tới nhìn một cái đi.”
Mi tâm của hoàng đế khẽ động: “Đang yên đang lành sao lại bị thương? Còn có đồ hư hại lại là xảy ra chuyện gì?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, bản ý Vân Noãn muốn cung phụng vật hoàng thượng ngự ban thưởng một chút, nhưng không nghĩ tới đột nhiên có hỏa hoạn…”
Hoàng đế tỉ mỉ nhìn, cũng phát hiện trên người Hứa Vân Noãn chật vật: “Tuyên thái y qua đây, xem cho Hứa Vân Noãn một chút.”
Lý Lâm vội vã đáp ứng: “Vâng.”
Thái y rất nhanh liền chạy tới, sau khi bắt mạch cho Hứa Vân Noãn, thần sắc không khỏi ngưng trọng: “Phúc Linh huyện chủ hôm nay đã ăn qua cái gì?”
Hứa Vân Noãn lắc đầu: “Chưa từng ăn qua.”
“Huyện chủ nghĩ cẩn thận suy nghĩ một chút, bất kể là ăn cái gì, đều phải nói với hạ quan.”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng mím môi: “Thực sự không có ăn gì cả.”
Hiền phi ở một bên mở miệng hỏi: “Là có gì không ổn, sao lại hỏi đã ăn cái gì, chẳng lẽ là đồ vào miệng không đúng?”
“Hồi bẩm hiền phi nương nương, mới vừa rồi hạ quan bắt mạch cho Phúc Linh huyện chủ, phát hiện mạch tượng của huyện chủ hơi có chút không đúng, tựa hồ là ăn phải cái gì có độc…”
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nháy mắt một cái, thần sắc có chút mê hoặc: “Ta không có ăn vật gì a… Ngô…”
Vừa dứt lời, Hứa Vân Noãn chợt bưng kín ngực, khó chịu trực tiếp ngã trên mặt đất.
Hiền phi quá sợ hãi: “Đây là thế nào? Vân Noãn! Thái y, ngươi mau tới giúp Vân Noãn xem một chút, mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao?”
“Đây… Hiền phi nương nương, y thuật của hạ quan nông cạn, chỉ có thể chẩn đoán được mạch tượng của Hứa cô nương tựa hồ là phục dụng độc vật gì, cụ thể hơn cũng không biết…”
Hứa Vân Noãn đã khó chịu hôn mê rồi.
Một bên Vệ công công vội vã mở miệng: “Hoàng thượng, hiền phi nương nương, huyện chủ hôn mê không có cách nào mở miệng nữa, nhưng hai danh thị nữ của nàng cũng vào cung, không bằng gọi vào hỏi thử?”
Hiền phi vội vã nóng nảy nhìn về phía đế vương: “Hoàng thượng, Vân Noãn không thể xảy ra chuyện gì nha, thanh tùng kia còn chờ nàng chiếu cố nữa!”
Hoàng đế gật đầu: “Tuyên hai danh thị nữ kia tiến đến.”
Mộ Vũ và Hàn Yên vội vội vàng vàng tiến nhập đại điện, vừa vào cửa điện liền phác thông một tiếng quỳ ở trên mặt đất, bò qua chỗ của Hứa Vân Noãn: “Tiểu thư… Tiểu thư, người đây là thế nào?”
“Hai người các ngươi hầu hạ Vân Noãn?”
“Vâng.”
“Vậy ta hỏi các ngươi, hôm nay Vân Noãn rốt cuộc ăn vật gì?”
“Vật gì tiểu thư cũng không ăn.” Hàn Yên vội vã trả lời.
“Hai người các ngươi nghĩ rõ mới nói!”
Hàn Yên quỳ rạp dưới đất, khóc nói rằng: “Từ đêm qua bắt đầu, tiểu thư liền bị Thẩm đại nhân phái hộ vệ tạm giam ở tại Phương Hoa uyển, đừng nói ăn, đến ngụm nước cũng không có uống! Cho nên nô tỳ mới khẳng định, tiểu thư thật không có ăn cái gì.”
“Ngươi nói cái gì?” Hiền phi không dám tin tưởng, “Đang yên đang lành sao lại tạm giam ở tại trong viện? Còn không cho ăn?”
“Hôm qua tiểu thư hồi phủ, huyên có chút không thoải mái, tiểu thư không muốn sửa lại họ của mình, không muốn mở miệng xưng hô Vu phu nhân một tiếng mẫu thân, vì vậy đã bị nhốt lại.”
Mi tâm của hiền phi nhăn lại: “Vân Noãn hài tử này trong lòng cố khúc mắc, trước Thẩm đại nhân và Vu phu nhân nhận nàng trở về, nàng chính là không muốn trở về, dù là sốt ruột cũng nên từ từ tới. Còn không cho ăn? Nếu là Vân Noãn vẫn không thỏa hiệp, chẳng lẽ sẽ để người đói chết? Chờ một chút, hai người các ngươi vào cung, Nguyệt Thụ bổn cung phái đi qua đâu?”
“Ngày hôm qua Nguyệt Thụ cô nương đưa đồ cho tiểu thư xong, tiểu thư nghĩ cô nương hồi lâu chưa có xuất cung, trước hết để cho nàng về nhà đoàn tụ với người nhà một phen, sau đó thì đến Thẩm gia chiếu Cố tiểu thư, cho nên Nguyệt Thụ cô nương không có ở đây.”
Hiền phi bối rối: “Khó trách, nếu có Nguyệt Thụ ở, Vân Noãn cũng không cần chịu khi dễ như vậy! Thái y, đây cũng không có ăn vật gì, làm sao sẽ trúng độc chứ?”
Hàn Yên lộ ra một bộ thần sắc bừng tỉnh: “Chẳng lẽ là ở đám cháy trong?”
Bookwaves.com.vn
“Đúng rồi, Vân Noãn không phải là bị nhốt ở trong viện tử sao, vậy làm sao lại cháy?”
“Đây…” Mộ Vũ và Hàn Yên quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng.
Mi tâm của hoàng đế vừa nhíu, ngữ khí bất mãn hết sức: “Ấp a ấp úng làm cái gì? Còn không mau thành thật khai báo!”
“Hồi bẩm hoàng thượng, tiểu thư muốn đích thân cung phụng vật hoàng thượng ngự ban thưởng, liền một mình ở trong thiên các quỳ cầu phúc, trong lòng hai người nô tỳ sốt ruột, liền muốn tới cửa thử một lần, xem có thể đi ra ngoài không. Nhưng chỉ có trong khắc thời gian này, trong thiên các liền cháy, hai người nô tỳ vốn định vọt vào cứu tiểu thư và đồ hoàng thượng ban thưởng, nhưng không nghĩ tới cửa phòng bị người khóa chặt từ bên ngoài. Chúng nô tỳ không thể làm gì khác hơn là đi ra bên ngoài gọi người, nhưng những hộ vệ kia như trước ngăn không cho ra ngoài…”
Một bên Vệ công công hợp thời mở miệng: “Nô tài phụng mệnh của hoàng thượng đi Thẩm gia, lúc theo Thẩm đại nhân chạy tới, khi thấy một mảnh loạn tao tao…”
“Ngươi cũng thấy?”
“Vâng, lúc đó hộ vệ đích thật là ngăn không ra ngoài, có lẽ là không nghĩ tới hỏa hoạn nghiêm trọng như vậy đi.”
Hiền phi nhíu nhíu mày: “Hoàng thượng, lúc này vẫn là hiểu rõ Vân Noãn làm sao trúng độc quan trọng hơn!”
“Lại gọi thái y.”
Ở cửa có nội thị vào cửa bẩm báo: “Hoàng thượng, Thẩm đại nhân và Vu phu nhân tiến cung, hơn nữa bên người còn dẫn theo một đại phu, tên là Ôn Như Xuân.”
“Có phải là Ôn Như Xuân của Hồi Xuân đường kia hay không?”
“Vâng.”
“Gọi bọn hắn vào đi, vừa lúc để Ôn Như Xuân xem cho Hứa Vân Noãn một chút, y thuật của hắn cao minh hơn thái y.”
“Vâng.”
Thẩm Thanh, Vu thị cùng với Ôn Như Xuân bước nhanh tiến nhập đại điện.
Ôn Như Xuân thi lễ một cái, sau đó liền bước nhanh đi tới hai bên trái phải của Hứa Vân Noãn bắt mạch cho nàng.
Lý Lâm vội vã mở miệng quát lớn: “Trước mặt hoàng thượng sao có thể thất nghi như vậy?”
Ôn Như Xuân trầm giọng trả lời: “Sau khi xem bệnh cho Vân Noãn xong, thảo dân tùy ý hoàng thượng trừng phạt, nhưng lúc này mạng người lỗi trọng thiên.”
Tiếng nói của Ôn Như Xuân vừa dứt, sắc mặt của Thẩm Thanh và Vu thị có chút cứng ngắc.
Ôn Như Xuân vì Hứa Vân Noãn có thể không để ý hoàng thượng trừng phạt, mà bọn họ một là thân cha của Hứa Vân Noãn, một là kế mẫu luôn mồm thương yêu nàng, sau khi vào cửa, lại chỉ lo hành lễ, mà không có nhìn Hứa Vân Noãn một mắt.
Ôn Như Xuân bắt mạch xong, sắc mặt khó coi tới cực điểm: “Đây… Đây là hít phải phụ cốt hương?”
“Cái gì là phụ cốt hương?” Hoàng đế hỏi.
“Loại hương liệu này cực kỳ bí mật, lúc bình thường vô sắc vô vị, có thể tiêm nhiễm vào y phục, trên vải vóc, trường kỳ tiếp xúc, độc tính sẽ ngâm tận xương tủy, từ đó khiến người chết. Cách duy nhất phát giác loại hương liệu này chính là đốt nó, chỉ có sau khi đốt, sẽ phát sinh mùi thơm ngát giống như hoa sen vậy.”
Hiền phi vội vã quay đầu nhìn hướng hoàng thượng: “Hoàng thượng, đây là có người muốn mạng của Vân Noãn a!”
Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã quỳ xuống đất, không ngừng hướng về phía hoàng thượng dập đầu: “Thỉnh hoàng thượng làm chủ cho tiểu thư của chúng ta!”