Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 506: CÔ NÃI NÃI KHÔNG KHAI KHIẾU


Dịch giả: Luna Wong


Sau khi Hứa Vân Noãn hỏi xong, phát giác thần sắc của đại hoàng tử hơi có chút trố mắt, không hiểu hỏi: “Chẳng lẽ là ca ca và Trần Tiêu bên kia xảy ra chuyện gì?”


Đại hoàng tử mới phục hồi lại tinh thần: “Vân Noãn không cần lo lắng, không chuyện gì, ta nói tình huống ngươi ở trong cung với Vệ quốc công và Trần Tiêu, hai người đều yên lòng, chỉ là dặn dò ngươi nhất định phải điều dưỡng thân thể cho tốt.”


Hứa Vân Noãn ngồi xuống cái ghế một bên, trong lòng mang theo tưởng niệm nồng nặc: “Cũng không biết lúc nào mới có thể ra ngoài gặp bọn hắn.”


“Là tưởng niệm Vệ quốc công và Trần Tiêu?”


Hứa Vân Noãn mím môi: “Là nhớ nhà.”


Phân minh ly khai Mục gia chưa được hai ngày, nhưng nàng lại cảm thấy như là chia ly hai năm, trong lòng từng sợi tưởng niệm nhè nhẹ, ở trong lòng quấn thành một đoàn, để cho nàng một khắc đều không được an bình.


“Ngươi bây giờ ở tại Hạo Nguyệt hiên, trong hậu cung, Vệ quốc công và Mục tướng quân là không vào được.” Đại hoàng tử vội vã tỉ mỉ suy tư, “Bất quá chỉ hai ngày này, trưởng công chúa sẽ trở lại kinh thành, đến lúc đó nhất định sẽ tổ chức yến hội, biết ngươi ở trong cung, Vệ quốc công và Trần Tiêu thế tất sẽ tham gia, đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy bọn họ.”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn hơi sáng lên: “Vậy hai ngày này, ta sẽ cố gắng chịu đựng.”

Hai ngày, nàng vẫn có thể chờ.


Nhìn thấy thần sắc của Hứa Vân Noãn tươi đẹp lên, đại hoàng tử cũng theo giương khóe môi lên: “Vậy hai ngày này ngươi phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, uống thuốc, dưỡng thân thể tốt chút, không thôi mẫu phi nhất định lo lắng mang ngươi đi trước.”



Hứa Vân Noãn liền vội vàng gật đầu, đúng lúc này, ngọc sai trên đầu đột nhiên lỏng, sợi tóc màu mực ty ty lũ lũ tản xuống tới.


Nàng hơi sửng sờ, lắc đầu sang hai bên trái phải, ngọc sai liền trực tiếp rơi xuống, nàng vội vã đưa tay tiếp được, thần sắc trên mặt có chút mộng.


Bởi vì đi ra ngoài vội vội vàng vàng, tóc là bản thân nàng tự bới lên, hơn nữa ngọc sai này là hiền phi mới để người đưa tới, trước cũng chưa từng dùng, dĩ nhiên không có bới hết tóc lên.


Thấy thần sắc như vậy của nàng, đại hoàng tử đột nhiên thấp tiếng cười khẽ: “Sợi tóc của Vân Noãn trái lại bướng bỉnh.”


Có sợi tóc rơi vào vị trí mắt, Hứa Vân Noãn theo bản năng phồng má thổi thổi, lập tức sắc mặt quẫn bách: “Để điện hạ chê cười, xem ra công phu bới tóc của ta vẫn là chưa đến nhà.”


Đại hoàng tử nhìn dáng dấp của Hứa Vân Noãn, tiếu ý trong mắt càng khắc sâu: Tóc của nàng thuận hoạt mềm mại, lúc này xõa xuống, để trên người nàng càng phát sinh ra vài phần vị đạo mềm nhu, giống như là bạch đường cao mới ra lò, không rõ muốn để người đưa ngón tay ra chọc một cái.


“Không ý kiến.”


Bookwaves.com.vn

Trong lòng có chút Hứa Vân Noãn có chút bồn chồn, nàng luôn cảm thấy đại hoàng tử hôm nay tựa hồ có cái gì không đúng: “Điện hạ, Thẩm gia bên kia không xảy ra chuyện gì chứ?”


Đại hoàng tử hắng giọng một cái, trong đầu không ngừng hiện lên căn dặn của hiền phi, hắn nhất định không thể làm Vân Noãn sợ, nói cách khác chỉ cần là mẫu phi mình nhốt là được rồi.


“Vậy thì không có, sau khi Thẩm đại nhân bị trách đánh, Vu phu nhân liền bồi hắn xuất cung, bất quá tin tức cũng rất nhanh lan truyền ra ngoài, hiện tại người của hơn nửa kinh thành hẳn là đều biết, Thẩm đại nhân bị trượng trách.”


“Gieo gió gặt bão.” Hứa Vân Noãn chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng.



Một tiểu nhân âm ngoan gian trá như Thẩm Thanh vậy, cứng rắn kinh doanh mình thành một vai quân tử nho nhã đoan trang, không phải là sĩ diện sao? Hôm nay nàng kéo mặt mũi của Thẩm Thanh xuống, dẫm nát dưới bàn chân, còn hung hăng hướng về phía trước phun ra hai hớp nước bọt, phỏng chừng Thẩm Thanh buồn bực đến sắp hộc máu.


“Không gì hơn cái này, Vân Noãn nếu ngươi lại về Thẩm gia, chỉ sợ tình cảnh càng khó khăn.”


“Ở Thẩm gia, tình cảnh của ta cho tới bây giờ sẽ không có khá giả.” Hứa Vân Noãn lơ đểnh, “Nháo hò hét ầm ỉ mới không hiện lên buồn chán.”


Chính là muốn xé rách mặt như vậy mới tốt, nếu thật muốn là cùng Thẩm Thanh, Vu thị biểu diễn cái gì nhiều năm nhận nhau, thân tình thâm hậu, nàng có thể nôn hết cơm đêm trước ra.


“Chờ ngươi dưỡng xong thân thể, hẳn là Nguyệt Thụ sẽ trở lại, có nàng ở bên cạnh ngươi, trong lòng mẫu phi cũng có thể yên tâm rất nhiều.”


“Ân.” Hứa Vân Noãn gật đầu.


“Ngươi ở Hạo Nguyệt hiên nếu có thiếu cái gì, ít cái gì, không tiện nói nói với mẫu phi, cũng có thể trực tiếp để người nói cho ta biết, ta giúp ngươi đưa vào trong cung.”


Hứa Vân Noãn lần thứ hai gật đầu, nhưng trong lòng có một cổ nghi hoặc mọc lên: Lẽ nào ngoài cung đã xảy ra chuyện gì, mà đại hoàng tử không nói với mình, cho nên mới có vẻ cẩn cẩn dực dực như vậy?


“Điện hạ, ngoài cung thực sự không có chuyện gì sao?”


“Không có chuyện gì a.”


“Ân.” Không có chuyện gì, vậy sao đại hoàng tử không thích hợp như thế?



Đại hoàng tử vắt hết óc một thoại hoa thoại, lại nói một lúc lâu, mắt thấy không thể trì hoãn nữa, lúc này mới đứng dậy: “Vân Noãn, ta phải xuất cung trước, ngươi nhất định phải điều dưỡng tốt cho thân thể.”


“Ta đã biết, thỉnh điện hạ yên tâm.”


Đại hoàng tử cất bước đi ra phía ngoài, đi hai bước lại xoay đầu lại nhìn nhìn Hứa Vân Noãn, sau đó mới tính là triệt để ly khai.


Hứa Vân Noãn liền vội vàng kêu Mộ Vũ và Hàn Yên qua đây: “Hai người các ngươi cảm thấy có phải điện hạ có cái gì không đúng hay không?”


“Nô tỳ mới vừa đi thỉnh điện hạ qua đây, điện hạ còn cười đến rất vui vẻ chứ, sẽ không có cái gì đi?”


“Vậy là xảy ra chuyện gì ni?” Hứa Vân Noãn nhíu nhíu mày, “Hai ngày này, các ngươi chú ý nhiều chút, xem có phải tam hoàng tử bên kia lại nháo xảy ra chuyện thiêu thân gì hay không.”


“Vâng.”


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn bỏ châu sai cầm trong tay sang một bên, hai tay nâng cằm, khóe môi không cầm được kéo ra trước: “Tiếp qua hai ngày, là có thể thấy ca ca và Trần Tiêu rồi, thật hy vọng sau này mỗi ngày trong cung đều có yến hội, như vậy ta có thể mỗi ngày nhìn thấy bọn họ.”


Hàn Yên cầm một kiện ngoại sam, khoác lên trên bờ vai của Hứa Vân Noãn: “Tiểu thư vẫn là trước điều dưỡng tốt cho thân thể của mình trước đi. Lão thái gia và công tử nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của người hiện tại, không biết sẽ lo lắng thế nào nữa.”


Hứa Vân Noãn vội vàng dùng hai tay sờ sờ gò má: “Bộ dáng của ta bây giờ chẳng phải là rất khó xem sao?”


“Làm sao có thể chứ, tiểu thư thiên sinh lệ chất, cực đẹp mắt, chính là để người nhìn thấy đau lòng.”


Hứa Vân Noãn đứng dậy đi tới trước gương một bên, cẩn thận quan sát bản thân, lập tức trong lòng yên lặng ai thán một tiếng:



“Sớm biết thế cũng không cần dùng phụ cốt hương kia, hôm nay tốt rồi, kinh động sư bá, sư bá nhất định sẽ nói với ca ca và Trần Tiêu.”


Lần sau lúc gặp mặt, biết mình mạo hiểm như vậy, sư bá, ca ca và Trần Tiêu, sẽ không tam đường hội thẩm nàng chứ?


Nghĩ đến cái tràng diện kia, trong lòng Hứa Vân Noãn vừa ngọt ngào lại thấp thỏm: Có thể nhìn thấy người bản thân để ý nhất, ai dạy dỗ trong lòng cũng ấm, nhưng lại không muốn để cho bọn họ vì mình mà lo lắng hãi hùng, nên nỗi lòng này càng phức tạp.


“Tiểu thư hiện hối hận cũng đã muộn, cho nên hai ngày này nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc, tĩnh dưỡng.”


Hứa Vân Noãn vội vã nhu thuận gật đầu: “Ân ân, ta nhớ kỹ.”


“Tiểu thư nhanh chóng lên trên giường nghỉ ngơi đi.”


Hứa Vân Noãn nằm dài trên giường, lại lăn qua lộn lại ngủ không được: “Hàn Yên, ngươi nói hai ngày sau tham gia yến hội nói, ta mặc xiêm y gì tốt nhất?”


“Tiểu thư mặc cái gì đều dễ nhìn.”


“Vậy khẳng định không đồng dạng, y phục có nhiều dạng như vậy, luôn có một loại để ta mặc vào có thể có vẻ càng đẹp mắt một ít.”


Mộ Vũ ở một bên nghe, đỉnh đạc nói rằng: “Tiểu thư không cần lo lắng cái này, ở trong lòng của lão thái gia và công tử, tiểu thư mặc cái gì cũng là đẹp nhất.”


Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, không biết vì sao, tim đập đều có chút tăng nhanh: “Vậy cũng vẫn là phải chọn một cái…”


Hàn Yên giúp Hứa Vân Noãn lôi kéo chăn: “Nô tỳ nhất định giúp tiểu thư chọn một kiện y phục đẹp mắt nhất.”


“Ân.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận