Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 511: TÔN NHI NHÀ MÌNH MỚI KHÔNG CHO NGƯỜI KHÁC NHÌN


Dịch giả: Luna Wong


Ý của Hứa Vân Noãn không chút cấm kỵ nào: Vu thị và Thẩm Thanh làm được ra, chẳng lẽ còn sợ người khác nghị luận? Hơn nữa, nói ra việc này, ném là thể diện của Thẩm gia, nàng sợ cái gì?


Các phu nhân , các tiểu thư chung quanh xem đủ náo nhiệt, như là Thẩm gia vậy, thật đúng là phần độc nhất mà.


Đang nói chuyện, Hứa Vân Noãn đột nhiên dời đi chú ý.


Bởi vì, Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu tiến nhập đại điện.


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn trong một sát na nhu hòa, đáy mắt hiện lên tiếu ý noãn dung dung: Rốt cục nhìn thấy ca ca và Trần Tiêu rồi! Hôm nay tôn nhi mặc quan bào, tiều thực sự uy phong! Không hổ là tôn nhi của nàng!


Vừa vào đại điện, Mục Trần Tiêu liền đưa mắt rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn, hai người xa xa liếc nhau, không tự chủ được giương khóe môi lên.


Mục Trần Tiêu khắc chế bản thân chuyên tâm, nhưng lúc hành lễ, trước mắt lại tràn đầy khuôn mặt tươi cười của Hứa Vân Noãn, tiếng tim đập cũng mau hơn, để trong lòng hắn có chút bối rối, có chút nôn nóng, rồi lại mừng rỡ không rõ.


Hoàng thượng và trưởng công chúa còn chưa tới, bầu không khí trong đại điện trái lại có chút buông lỏng.


Sau khi Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu ngồi xuống, đều nhìn về phía Hứa Vân Noãn, thấy sắc mặt nàng nhìn không ra bao nhiêu dị thường, khẩu khí nhấc lên trong lòng kia mới nới lỏng.


Hứa Vân Noãn quay Mục Thiên Trù gật đầu, sau đó lại đối diện Mục Trần Tiêu.


Trong tay nàng bưng trà trản lên, Mục Trần Tiêu cũng bưng trà trản lên, hai người cứ xa xa kính kính như vậy, sau đó đều tự uống một hớp trà, phân minh uống đến trong miệng là vị đạo hơi đắng, nhưng trong lòng lại như uống cam lộ, tràn đầy thanh điềm.



Vu thị bên kia, nghe được Hứa Vân Noãn rốt cục ngừng miệng, âm thầm thở hai ngụm khí lớn: Nàng vốn là cực khó chịu, nếu không phải là vì Thẩm Vân Sơ, cũng sẽ không cường chống tới tham gia yến hội, mới vừa rồi bị một phen liên tiêu đái đả của Hứa Vân Noãn, thiếu chút nữa tức giận đến hôn mê.


“Mẫu thân…” Thẩm Vân Sơ chặt chẽ nắm bắt ống tay áo của Vu thị, khớp xương ngón tay mơ hồ hiện lên xanh.


“Trầm trụ khí, tam hoàng tử còn đang nhìn ngươi.” Vu thị nhỏ giọng căn dặn.


Thẩm Vân Sơ vội vã điều chỉnh vẻ mặt của mình, chỉ là thần sắc kia nhìn thế nào cũng làm cho người cảm thấy cứng ngắc.


Hồi lâu sau, lúc này mới làm đủ chuẩn bị tâm lý, ngẩng đầu nhìn sang phía tam hoàng tử, vừa nhìn, biểu tình trên mặt thiếu chút nữa trực tiếp băng liệt.


Đại hoàng tử thẳng tắp nhìn phương hướng của Hứa Vân Noãn, trong ánh mắt tràn đầy một mảnh vui mừng.


Trái tim vừa bị Hứa Vân Noãn chọc tức giận đến bể thành bảy tám mảnh kia của nàng, lúc này nhất thời một mảnh nát bấy.


Nàng đã từng lấy ánh mắt như thế, vô số lần quan vọng đại hoàng tử, hôm nay thấy hắn như vậy, còn có cái gì không hiểu?


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn tiện nhân này!


Quả thật là nàng đoạt đại hoàng tử!


Thẩm Vân Sơ chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực sôi trào, hận không thể phun ra một búng máu.


Vu thị vội vã bấm cánh tay của Thẩm Vân Sơ một cái: “Làm cái gì đấy?”



Mắt của Thẩm Vân Sơ đều gấp đến đỏ, nhưng lúc này nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, nàng cứng rắn không dám thổ lộ mảy may.


Vừa vào lúc này, tiếng thông báo vang lên: “Hoàng thượng giá lâm, trưởng công chúa giá lâm.”


“Chúng thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến trưởng công chúa điện hạ…”


Hoàng thượng ngồi xuống, mở miệng để mọi người đứng dậy.


Hứa Vân Noãn ngẩng đầu nhìn, phát hiện mi tâm của hoàng thượng hơi nhíu, nét mặt cũng không thấy chút tiếu ý nào, trong lòng có chút kỳ quái.


Lẽ nào hoàng thượng và trưởng công chúa xảy ra chuyện gì không hài lòng? Bất quá chờ nàng nhìn thấy kiện xiêm ý chưa từng thay đổi trên người trưởng công chúa, đột nhiên liền hiểu.


Hoàng thượng cho trưởng công chúa mặt mũi, nhưng trưởng công chúa lại không cảm kích chút nào.


Trong đại điện mọi người cũng hết sức hiếu kỳ về trưởng công chúa Ninh Du, lúc này quan sát, không khỏi âm thầm lấy làm kỳ, trưởng công chúa này mặc một thân tố y thanh sắc, y quan trưởng công chúa cũng không có mặc, đến trên tóc cũng không có trang sức dư thừa, nét mặt thanh thanh lãnh lãnh, không thấy chút tiếu ý nào, đây đâu như là tới tham gia yến hội?


Hoàng thượng mở miệng lần nữa, thanh âm hơi trầm xuống: “Yến hội hôm nay, là vì ăn mừng trưởng công chúa cầu phúc trở về, mọi người không cần lưu ý lễ tiết, thật vui vẻ yến ẩm là được.”


Có quan viên vội vã đứng ra cổ động: “Chúng vi thần cung nghênh trưởng công chúa trở về, trưởng công chúa vì nước cầu phúc nhiều năm, thật sự càng vất vả công lao càng lớn.”


Ánh mắt của trưởng công chúa rơi xuống: “Ngươi là ai? Chức quan gì?”


“Hồi bẩm trưởng công chúa, vi thần chính là lễ bộ thị lang Lý Khánh.”



“Lễ bộ? Thảo nào lời vừa thốt ra liền dẫn một cổ ý vị nịnh bợ, sau này bớt nói, làm nhiều, đặt chút tâm tư nịnh nột này của ngươi lên chính sự, ngươi cũng không phải chỉ là một lễ bộ thị lang.”


Lễ bộ thị lang vốn cho là mình có thể được ngợi khen, nhưng không nghĩ tới đón đầu đó là một trận phê bình, sắc mặt trong một sát na tím lại đỏ.


Mi tâm của hoàng đế vừa nhíu: “Ninh Du, tính tình này của ngươi vẫn là nhiều năm như một ngày, cũng không biết sửa lại sao?”


“Hoàng thượng, có ít người tính tình trời sinh chính là đã định trước, sao có thể nói sửa thì sửa được chứ? Hơn nữa, dù cho sửa lại tính tình, kết quả cuối cùng không phải là như nhau sao?”


Sắc mặt của trưởng công chúa trào phúng: A, nàng trái lại từng quỳ xuống đất cầu, hận không thể đưa mạng vào luôn, có gì hữu dụng đâu?


“Được rồi, yến hội hôm nay làm vì ngươi, thật vui vẻ là tốt rồi.”


“Vậy thật đúng là làm phiền hoàng thượng phí tâm.”


Thần sắc của trưởng công chúa càng phát thanh lãnh, sắc mặt của hoàng thượng cũng hạ xuống.


Ở dưới mọi người càng thở mạnh cũng không dám.


Mục Thiên Trù đứng dậy: “Trưởng công chúa, nhiều năm không gặp, hình dạng này của trưởng công chúa so với trước không có biến hóa chút nào, có thể thấy được năm tháng ưu đãi.”


Bookwaves.com.vn

Trưởng công chúa Ninh Du từ từ thu liễm một thân lãnh ý: “Vệ quốc công trái lại thay đổi rất nhiều, hôm nay nhìn đều đã già rồi.”


“Ta không có phúc khí như trưởng công chúa vậy, hôm nay đều đã là người một chân bước vào quan tài, bất quá có thể lần thứ hai nhìn thấy trưởng công chúa, trong lòng thực tại cao hứng. Thân thể này của ta không tốt, cũng uống không được rượu, không bằng lấy trà thay rượu, kính trưởng công chúa một ly, trưởng công chúa ở ngoài cầu phúc nhiều năm, cực khổ.”


Hứa Vân Noãn căng thẳng trong lòng, vừa rồi vị trưởng công chúa này đến hoàng thượng chưa từng cho mặt mũi, lúc này sẽ không để cho ca ca nhà mình xuống không đài được chứ?


Lại không nghĩ rằng trưởng công chúa chần chờ chỉ chốc lát, cuối cùng vẫn bưng trà trản trước mắt lên, từ từ uống một cái.



Có Mục Thiên Trù đi đầu, bầu không khí của yến hội cuối cùng hòa hoãn xuống.


Hứa Vân Noãn âm thầm đo lường được: Thái độ của trưởng công chúa đối với Mục Thiên Trù cũng không phải bình thường, cũng không biết năm đó đến tột cùng phát sinh qua cái gì?


Trong lòng hoàng thượng không thích trưởng công chúa, có thể tới tham gia yến hội, cũng giống như chỉ là vì đi một trình tự, ngồi hai khắc chung xong liền đứng dậy rời đi.

Đã không có đế vương ở, mọi người trên yến hội có chút ý hưng lan san.


Trưởng công chúa đứng dậy: “Yến hội sắp tổ chức một canh giờ rồi, chư vị ăn uống thoải mái xong thì đi chung quanh dạo đi, thân thể của bổn cung có chút không khỏe, rời tịch trước.”


“Chúng vi thần cung tiễn trưởng công chúa.”


Mọi người trong yến hội đứng dậy hoạt động, Hứa Vân Noãn vội vã đi tới bên người Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu!”


“Cô nãi nãi, thân thể khá hơn chút nào không?” Mục Trần Tiêu ngửa đầu, đánh giá Hứa Vân Noãn vui mừng cười, nhãn thần nhu hòa đến cực hạn.


“Không sao.” Hứa Vân Noãn nhìn trái phải một chút, rất nhiều người đều đang âm thầm đánh giá bọn họ, trong lòng có chút không hài lòng.


Tôn nhi nhà mình anh tuấn vậy, mới không muốn cho bọn hắn xem, vì vậy liền đứng dậy đẩy xe lăn của Mục Trần Tiêu, trực tiếp ra cửa điện.


Đến ngoài điện, không khí thoáng cái mát mẻ rất nhiều.


“Trần Tiêu, ta rời nhà đã mấy ngày, ngươi có nhớ ta hay không?”


Bên tai của Mục Trần Tiêu ửng đỏ, tình nghĩa trong ánh mắt dũng động khắc chế: “Tự nhiên là nhớ.”


“Ta cũng…”


Hứa Vân Noãn vừa nói, vừa đẩy Mục Trần Tiêu đi đến chỗ xa hơn, lời còn chưa dứt, chợt nhìn thấy Mục Thiên Trù phía trước cách đó không xa, mà bên cạnh hắn còn lại là trưởng công chúa Ninh Du mới vừa rồi rời tịch.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận