CHƯƠNG 505: THỰC LỰC GHÉT BỎ
Dịch giả: Luna Wong
Nghe được lời hơi lộ ra chần chờ của hiền phi, trong ánh mắt của đại hoàng tử một lần nữa dấy lên hy vọng: “Mẫu phi, ta có thể nói tâm tư của mình cho Vân Noãn biết không?”
Biết trước đây Sở Ngưng công chúa có giúp đỡ mẫu phi mình cùng với cả nhà ngoại tổ, đại hoàng tử bây giờ càng nhiều thêm vài phần cảm kích với Hứa Vân Noãn, thái độ đối xử với nàng cũng biến thành càng thận trọng hơn, rất sợ có chỗ nào làm không được tốt, không thôi, chỉ cần là mẫu phi nhà mình, có thể để người cầm gậy gộc đuổi hắn xuất cung.
Hiền phi vừa nghe, mi tâm hơi nhíu lại: “Vân Noãn còn nhỏ như vậy, ngươi dọa phải nàng làm sao bây giờ?”
Nghe được mẫu phi nhà mình không có hoàn toàn phản đối, trong lòng đại hoàng tử cũng trầm tĩnh lại: “Ta đây từ từ đồ chi.”
Mi tâm của hiền phi nhíu chặt hơn: “Ngươi nhìn ngươi xem, tính tình không săn sóc thì thôi, tuổi còn lớn hơn Vân Noãn rất nhiều, hơn nữa lại là thích chiến trường, đặt ở dân gian đó chính là nhất giới vũ phu, Vân Noãn của chúng ta thì sao, tính tình kiều kiều tiếu tiếu, bản thân lại có bản lĩnh, đâu là ngươi có thể xứng đôi sao?”
Một bên Yên Tiêu không tự chủ được mở to hai mắt nhìn, nhìn đại hoàng tử phong thần tuấn dật nhà mình, yên lặng nuốt nước bọt:
Nam tử có khuôn mặt tuấn mỹ, một thân anh khí như đại hoàng tử vậy, đến dân gian đúng là nhất giới vũ phu sao? Yêu cầu của dân gian hiện tại đã cao như vậy rồisao?
Đại hoàng tử cẩn thận tự định giá mình một chút, lập tức có chút ủ rũ: “Mẫu phi, chênh lệch thực sự lớn như vậy sao?”
“Đó là tự nhiên, bản thân ngươi cũng không rõ ràng sao?” Hiền phi nói như chuyện đương nhiên.
Đại hoàng tử nháy mắt: “Vậy… Tính tình này có thể sửa, ít nhiều có thể xứng một chút chứ?”
“Đều nói giá giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa, tuổi của ngươi đều đã lớn như vậy, dù là có thể thay đổi có thể sửa được cái gì?”
“Vậy… Ta đây không có ưu điểm gì sao?”
“Ngươi cũngchỉ có thân phận có thể xứng đôi với Vân Noãn, nhưng hai người có thể lưỡng tình tương duyệt hay không, không quan hệ nhất chính là thân phận… cho nên ngươi tự suy nghĩ một chút đi.”
Đại hoàng tử yên lặng thở dài, chỉ cảm thấy mình quá mức khó khăn: “Mẫu phi, ta đây có thể đi thăm Vân Noãn một chút không? Nghe nói nàng ở Thẩm gia chịu khổ sở lớn, trong lòng ta đây thực sự lo lắng.”
“Hiện tại Vân Noãn đang ngủ đó, ngươi làm sao có thể đi quấy rối nàng chứ? Còn nữa, ngươi muốn gặp Vân Noãn, cũng phải sớm nói cho nàng biết, xem nàng có nguyện ý gặp ngươi hay không, ngươi cứ trực tiếp sang đó như vậy, vạn nhất Vân Noãn còn chưa rời giường thì sao? Cho nên ta đã nói rồi, tính tính này của ngươi và Vân Noãn thực tại phải không xứng, Vân Noãn là một tiểu cô nương mảnh mai, ngươi và nàng ở chung phải lúc nào cũng chú ý, khắc khắc cẩn thận, e sợ cho bản thân có chỗ mảy may làm không chu toàn.”
“Cần thiết như vậy sao?”
“Tâm duyệt một người, nếu không thể đứng ở góc độ của nàng suy nghĩ cho nàng, ngược lại dựa theo phương thức làm việc của mình một xu cũng không thay đổi, vậy làm sao có thể cho là chân chính thích được chứ? Hai người thích đối phương, có lẽ bởi vì một chuyện nhỏ như vậy đủ rồi, nhưng nếu hai người muốn gần nhau đến đầu bạc, vậy cũng phải cần chứa nhiều tôi luyện, mài mài góc cạnh trên người mình, thận trọng và hòa hợp tính tình của đối phương lại với mình, quá trình này cũng không dễ dàng.”
Bookwaves.com.vn
Nhìn nụ cười nhợt nhạt của hiền phi, trong lòng đại hoàng tử khẽ động: “Mẫu phi, ngươi và phụ hoàng chung sống nhiều năm như vậy, cũng đã mài mòn góc cạnh sao?”
Hiền phi hơi sửng sờ, lập tức cười ra tiếng: “Nữ tử hoàng thượng yêu cầu tính tình ôn nhu như nước.”
“Ôn nhu như nước?”
“Ngươi nhìn ta ở trong hậu cung bạo gan dũng cảm, nhưng phương diện này đắn đo đúng mực, trong lòng của ta nhất thanh nhị sở. Ta có thể hơi lộ ra lớn mật làm càn, nhưng lại không thể có chút trái ý hoàng thượng, có thể có chút tùy hứng nho nhỏ, nhưng sau cùng cần làm vẫn là phải thuận theo. Nữ tử vào cung, tính tình cũng sẽ trở nên như nước.”
“Đây là vì sao?”
“Bởi vì nước không có góc cạnh, vô luận hoàng thượng ban cho sấm sét hay là mưa móc, nước này không phải cũng lão lão thật thật chịu sao sao?”
Đại hoàng tử nhìn kỹ thần sắc của hiền phi, trong lòng lo lắng: “Vậy mẫu phi không cảm thấy khó sao?”
“Hoàng thượng là đế vương, là chủ tử của cái thiên hạ này, hắn muốn dạng gì, người phía dưới nhất định phải biến thành cái dạng đó, đây là chuyện sau khi biết mình cũng bị hiến cho hoàng thượng đã suy nghĩ cẩn thận, lại có cái gì để khổ sở chứ?”
“Vậy mẫu phi có thích phụ hoàng không?”
Nhãn thần của hiền phi khẽ động, tiếu ý khóe môi thoáng trở nên nhạt nhẽo: “Ta phải thích.”
Phải thích?
Đại hoàng tử sững sờ ở tại chỗ.
Hiền phi bật cười: “Trong ngày thường nói ngươi tùy tiện, nhưng lúc này cứ trở nên tâm nhỏ như tóc, trong lòng mẫu phi có thích hay không có cái gì quan trọng chứ? Từ một khắc tiến cung kia trở đi, phía sau của mẫu phi đại biểu Vân gia, vốn là vì gia tộc, tiếp sau này là vì ngươi, hôm nay lại tăng thêm một Vân Noãn… Có các ngươi ở, trong lòng mẫu phi cũng rất vui mừng.”
“Mẫu phi, nhi tử nhất định sẽ nghiêm túc tranh khí, luôn sẽ có một ngày để người sống được cuộc sống vui vẻ chân chính, còn có Vân Noãn, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nàng.”
“Được.”
Lúc Hứa Vân Noãn tỉnh lại, đã là sau giờ ngọ.
Nàng vừa đứng dậy, Hàn Yên liền vội vã mở miệng: “Tiểu thư, đại hoàng tử điện hạ phái người tới hỏi ba lần rồi, nghe nói người một mực ngủ, không có để người nháo tới người.”
Bookwaves.com.vn
“Đại hoàng tử điện hạ? Nhất định là ca ca và Trần Tiêu bên kia có lời gì muốn chuyển đạt, nhanh đi thỉnh điện hạ tiến đến, ta lập tức thay y phục thường ra ngoài.”
“Vâng.”
Đại hoàng tử bồi hiền phi cùng nhau dùng ngọ thiện, tâm tư lại vẫn lảo đảo, lúc này nghe Hàn Yên chạy tới, lập tức đứng lên.
Hiền phi nhịn không được ở một bên cảnh cáo hắn: “Ngươi kiềm chế chút cho ta, không được hù dọa Vân Noãn.”
“Mẫu phi yên tâm, nhi tử nhất định có chừng mực.” Tiếu ý của đại hoàng tử đặc biệt xán lạn, giơ tay lên chỉnh sửa lại xiêm y một chút, bước nhanh đi ra chính điện.
“Hàn Yên, là Hứa cô nương tỉnh sao?”
“Hồi bẩm điện hạ, tiểu thư đã tỉnh, thỉnh điện hạ sang gặp mặt.”
“Ân.”
Hàn Yên nhìn thân ảnh của đại hoàng tử, trong lòng có chút không giải thích được: Nhìn đại hoàng tử tựa hồ đặc biệt cao hứng, chẳng lẽ là có chuyện vui gì sao?
Trong lòng Hứa Vân Noãn lo lắng Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu, đổi xong xiêm y đã bước nhanh ra ngoài.
Đại hoàng tử đang đứng gian, cước bộ nhẹ nhàng động, tựa hồ có chút nôn nóng.
“Gặp qua đại hoàng tử điện hạ.”
Đại hoàng tử vội vã quay đầu, lập tức nhịn không được bóp quyền tâm.
Hứa Vân Noãn mặc một kiện la quần hồng nhạt, trên la quần thêu hoa ngọc lan cùng màu, cành lá thêu chỉ mặc lục sắc buộc vòng quanh, tơ lá phân minh, trông rất sống động.
Lúc này sắc mặt nàng có chút tái nhợt, bởi vì đi ra ngoài vội vội vàng vàng, trên đầu cũng chỉ có một cây ngọc thoa, hơn nữa vóc người tinh tế, nhìn yếu đuối, để người liếc mắt nhìn đã không nhịn được lo lắng cho nàng.
Đại hoàng tử nhịn không được trong lòng căng lên: Mẫu phi nói không sai, Vân Noãn quả thật là một tiểu cô nương kiều kiều yếu yếu, tựa như ngọc lan trên váy vậy, để người nhìn cũng không dám đưa tay chạm, rất sợ đưa tay ra sẽ chạm cho hỏng luôn.
“Vân Noãn không cần đa lễ, thân thể khỏe chút nào chưa?”
Đại hoàng tử không có phát giác, giọng nói chuyện của bản thân đều trở nên mềm nhẹ rất nhiều.
“Không có gì, làm phiền điện hạ quải niệm, điện hạ đi gặp qua ca ca và Trần Tiêu chưa?”
“A?”