CHƯƠNG 513: CÓ CHÚT VIỆC, NGHĨ CŨNG KHÔNG DÁM NGHĨ
Dịch giả: Luna Wong
Sắc mặt của Mục Trần Tiêu như trước có chút khó coi, bất quá tâm tình ngược lại cũng coi như bình ổn: “Vân Noãn, ngươi vừa rồi cũng nghe được, ngươi nói… thay mận đổi đào trong miệng gia gia, chỉ đến tột cùng là cái gì?”
Hứa Vân Noãn lắc đầu: “Ta không biết đại biểu là cái gì, nhưng ta lại biết, gia gia đang đem hết toàn lực bảo hộ chúng ta. Cho nên mặc kệ nghe được cái gì, chúng ta đều có thể từ trong miệng của hắn cầu chứng, mà không phải trống rỗng suy đoán, tự dưng sinh thị phi.”
Mục Trần Tiêu khẽ gật đầu: “Ta minh bạch, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một sự tình.”
“Nghĩ tới điều gì?”
“Lúc ta còn nhỏ, mẫu thân vẫn lãnh lãnh đạm đạm với ta, mặc kệ ta làm chuyện gì, mặc kệ ta lấy được bao nhiêu tiến bộ, chỉ cần ta đến trước mặt nàng, mẫu thân luôn luôn sẽ nhăn mi tâm lại, sau đó dùng nhãn thần ta không hiểu nhìn ta.”
Nghe đến đó, Hứa Vân Noãn nhất thời đau lòng: Tôn nhi hiện tại lớn lên tuấn mỹ như thế, lúc nhỏ định cũng là một hài tử như tiên đồng vậy, như vậy một hài tử tinh xảo khả ái đến trước mặt mẫu thân của mình, lấy được lại vẫn luôn là lãnh đạm, như vậy hắn nên thương cảm cỡ nào?
Mục Trần Tiêu đắm chìm trong suy nghĩ của mình: “Càng về sau, ta lớn tuổi một chút, rốt cục có thể cảm nhận được mẫu thân không thích ta. Gia gia nói cho ta biết, tính tình của mẫu thân trời sinh lãnh đạm, không thích giao lưu với người khác, chỉ bảo ta cách xa một ít, nên ta cũng từ từ biến thành mấy ngày mới đi sang thỉnh một lần an. Nhưng không nghĩ tới, mẫu thân ngược lại quan tâm tới ta, mỗi ngày tra hỏi công khóa, kiểm tra võ nghệ, lúc đó ta cực kỳ vui vẻ, chỉ là không nghĩ tới, ngày nào đó ta trả không được bài, hoặc lúc luyện võ xảy ra một chút sơ suất, mẫu thân sẽ hung hăng đánh lòng bàn tay của ta…”
Trong lòng Hứa Vân Noãn càng khó chịu: “Là nàng không tốt, không liên quan gì đến ngươi.”
“Tiếp càng về sau, ta lớn hơn một ít, mẫu thân cảm thấy đánh lòng bàn tay đã không thể để cho ta nhớ lâu, sẽ dùng roi đánh sau lưng của ta… mấy năm ta liều mạng nỗ lực, chỉ hy vọng có thể đổi lấy khuôn mặt tươi cười của mẫu thân, nhưng không nghĩ tới, mặc kệ ta làm như thế nào, trong ánh mắt thần sắc của mẫu thân cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, nàng như trước vẫn là chặt chẽ nhíu mi tâm, lãnh lãnh đạm đạm nhìn ta…”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn nửa ngồi xổm xuống, cầm tay của Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu, đừng nghĩ những thứ này, đều đã qua rồi.”
Mục Trần Tiêu nhìn ánh mắt của Hứa Vân Noãn, tâm tình hoảng động đáy mắt hiện lên một tia yếu đuối: “Lúc nhỏ, mặt đối với thái độ như thế của mẫu thân, ta chỉ cảm thấy nơm nớp lo sợ, ta không rõ, nàng là người thân cận nhất của ta, vì sao với nàng, ngay cả ta thở đều là sai? Còn có phụ thân, trong lòng ta cực kỳ sùng bái hắn, nhưng cơ hội nhìn thấy hắn lại có thể đếm được trên đầu ngón tay…”
“Trần Tiêu…” Hứa Vân Noãn đau lòng như là bị người lấy tay nắm lấy, “Ngươi đừng nói nữa, đừng suy nghĩ.”
“Việc này chất thành một ngọn núi ở trong lòng của ta, ta không rõ vì sao phụ thân thà rằng chết trận ở chiến trường cũng không trở về nhà, thậm chí ở lúc lâm chung còn từng để lại di nguyện, thi cốt cũng không cho phép gia gia mang về, bảo là muốn mai táng lâu dài ở biên quan. Ta đến bây giờ nhớ thanh thanh sở sở, một đêm kia, gia gia tự giam mình ở trong phòng gào khóc…”
Vành mắt của Hứa Vân Noãn đỏ lên.
“Còn có mẫu thân, lúc tin tức phụ thân chết truyền về, mẫu thân cầm roi tới tìm ta, bảo ta quỳ gối trước bài vị tổ tông, nàng cứ vẫn đánh như vậy, vẫn đánh nhưng vẫn khóc, lúc đó ta cho là mình thực sự sẽ bị đánh chết, là gia gia đúng lúc phát hiện, cứu ta trở về. Lúc đó ta bị đánh đến không thể động đậy, ta chỉ nghĩ, chờ ta có thể xuống đất, sẽ thỉnh tội với mẫu thân, nhưng không nghĩ tới, ngày thứ hai mở mắt, mẫu thân lại treo cổ ở tại cửa phòng của ta…”
Hứa Vân Noãn chợt mở to hai mắt, môi hơi run: Một mẫu thân treo cổ ở tại cửa phòng của nhi tử mình? Đến tột cùng là quyết ngoan bao nhiêu, mới có thể làm ra chuyện như vậy? Hoàn cảnh như vậy, Trần Tiêu lại làm sao chịu đựng nổi?
Tâm tình ở đáy mắt Mục Trần Tiêu cuộn trào mãnh liệt, hắn nắm thật chặt tay của Hứa Vân Noãn, như muốn lấy cái này để hấp thu thêm lực lượng.
“Vân Noãn, chuyện trước đây ta nghĩ không hiểu, hiện tại rốt cuộc tìm được một chút đầu mối, thay mận đổi đào, phương diện này khẳng định có duyên cớ ta không biết…”
“Trần Tiêu, chúng ta đi hỏi gia gia, tự chúng ta điều tra, tùy tiện thế nào đều tốt, những chuyện quá khứ kia không cần nghĩ, đó không phải là lỗi của ngươi.”
“Vân Noãn, vừa rồi ngươi đều nghe được, trưởng công chúa nói, cũng là bởi vì năm đó xảy ra ra chuyện thay mận đổi đào, phụ thân mới có thể sinh lòng oán hận với gia gia, mẫu thân mới có thể buồn bực không vui nhiều năm, mà chuyện này còn lại là vì ta mà nên.”
“Sự tình còn chưa có tra rõ, ngươi đừng có gấp ôm những trách nhiệm này lên trên người mình trước. Dù là chuyện này vì ngươi mà nên, khi đó tuổi ngươi còn nhỏ, có thể làm cái gì? Phương diện này nhất định có đại biến cố phát sinh, nhưng nguyên nhân dẫn đến những biến cố này, nhất định không ở trên người của ngươi! Trần Tiêu, ta bồi ngươi tra rõ việc này, ta bồi ngươi giải ra nghi ngờ trong lòng, dọn cái ngọn núi vẫn đè ở trong lòng kia, bất quá ngươi cũng phải đáp ứng ta, không được miên man suy nghĩ nữa!”
Mục Trần Tiêu rũ đôi mắt xuống, đáy mắt thâm trầm thống khổ chậm rãi chảy xuôi: “… được.”
Bookwaves.com.vn
Những thứ chuyện cũ này đã qua nhiều năm, hắn cũng không nhắc lại, không phải là bởi vì quên, mà là bởi vì có một số việc liên lụy quá sâu, đến nghĩ đều không dám nghĩ tới, rất sợ suy nghĩ nhiều, sợi dây trong lòng sẽ bị ép vỡ.
Hôm nay, rốt cục có người cầm tay hắn, nguyện ý bồi hắn cùng giải những nghi hoặc này ra, dời ngọn núi lớn kia đi.
Cô nãi nãi tốt như vậy, Vân Noãn tốt như vậy, hắn làm sao nỡ buông tay nàng ra?
Ở đây dù sao cũng là hoàng cung, người đến người đi, mắt nhiều lắm, Hứa Vân Noãn nhìn chỗ mới vừa rồi Mục Thiên Trù và trưởng công chúa nói chuyện, thấy đã không có bóng người, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Trần Tiêu, hôm nay, ta không thể xuất cung, chờ sau khi trở về, ta liền hướng hiền phi nương nương thỉnh cầu, ta sẽ tẫn mau đi ra, sau đó cùng đi với ngươi hỏi ca ca chuyện này. Ngươi phải trầm trụ khí, kiên trì chờ ta, được không?”
“Được, ta sẽ ở nhà, kiên nhẫn chờ ngươi.”
“Ngươi còn phải đáp ứng ta, sau khi trở về không được miên man suy nghĩ.”
“Được.”
Mục Trần Tiêu đáp ứng thống khoái, nhưng trong lòng Hứa Vân Noãn như cũ không bỏ xuống được, luôn cảm thấy lợi thế không đủ:
“Nếu… Ngươi không nghe lời ta nói, lần sau gặp Úc Khoảnh, ta liền trừ hết tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn, để hắn cả ngày tìm ngươi khóc than, đến lúc đó có cho ngươi phiền.”
Úc Khoảnh xin lỗi, lấy người ra đỡ một hồi trước, quay đầu lại bồi thường cho ngươi chút bạc.
Tình tự buộc chặt trong mắt Mục Trần Tiêu rốt cục hòa hoãn một ít: “Ta đáp ứng cô nãi nãi.”
Vân Noãn yêu cầu, hắn sao nỡ cự tuyệt chứ?
Lúc này Hứa Vân Noãn mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói chút nói để an ủi, lại nghe được thanh âm của đại hoàng tử: “Vân Noãn, Trần Tiêu, tìm hai người các ngươi lâu rồi, sao lại chạy tới chỗ thế này vậy?”
“Ở trong điện quá mức ngột, nên ta đưa Trần Tiêu qua đây hít thở không khí, sao điện hạ cũng tới rồi?” Hứa Vân Noãn tiếu ý dịu dàng, không muốn để cho đại hoàng tử nhìn ra cái gì không đúng.
Thần sắc của đại hoàng tử nao nao, Vân Noãn mặc một thân la quần này, thật sự quá dễ nhìn, lúc không cười như là mầm mới trong ngày xuân, sinh cơ bừng bừng, cười rộ lên giống như là hoa đào vừa nở trên đầu cành, tư thái hàng vạn hàng nghìn.
Trong lòng hắn thình thịch nhảy loạn, bên tai không tự chủ được đỏ lên: “Ta cũng cảm thấy bị đè nén, muốn cùng ngươi hít thở không khí.”
Nghẹn không bị đè nén, hít không khí hay không là thứ yếu, chủ yếu chính là muốn cùng nàng một chỗ.
(Luna: có khi nào ổng là thái tử tiền triều không ta???)