Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 501: ĐÃ ĐẾN GIỜ TÍNH SỔ RỒI


Dịch giả: Luna Wong


Nghe được Hứa Vân Noãn trúng phụ cốt hương, sắc mặt của hoàng đế có chút khó coi: “Có biện pháp giải không?”


Thần sắc của Ôn Như Xuân ngưng trọng: “Hồi bẩm hoàng thượng, phụ cốt hương này cực kỳ quý báu, tầm thường càng hiếm thấy, nếu muốn giải, cũng cần rất nhiều dược liệu quý báu phối hợp.”


“Hứa Vân Noãn là Phúc Linh huyện chủ trẫm vừa phong, trước lại cứu hạ trẫm có công, cần dược liệu gì, lấy từ từ thái y viện bên kia.”


Hoàng đế không quá lưu ý tính mệnh của Hứa Vân Noãn, thế nhưng hắn lưu ý danh tiếng và lợi ích của mình.


Hắn vừa bởi vì Hứa Vân Noãn có phúc khí, có linh khí mà phong thưởng nàng làm Phúc Linh huyện chủ, trong nháy mắt Hứa Vân Noãn đã bị độc chết, điều này để cho thế nhân định đế vương như hắn thế nào?


Trừ lần đó ra, chậu thanh tùng kia còn cần Hứa Vân Noãn dốc lòng chăm sóc, càng không được ra một chút sai lầm.


Ôn Như Xuân lắc đầu thở dài: “Vân Noãn nha đầu này hành sự chưa bao giờ nghĩ đến bản thân, bản thân nàng vốn vì lần trước rơi xuống vách núi nên thân thể không tốt có bệnh, lúc này lại trúng độc, dù cho giải, sau này ảnh hưởng tới thân thể cũng càng thêm nghiêm trọng, vốn là còn cơ hội…”


Nhãn thần của hoàng đế khẽ động: “Ôn đại phu nói vốn có cơ hội, đây là ý gì?”



“Hồi bẩm hoàng thượng, viên thuốc trước Hứa Vân Noãn cho hoàng thượng dùng qua, ở thời khắc nguy cấp nhượng hoàng thượng chuyển nguy thành an. Viên thuốc kia bản ý là ta lưu cho Vân Noãn, lấy đó bảo thọ nguyên nàng không ngại.”


Ánh mắt của hoàng đế hơi hơi trầm xuống một cái: “Trẫm cũng đã nghe nói qua, bất quá Vân Noãn nha đầu này trái lại thiện tâm, thời khắc mấu chốt đưa dược hoàn cho trẫm.”


“Nếu là có viên thuốc kia ở, là có thể để Vân Noãn không bị phụ cốt hương này ảnh hưởng.”


“Trong tay ngươi không có thứ khác sao?” Hoàng đế hỏi vấn đề quan trọng nhất trong lòng.


Ôn Như Xuân lắc đầu: “Viên thuốc kia là bí chế của sư phụ ta, bởi vì dùng thuốc cực kỳ trân quý, khảo cứu, nên cũng chỉ có năm viện, mấy sư huynh đệ chúng ta một người một viên, là ở lại thời khắc mấu chốt dùng để bảo mệnh. Tiểu sư đệ của ta, cũng chính là tam gia gia của Vân Noãn, ở lúc nhặt được Vân Noãn, nàng chỉ bất quá hai tuổi, lại cả người là thương, lại trúng độc, sư đệ của ta liền đưa viên dược hoàn bảo mệnh kia cho Vân Noãn uống, dược hoàn trong tay mấy sư đệ khác cũng đều trời đất xui khiến dùng hết, duy chỉ có trong tay ta còn cất giữ một viên cuối cùng.”


Bookwaves.com.vn

Hoàng đế tỉ mỉ đánh giá thần sắc của Ôn Như Xuân, hơi gật đầu một cái, thần sắc của Ôn Như Xuân này ngược lại cũng không giống làm bộ.


Hiền phi ở một bên chờ nóng ruột: “Ôn đại phu, Vân Noãn bây giờ có thể tỉnh lại không?”


Ôn Như Xuân châm cứu ngừng độc tính cho Hứa Vân Noãn, lại đút cho nàng một viên giải độc hoàn: “Thảo dân có thể chế trụ độc tính trước, để Vân Noãn tỉnh lại, sau đó còn cần các loại dược liệu chậm rãi điều dưỡng.”


Chờ giây lát, Hứa Vân Noãn du du chuyển tỉnh, sau khi thấy hoàng thượng, theo bản năng liền muốn thỉnh tội: “Hoàng thượng thứ tội, Vân Noãn tội đáng chết vạn lần…”



“Ngươi vừa tỉnh lại, không cần như vậy.”


Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã đỡ Hứa Vân Noãn: “Tiểu thư, người rốt cục tỉnh rồi, thiếu chút nữa người đã bị hại chết.”


“Xảy ra chuyện gì a?” Nhãn thần của Hứa Vân Noãn mê man.


“Tiểu thư trúng phụ cốt hương!”


“Phụ cốt hương? Ta trái lại nghe nói qua loại độc chất này, lúc đốt lên có thể phát sinh mùi thơm tương tự với liên hoa…” Hứa noãn nói chuyện, đột nhiên dừng lại, sau đó ngước mắt không dám tin nhìn về phía Thẩm Thanh và Vu thị, nước mắt rơi xuống.


Hiền phi mở miệng: “Vân Noãn, ngươi nhìn Thẩm đại nhân và Vu phu nhân làm cái gì? Chẳng lẽ là nhớ ra cái gì đó?”


Trong sát na Hứa Vân Noãn khóc không thành tiếng, nàng dùng sức lắc đầu, sau đó hướng hoàng thượng chờ lệnh: “Hoàng thượng, Vân Noãn phúc khí đơn bạc, không có cái mệnh hưởng thụ phụ thân chăm sóc, còn thỉnh hoàng thượng cho phép ta dọn ra Thẩm gia.”


Thẩm Thanh vội vã mở miệng: “Vân Noãn, ở trước mặt hoàng thượng không thể hồ đồ!”


“Phụ thân, trước người nói qua, vẫn mong mỏi ta bình an, muốn bồi thường cho ta thật tốt, hôm nay ta chỉ có một tâm nguyện, đó chính là tìm một viện tử an an tâm tâm sống một mình. Nếu phụ thân còn có một chút thương yêu ta, thỉnh đáp ứng nguyện vọng này của ta đi.”



“Nói bậy, một tiểu cô nương như ngươi, sao có thể sống một mình chứ?”


“Ta một thân một mình, tốt xấu còn có thể sống được, nếu tiếp tục ở Thẩm gia nữa, cái mạng này đã tiêu!” Nét mặt của Hứa Vân Noãn lại là thương tâm, lại là sợ hãi, khi nói chuyện khó tránh khỏi mang theo lửa giận.


Khớp hàm của Thẩm Thanh căng thẳng: “Hoàng thượng, Vân Noãn tuổi nhỏ, lại bị kinh hách, khó tránh khỏi miệng không chọn lời, vi thần mang nàng về giáo dục, nhất định sẽ không để cho nàng thất lễ ở trước mặt hoàng thượng nữa.”


Hứa Vân Noãn ngẩng đầu, không dám tin nhìn phía Thẩm Thanh:


“Phụ thân, ta yêu thương tất cả ngươi và thể diện của Thẩm gia, ở trước mặt hoàng thượng không có nhiều lời gì cả, ta đối với ngươi, đối với Thẩm gia đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, vì sao ngươi còn muốn ép ta như vậy?”


Bookwaves.com.vn

“Vân Noãn, đừng vội hồ ngôn loạn ngữ!”


Hứa Vân Noãn phảng phất là tức giận tới cực điểm, miễn cưỡng quỳ trên mặt đất:


“Hoàng thượng, có một số việc Vân Noãn vốn là không muốn nói, nhưng hôm nay thật sự không nhịn được. Vân Noãn vốn có ở trong thiên các cung phụng vật hoàng thượng ngự ban, vì sao cửa thiên các bị người khóa lại từ bên ngoài? Thị nữ bên người Vân Noãn muốn đi ra ngoài gọi người đến cứu hoả, vì sao bị ngăn chậm chạp không nhúc nhích được? Còn có phụ cốt hương kia, thứ đồ hại người vô thanh vô tức như vậy, vì sao cứ trùng hợp xuất hiện ở bên cạnh ta như vậy?”


Vu thị hận đến trong lòng nhỏ máu: Việc này phân minh đều là Hứa Vân Noãn tính toán! Nhưng bây giờ ở trước mặt hoàng thượng, lại biểu hiện ra ủy khuất mọi cách!


Hứa Vân Noãn này quả thật là một tiểu tiện nhân!



Hứa Vân Noãn như cũ khóc nức nở không ngừng: “Ta bất quá chỉ là một nữ tử nho nhỏ, vật trân quý như phụ cốt hương, đâu đáng giá dùng ở trên người của ta? Ta vừa mới quay về Thẩm gia ngày thứ hai, đã đối mặt cảnh sinh tử như vậy, nếu tiếp tục ở nữa, chỉ sợ cũng sẽ bị mưu hại hài cốt không còn!”


Thẩm Thanh vội vã thỉnh tội: “Hoàng thượng, chuyện này nhìn qua có chút kỳ hoặc, còn thỉnh hoàng thượng chấp thuận thần tỉ mỉ điều tra. Trên dưới Thẩm phủ đều cực kỳ hoan nghênh Vân Noãn trở về, làm sao sẽ lấy tính mệnh của nàng được chứ?”


Hứa Vân Noãn cũng không dự định buông tha, vấn đề càng bức người:


“Phụ thân nói trên dưới trong phủ cực kỳ hoan nghênh ta, như vậy ta muốn hỏi phụ thân một câu, vì sao phải phái hộ vệ vây quanh viện tử ta ở? Thực sự như là phụ thân nói, muốn bảo vệ an toàn của ta sao?”


“Ngươi hôm qua nháo muốn thay đổi viện tử, huyên lợi hại như vậy, phụ thân cũng chỉ là hy vọng ngươi thủ quy củ…”


Chuyện của Thẩm gia ngày hôm qua đại hoàng tử cũng chính mắt thấy, căn bản là không gạt được.


“A, hy vọng ta thủ quy củ, thì phái hộ vệ tiền viện đến gác viện tử, dù cho ta thị nữ liều mạng hô người cứu mạng cũng không thả người, phần thương yêu này của phụ thân quá mức nặng, Vân Noãn không chịu nỗi!”


Dư quang khóe mắt của Thẩm Thanh liếc hướng Vu thị, trong ánh mắt mang theo cảnh cáo.


Vu thị kiên trì đứng ra: “Vân Noãn, đều là ta không tốt, ngày hôm qua thấy ngươi huyên quá mức, trong khoảng thời gian ngắn quá mức giận… Muốn trách, ngươi trách ta, đừng tìm phụ thân ngươi đưa khí…”


“Vu phu nhân, ngươi vừa đứng ra, ta trái lại nhớ ra. Ta phân minh đã nói với phu nhân, ta phải vào cung gặp mặt hoàng thượng, vì sao ngươi còn để hộ vệ ngăn ta không tha, thế cho nên trì hoãn thời gian ta vào cung?”


Trong lòng Hứa Vân Noãn tràn đầy lãnh ý, ngày hôm nay đừng động là Thẩm Thanh hay là Vu thị, cũng đừng nghĩ nhẹ nhàng xóa sạch chuyện này!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận