CHƯƠNG 502: ĐÁNH MẶT
Dịch giả: Luna Wong
Nghe Hứa Vân Noãn chất vấn, sắc mặt của Vu thị mơ hồ trở nên trắng: “Lúc đó, ngươi cũng không nói rõ ràng…”
Hứa Vân Noãn cười nhạo: “Chê cười! Sáng sớm hôm nay, ta và ta thị nữ tiền tiền hậu hậu nói với ngươi không dưới mấy mươi lần ta phải vào cung, là lỗ tai của Vu phu nhân không tốt sao? Mỗi lần đều không có nghe rõ?”
“Vân Noãn…”
“Ta nói phải vào cung, Vu phu nhân lại cứ không tin, còn nói nếu là trì hoãn thời gian, ngươi tự mình hướng hoàng thượng thỉnh tội. Hôm nay tốt rồi, thời gian trì hoãn rồi, chẳng lẽ Vu phu nhân không dự định hướng hoàng thượng dập đầu nhận sai đàng hoàng sao?”
Trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn sinh ra ý lợi hại.
Trong lòng Vu thị sinh ra tia dự cảm bất tường, nàng luôn cảm thấy Hứa Vân Noãn đang dự mưu một đại sự:
“Hoàng thượng, là thần phụ có tội, bởi vì tức giận với Hứa Vân Noãn, còn tưởng rằng nàng chỉ là muốn kiếm cớ xuất viện môn, căn bản chưa từng nghĩ nàng nói sự thật.”
Hiền phi cười lạnh một tiếng: “Vu phu nhân, Thẩm đại nhân ở trong triều quyền cao chức trọng, ngươi coi như là người có kiến thức. Thế nào, lẽ nào ở Thẩm gia, tùy tùy tiện tiện có thể lấy hoàng thượng ra để mượn cớ, thế cho nên ngươi nghe nhiều rồi, dĩ nhiên không chút tin nào?”
Vu thị vội vã phác thông một tiếng quỳ ở trên mặt đất: “Hoàng thượng, thần phụ có mười lá gan, cũng không dám tùy tùy tiện tiện lấy hoàng thượng ra nói đùa, xin Hoàng thượng minh xét.”
“Hôm nay, hoàng thượng cố ý thật sớm tuyên Hứa Vân Noãn qua đây, chính là vì để cho nàng chiếu cố chậu thanh tùng của hoàng thượng, đây là chuyện đã sớm nói rồi, nhưng bởi vì một phụ nhân ngu muội như ngươi trì hoãn, ngươi gánh nổi sao?” Ngữ khí của hiền phi nghiêm khắc.
“Hoàng thượng, thần phụ tội đáng chết vạn lần.”
Vu thị liên tục dập đầu nhận sai, Thẩm Thanh cũng bồi quỳ xuống.
“Hoàng thượng, chuyện này vi thần cũng có lỗi.”
Hoàng đế nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Vân Noãn, ngươi dự định làm sao?”
“Hoàng thượng, Thẩm đại nhân là thân phụ của ta, huyết mạch trên người ta thừa tự của hắn, cho nên, chuyện hôm nay ta không muốn truy cứu, chỉ là Vân Noãn thật sự sợ, rất sợ lúc tỉnh lại tiếp theo, lại bị người nhốt ở trong viện phóng hỏa. Lúc này đây, Vệ công công được hoàng thượng phái qua kiểm tra, để Vân Noãn có thể nhờ phúc khí của người chạy trốn thành công, nhưng tiếp theo thì sao?”
Thẩm Thanh âm thầm cắn răng: “Hoàng thượng, sau khi trở về, vi thần nhất định tra rõ chuyện này, trả cho Vân Noãn một công đạo, sau này cũng nhất định sẽ không để cho người hạn chế tự do của nàng nữa.”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên, tiệp vũ dài nhọn run rẩy: “Phụ thân không hề hạn chế tự do của ta, vậy cũng sẽ không lại để cho người đoạn thủy, đoạn lương?”
Thẩm Thanh lãnh mâu nhìn về phía Vu thị: “Độc phụ! Vân Noãn tốt xấu là thân nữ nhi của ta, lại vừa mới được nhận hồi phủ, vì sao ngươi phải để người đoạn thủy, đoạn lương thực?”
Vu thị bị quát lạnh dọa cho bối rối, lập tức trong lòng tràn đầy hàn ý, Thẩm Thanh đây là dự định bỏ qua nàng, để cho nàng nhận cái tội ngày hôm nay sao?
“Vân Noãn, đều là ta không tốt, lúc đó quá mức giận, trong lúc nhất thời liền quên…”
Hứa Vân Noãn ngữ khí trào phúng: “Ta nói phải vào cung yết kiến hoàng thượng, Vu phu nhân nói không có nghe rõ, thị nữ của ta thỉnh phu nhân gọi người cứu mạng, phu nhân quá tức giận, cũng không có nhớ kỹ, hôm nay, đến chuyện như nước cùng thức ăn cũng có thể quên, xem ra trí nhớ của phu nhân thật sự quá kém, thảo nào hậu viện của Thẩm gia càng ngày càng loạn, đích thứ tôn ti chẳng phân biệt được, nếu ta trở lại Thẩm gia, sau này lại phải đối mặt cái gì?”
“Vân Noãn…” Vu thị nghiến răng nghiến lợi, Hứa Vân Noãn này là muốn đoạt quyền trong tay mình?
Thẩm Thanh đối mặt với nhãn thần của Hứa Vân Noãn, nhìn ra trong đáy mắt nàng mang theo khiêu khích, trong lòng bực mình lại không thể làm gì:
“Vân Noãn yên tâm, sau khi trở về, liền để mẫu thân ngươi rất nghỉ ngơi một đoạn thời gian, hậu viện của Thẩm gia giao cho người khác xử lý.”
Hắn làm nhượng bộ như vậy, Hứa Vân Noãn cũng phải biết tiến thối, không nên ở trước mặt hoàng thượng náo loạn nữa.
“Phụ thân vừa nói sai rồi, Vu phu nhân không phải mẫu thân của ta, mẫu thân của ta sớm đã mất nhiều năm.”
Mi tâm của hoàng đế hơi nhíu, cảm thấy lời này của Hứa Vân Noãn có chút quá mức, nhưng lại nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã chết, lại đã trải qua khúc chiết lớn như vậy, coi như là ở trong tình lý.
Chí ít không phải hạng người trong lòng sinh hận, nhưng nét mặt không hiện thâm trầm.
“Vân Noãn cũng không cần dỗi, theo phụ thân ngươi quay về Thẩm gia đi, chuyện này, phụ thân ngươi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Hứa Vân Noãn chần chờ chỉ chốc lát, sau cùng gật đầu.
Đúng lúc này, ở cửa nội thị lần thứ hai vào cửa bẩm báo: “Hoàng thượng, tam hoàng tử điện hạ cầu kiến.”
“Sao Ninh Cảnh cũng tới, để hắn vào đi.”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn hơi lóe lên, tâm tư nhanh chóng chuyển động: Xem ra Thẩm Vân Sơ quả nhiên không có kềm chế, trực tiếp đưa tin cho tam hoàng tử, tới tốt nhất, dính vào càng nhiều người, sự tình lại càng dễ làm.
Tam hoàng tử đi vào đại điện, một thân ôn hòa đoan chính hành lễ vấn an.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến hiền phi nương nương…”
“Ninh Cảnh, sao ngươi lại tới đây?”
“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần nghe nói Thẩm gia xảy ra chút chuyện…”
Hứa Vân Noãn ngẩng đầu cắt đứt tam hoàng tử nói: “Điện hạ, ngươi ở bên ngoài thấy Vệ quốc công và Mục tướng quân không?”
“Cũng không có.”
Hứa Vân Noãn thất vọng cúi đầu: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao bọn họ còn chưa tiến cung đến thăm ta nhỉ?”
Trong lòng tam hoàng tử lộp bộp một tiếng, khóe môi hơi giật giật: “Hôm nay ta muốn đi Thẩm gia, nên vừa mới biết chuyện này, Vệ quốc công và Mục tướng quân hẳn là vẫn chưa nghe nói đi.”
Bookwaves.com.vn
Thời khắc chú ý Hứa Vân Noãn Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu cũng không có vào cung, tam hoàng tử như hắn trái lại trước một bước tiến đến xin tha, chẳng phải là sáng loáng nói cho hoàng thượng biết, hắn và Thẩm gia có quan hệ không cạn không?
Quả nhiên ánh mắt của hoàng đế chìm chìm: “Nghe nói Thẩm gia xảy ra chuyện, ngươi đã vào cung?”
Trong lòng tam hoàng tử căng thẳng: “Hồi bẩm phụ hoàng, trước Phúc Linh huyện chủ vẫn phụ trách chiếu cố chậu thanh tùng của phụ hoàng, sau khi nghe nói nàng xảy ra chuyện, nhi thần lo lắng thanh tùng không người chăm sóc, để tránh khỏi ảnh hưởng tâm tình của phụ hoàng, cho nên mới phá lệ khẩn trương, nhi thần hy vọng mỗi ngày phụ hoàng đều có thể an khang vui vẻ.”
Hứa Vân Noãn có chút nghi ngờ mở miệng: “Điện hạ biết ta trúng độc?”
“Ta chẳng biết.”
“Điện hạ không biết nói, lúc ta rời Thẩm gia cũng chỉ là bị chút vết thương nhẹ, cũng không có ảnh hưởng đến tính mệnh, điện hạ làm sao sẽ lo lắng thanh tùng không người chăm sóc chứ? Thanh tùng liên quan đến khỏe mạnh trường thọ của hoàng thượng, dù cho ta còn có một khẩu khí, cũng nhất định sẽ chiếu cố nó thật tốt.”
Tam hoàng tử chắp tay nhận sai đế vương: “Thân là nhi thần, luôn luôn lo lắng quá mức, là nhi thần quá mức gấp gáp, thỉnh phụ hoàng tha thứ.”
Tam hoàng tử này quả thật là linh hoạt, để người khó có thể hạ thủ.
Hứa Vân Noãn bừng tỉnh: “Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng điện hạ biết ta trúng độc, suýt nữa mất mạng nữa… Vân Noãn vốn là phúc khí đơn bạc, tính mạng này cũng không coi vào đâu, nếu là bởi vì ta, trì hoãn thời cơ chăm sóc thanh tùng, vậy thật là tội lỗi sâu nặng.”
Tính mạng của nàng không bao nhiêu tiền, nhưng thanh tùng đáng giá a, nàng muốn để hoàng thượng nghi kỵ, những người đó muốn làm hại không phải nàng, mà là chậu thanh tùng kia, là đại biểu bản thân đế vương phía sau thanh tùng!
Hoàng đế nhìn Thẩm Thanh, lại nhìn tam hoàng tử, chẳng biết nghĩ tới điều gì, nhãn thần bỗng nhiên trở nên thâm trầm khó dò:
“Thân thể của Vân Noãn cần điều dưỡng, trong khoảng thời gian này trước hết ở tại trong cung đi, điều dưỡng tốt rồi lại đi ra. Thẩm gia bên kia, viện tử bị đốt, hư hại vật ngự ban, tuy là cử chỉ vô tâm, nhưng nếu trẫm không phạt, khó tránh khỏi để các thần tử trong triều nghị luận, Thẩm Thanh trượng trách mười roi, phạt bổng lộc một năm.”
Trong lòng Thẩm Thanh run lên, nét mặt hiện lên khiếp sợ: Hắn đường đường hộ bộ thượng thư, quan viên chính nhị phẩm triều đình, cứ bị trượng trách như vậy, sau này hắn còn mặt mũi nào đặt chân ở trong triều đình nữa?
Bổn ý của tam hoàng tử là muốn cầu tình, còn chưa há mồm đã nhận thấy được ánh mắt của hoàng đế quét tới, nhất thời trong lòng cả kinh, lúc này nếu mở miệng, có thể thực sự tọa thật lòng nghi ngờ của phụ hoàng.
Hứa Vân Noãn hơi rũ đôi mắt: Sự tình cũng không có dễ dàng xong như vậy, hiện tại bất quá là trồng một hạt giống mà thôi, sau này nàng sẽ không ngừng tưới nước bón phân, để viên hạt giống lòng nghi ngờ này càng lúc càng lớn, sau cùng trưởng thành một gốc đại thụ che trời!
Loại đồ, nàng am hiểu nhất!