Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 512: NGHE TRỘM


Dịch giả: Luna Wong


Ánh mắt của Hứa Vân Noãn không khỏi động một cái, vốn là muốn yếu quải một địa phương thối lui, hãy nhìn đáo hai người quẹo qua hơi nghiêng hành lang, ở một đại trụ tử phía sau ngừng, nàng liền bước nhanh thúc Mục Trần Tiêu đi tới cách đó không xa người cây cột hai bên trái phải.


Ở chỗ này có cây cột che, Mục Thiên Trù và trưởng công chúa nhất định nhìn không thấy bọn họ, nhưng bọn họ lại có thể nghe được tiếng nói chuyện của hai người.


Mục Thiên Trù theo trưởng công chúa đi tới chỗ lan can, nhìn hoàng cung rộng vô cùng, khẽ thở dài một cái nói: “Đều là ta không tốt, làm phiền trưởng công chúa chạy một chuyến thật xa.”


“Vệ quốc công không cần khách khí như vậy, nghe nói thân thể hoàng thượng sắp không chịu nổi, ta nhất định phải trở về. Trái lại ngươi, đã nhiều năm như vậy, ở dưới tay hoàng thượng không dễ sống đi?” Thanh âm của trưởng công chúa thanh lãnh như trước, lại vừa tựa hồ sinh ra cái gì.


“Có sống tốt hay không cũng đã quen rồi.”


“Vậy Mục Trần Tiêu thì sao? Tuổi quá trẻ cũng bởi vì chịu kiêng kỵ mà bị huỷ hai chân, ngươi cũng đã quen?”


“Sấm sét mưa móc đều là quân ân.”


“Những thứ lời xã giao này, ngươi không cần phải nói với ta đi?”



Mục Thiên Trù bất đắc dĩ cười: “Trưởng công chúa, tính tình này của người, thực tại giống nhiều năm trước như đúc.”


Trưởng công chúa nhẹ nhàng mà rũ mí mắt xuống, đáy mắt hiện lên khổ sáp vô hạn: “Làm sao có thể như nhau được chứ? Khi đó ta vô ưu vô lự, một lòng chỉ còn chờ gả một như ý lang quân, nhưng hôm nay thì sao? Tất cả tình ý đều hóa thành một chén nước đắng trong một đêm, còn không thể không nuốt nước mắt xuống…”


“Trưởng công chúa, qua đi nhiều năm như vậy, bằng không coi như thôi đi… Hoàng thượng nói cũng có lý, tính tình này của người, không bằng sửa lại đi.”


“Làm sao có thể? Trước đây ta không phải là chưa thử cải biến tính tình, ta quỳ gối trước mặt hoàng thượng, quỳ liên tiếp ba ngày, đầu đều dập đến hỏng, bảo hắn cho Hứa Mặc lưu một con đường sống, nhưng hắn thì sao? Hắn hạ thủ có chút lưu tình không? Ta là thân muội muội của hắn, Hứa Mặc là người trong lòng ta nhận định, dù cho ta đã bảo chứng, sẽ không lại để cho Hứa Mặc đặt chân con đường làm quan, sẽ không lại để cho hắn nhúng tay bất cứ chuyện gì, hắn cũng không muốn bỏ qua tính mạng của hắn…”


Bookwaves.com.vn

“Hoàng thượng kiêng kỵ trong lòng, tự nhiên muốn trảm thảo trừ căn.”


“A, tính tình này của hắn từ trước đây liền quyết định, hôm nay hắn từng thay đổi sao? Cũng không đúng, hắn từng thay đổi, trở nên càng thêm trầm trọng thêm.”


“Trưởng công chúa, tính tình của hoàng thượng ngươi cũng nhìn thấy, mọi việc không nên cứng đối cứng với hắn, đỡ phải thua thiệt vẫn là bản thân ngươi.”


“Ngươi yên tâm đi, nhiều năm như vậy ta đều khổ khổ chịu đựng nổi, còn kém chút đó thời gian sao? Trái lại ngươi, trước hoàng thượng trọng bệnh, là một cơ hội thật tốt nha, sao ngươi không nắm chặt chứ?”


“Trưởng công chúa, lời nói này ra ngoài là phải rơi đầu.” Mục Thiên Trù bất đắc dĩ cười.


“Người khác đều sợ rơi đầu, duy chỉ có ngươi không sợ, nếu không, nhiều năm trước ngươi cũng sẽ không làm ra việc thay mận đổi đào.”



“Nguyên lai không sợ, hiện tại lớn tuổi rồi, luôn sẽ có chút sợ, hơn nữa, ta lại không chỉ một mình, phía sau còn có Trần Tiêu và Vân Noãn nữa.”


“Mà thôi, ngươi luôn luôn mình tự định giá. Trước đây ngươi đều có thể không lay động tiếp tục bước, sau cũng nhất định sẽ không trật con đường của mình, nhiều lời vô ích. Chân của Trần Tiêu không có cách nào giải quyết sao?”


“Tìm rất nhiều danh y, hiện tại chỉ có thể dùng các loại dược liệu săn sóc ân cần, nếu muốn giải quyết nói sợ rằng không dễ.”


“Ta ở biên cảnh cũng đã gặp một danh y, chỉ bất quá hắn thích vân du tứ phương, tính tình cũng có chút kiệt ngạo, ta để người đưa thư cho hắn, có thể đưa đến hay không, đến lúc đó gọi hắn đến kinh đô, để hắn giúp Trần Tiêu nhìn một cái, nói không chính xác còn có cơ hội. Đây chính là người ngươi phí hết tâm tư bảo vệ, cũng không thể cứ phế đi như vậy.”


“Nếu là hắn có thể vẫn an an ổn ổn, thật vui vẻ, cứ như vậy cũng không sao.”


“Làm sao có thể không sao được? Cũng là bởi vì sự kiện trước đây, nhi tử của ngươi oán hận ngươi nhiều năm, thà rằng chết ở trên chiến trường, cũng không chịu về nhà. Nhi tức của ngươi bởi vậy ôm bệnh, cuối cùng càng trực tiếp thắt cổ tự sát. Nếu sự tình cứ tính như thế, ngươi khổ sở nhiều năm lại tính cái gì?”


Phía sau cây cột, Hứa Vân Noãn nắm thật chặt tay của Mục Trần Tiêu.


Sắc mặt của Mục Trần Tiêu trở nên trắng, ngón tay càng băng lãnh một mảnh: Chuyện gia gia và trưởng công chúa nói, nhất định liên quan đến hắn, chỉ là hắn lại không có chút manh mối nào, thay mận đổi đào, đến tột cùng chỉ là cái gì?


Mục Thiên Trù và trường công chúa vẫn còn tiếp tục.


“Trưởng công chúa, chúng ta khổ không tính là cái gì, cũng tốt hơn bọn nhỏ khổ đi?”



“Ngươi và những người Hứa Mặc kia cùng một đức hạnh, cái gì cũng muốn tự chịu trách nhiệm, cũng không nghĩ tử, các ngươi chịu được sao?”


Mục Thiên Trù khẽ cười chuyển đổi đề tài: “Trưởng công chúa gặp qua Vân Noãn chưa? Đó là ba vị lão gia tử nuôi lớn.”


“Thấy qua rồi.”


“Trưởng công chúa có thích không?”


Bookwaves.com.vn

“Một con nhóc mà thôi, có cái gì có thích hay không?”


“Xem ra trưởng công chúa cực kỳ thích.” Mục Thiên Trù nói khẳng định, “Tính tính này của ngươi, nếu không thích, căn bản thấy cũng sẽ không gặp.”


“Hừ, tiểu nha đầu kia trái lại thanh tú, chỉ là… Vừa nhìn thấy nàng, trong lòng ta lại đố kị… Hứa Mặc phân minh sống thật tốt, vì sao không tới gặp ta? Vì sao không gửi cho ta chút tin tức nào? Trái lại nuôi nàng tốt như vậy.”


“Trưởng công chúa, hắn nhất định là có suy tính của mình.”


“Hắn hận ta.”


“Sẽ không.”


“Không, hắn nhất định là hận ta, nói cách khác, mười sáu năm, nhiều cơ hội như vậy, vì sao hắn không muốn cho ta một tia một hào tin tức? Hắn nhất định xem ta là cừu địch, cho nên mới phải cắt đứt liên lạc…” Tâm tình của trưởng công chúa kích động, chặt chẽ cắn răng.



Mục Thiên Trù lắc đầu, ngữ khí kiên định: “Tuyệt đối sẽ không, lão gia tử Hứa Mặc dù là hận người khắp thiên hạ, cũng nhất định sẽ không hận trưởng công chúa.”


“Ngươi không cần an ủi ta…” Viền mắt của trưởng công chúa đỏ lên, nàng muốn khóc, nhưng ánh mắt lại là khô khốc lợi hại, thế nào đều rơi không dưới lệ lai, “Hắn nếu là hận ta, ta cũng cao hứng. Hắn hận thấu ta, cũng tốt hơn đến hận cũng không có.”


“Trưởng công chúa… Vân Noãn vẫn muốn truy tra chuyện của ba vị lão gia tử năm đó, ta nghĩ có cần nói cho nàng biết hay không…”


“Bộ dáng kia, nhìn chính là Hứa Mặc tỉ mỉ che chở nuôi lớn, hận không thể để nàng nước bùn không nhiễm, ngươi bây giờ phải mạnh đẩy nàng vào trong vũng bùn?”


“Ta cũng không muốn, nhưng tính tình của Vân Noãn kiên định, tuổi còn nhỏ, chủ ý lại chính, hơn nữa trong tay còn nắm một quyển sổ sách, dù cho ta không nói, sợ rằng sớm muộn gì nàng cũng sẽ lật ra được, hơn nữa lúc này trong triều thay đổi bất ngờ, ai cũng không biết tương lai…”


“Vệ quốc công, nếu ta là ngươi, cũng sẽ không ẩn nhẫn như vậy, cái thế đạo này, ngươi còn nhìn chưa thấu sao? Có quyền thế, có thể tùy ý làm bậy, không có quyền không có thế, chỉ có thể mặc cho người làm thịt!”


“Năm đó ta ở trong quân chính là không tranh khí nhất, hiện tại cũng không có bao nhiêu tiền đồ, chỉ muốn bọn nhỏ bình an vô sự.”


“Ngươi biết ta nói không phải ý này, Trần Tiêu có thứ nguyên bản hắn nên có được tất cả, nhưng là đây hết thảy cũng sẽ hủy hoàng thượng. Ban đầu là thế, hiện tại cũng là thế!”


“Trưởng công chúa…”


Mục Trần Tiêu còn muốn nói điều gì, đột nhiên thấy xa xa có cung nữ đi tới, vội vã dừng câu chuyện lại.


Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu từ từ thối lui, đi tới chỗ xa hơn, lúc này mới lo lắng nhìn sang: “Trần Tiêu…”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận