Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 514: CÓ NGƯỜI TÁC YÊU


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn không chút phát hiện dị thường của đại hoàng tử, sau khi nghe được lời của hắn, có chút tán đồng gật đầu: “Nơi này thật là một địa phương thông khí tốt, vậy điện hạ tiếp tục đi dạo một vòng đi, ta và Trần Tiêu đi về trước.”


Tâm tình của Trần Tiêu bây giờ vẫn chưa có hoàn toàn bình phục, tuy rằng thân cận với đại hoàng tử, nhưng dù sao dính đến đoạn chuyện cũ không muốn đề cập kia, vẫn là không nên lưu lại lâu.


“Vân Noãn, các ngươi đi hít thở không khí sao?”


“Đúng vậy, chúng ta đây đi trước.”


“Ta bồi các ngươi đi, khó có được mới có thể ở trong cung nhìn thấy Trần Tiêu, có muốn đi địa phương khác dạo một vòng hay không?”


Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên: “Điện hạ, hoàng cung ngươi còn chưa dạo đủ sao?”


“Ta là dạo đủ rồi, đây không phải là còn có Vân Noãn sao?” Trong lòng đại hoàng tử yên lặng ai thán, muốn của cô nương mình thích ở chung thêm một chút thời gian, sao cứ khó như vậy nhỉ?


Hứa Vân Noãn có chút hơi khó, đại hoàng tử tới quá không phải lúc, thật vất vả Trần Tiêu mới tới hoàng cung, bọn họ rốt cục có cơ hội gặp mặt, nàng cũng muốn để Trần Tiêu bồi thêm a?


Đúng lúc này, Đào Bảo Nhi mang theo làn váy, bước nhanh chạy tới, trong thanh âm mang theo hưng phấn khó có thể che giấu: “Hứa tỷ tỷ!”



“Bảo nhi muội muội, sao ngươi cũng tới, vừa rồi ở trong điện không nhìn thấy ngươi a?”


“Mẫu thân lôi kéo ta, không cho ta chạy loạn, nhảy loạn, ta nhiều lần đều muốn vẫy tay, để tỷ tỷ chú ý tới đó.” Đào Bảo Nhi kéo lại ống tay áo của Hứa Vân Noãn, thấp giọng nói, “Tỷ tỷ, ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết…”


Hứa Vân Noãn cực kỳ phối hợp hơi khom lưng tới gần: “Chuyện gì a?”


“Thẩm Vân Sơ kia đang nói xấu ngươi đó, cùng tam hoàng tử điện hạ!”


Ánh mắt của Hứa Vân Noãn động một cái: “Ở địa phương nào?”


“Chỗ gần ngự hoa viện có một hồ nước, bên cạnh có một giả sơn, bọn họ ở đó bên cạnh giả sơn đó.”


“Chỗ gần ngự hoa viện đã cực kỳ bí ẩn, sao ngươi nhìn thấy?”


“Vừa rồi trưởng công chúa rời tịch, tất cả mọi người đứng dậy đi lại, ta vốn là muốn trực tiếp tìm Hứa tỷ tỷ, nhưng không nghĩ tới chớp mắt một cái, tỷ tỷ rời đi rồi, ta trái lại nhìn thấy Thẩm Vân Sơ kia, nghĩ nàng cùng Hứa tỷ tỷ không hợp nhau, sẽ tới gây sự với ngươi hay không? Ta theo phía sau nàng, không nghĩ tới vừa lúc thấy nàng và tam hoàng tử.”


“Chỗ hồ nước ngươi nói kia ta có chút ấn tượng.” Trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn hiện lên một tia giảo hoạt, “Ngươi ở nơi này chờ ta một chút.”


Hứa Vân Noãn xoay người chạy đến bên người Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu, ta có một việc cần làm, cùng Bảo nhi rời đi trước một hồi, ngươi để đại hoàng tử bồi ngươi được không?”


“Cô nãi nãi phải cẩn thận chút.”



Bookwaves.com.vn

“Yên tâm đi.” Hứa Vân Noãn quay Mục Trần Tiêu nháy mắt một cái, sau đó lại nhờ đại hoàng tử, sau đó mới xoay người lôi kéo tay của Đào Bảo Nhi, đi phương hướng ngự hoa viên.


Đại hoàng tử nhìn thân ảnh của Hứa Vân Noãn biến mất, nét mặt tràn đầy một trận tiếc nuối: “Trần Tiêu, ngươi nói Vân Noãn đây là đi đâu làm cái gì?”


“Điện hạ, tục danh của cô nương gia, không phải người thân cận không thể đơn giản xưng hô, ngươi phải gọi cô nãi nãi một tiếng Hứa cô nương, hoặc là Phúc Linh huyện chủ.”


“Ta và Vân Noãn đều quen thuộc như vậy, kêu tên cũng không có gì.” Kêu tên thật tốt nha, có vẻ thân cận.


Mục Trần Tiêu cũng không cho là như vậy: “Quen hơn đi nữa, quy củ cũng không thể quên.”


“Quy củ là chết, người là sống, còn nữa, ta…” Đại hoàng tử nhìn trái phải, nhìn thấy không ai ở phụ cận, lúc này mới lên tiếng nói, “Trần Tiêu, ngươi cảm thấy cái tuổi này của ta thế nào?”


“Điện hạ hỏi tuổi làm cái gì?”


“Mẫu phi ba lần bốn lượt giục ta thành thân, ta nghĩ cũng nên suy tính chuyện này một chút, nên trong lòng ta có một cô nương.” Trần Tiêu là hảo huynh đệ của mình, đại hoàng tử cảm thấy, có cần phải chia sẻ chuyện vui sướng này với hảo huynh đệ của mình một chút.


Mi tâm của Mục Trần Tiêu vừa nhíu, trong lòng hiện lên một tia dự cảm không tốt: “Trong lòng điện hạ có vị cô nương nào?”



“Chính là Hứa cô nương nha!” Đại hoàng tử nói xong, trên mặt hiện lên một tia ngại, “Trước đây ta còn khó xử, dù sao bối phận của Hứa cô nương bày ở nơi đó, nếu ta và Hứa cô nương thành thân, ta đây không phải sẽ là cô gia gia của ngươi sao? Không duyên cớ để ngươi thấp hai bối phận, trong lòng còn cực ngại, hôm nay được rồi, Vân Noãn về tới Thẩm gia, trên bối phận đã không thành vấn đề.”


Tay của Mục Trần Tiêu đặt ở bên xe lăn bỗng nhiên buộc chặt: “Vấn đề lớn.”


“Còn có vấn đề gì?”


“Điện hạ, sau này lời như vậy đừng nói nữa, để tránh khỏi làm hỏng danh dự của cô nãi nãi.”


“Trần Tiêu, ta là nghiêm túc, ngươi cũng biết ta lớn như vậy, nhưng chưa từng có thích qua vị cô nương nào.” Đại hoàng tử cho rằng Mục Trần Tiêu phản đối, vội vã mở miệng giải thích.


Bookwaves.com.vn

Sợi dây trong lòng Mục Trần Tiêu càng buộc chặt: “Điện hạ, cô nãi nãi còn nhỏ, không suy nghĩ đến mấy vấn đề này.”


“Tiếp qua mấy tháng, Vân Noãn cũng nên cập kê đi, cho đến lúc này, không phải chính thức nghị hôn sao? Vừa lúc Vân Noãn cũng không thích Thẩm gia, đợi Vân Noãn cập kê, ta thỉnh phụ hoàng tứ hôn, sau đó sẽ giục hôn kỳ, sau đó nàng rất nhanh thì có thể triệt để ly khai Thẩm gia, sau này muốn không quay về đều được.”


“Điện hạ!” Thần sắc của Mục Trần Tiêu có chút khó coi, “Ta sẽ đón cô nãi nãi ly khai Thẩm gia, không cần làm phiền điện hạ phí tâm.”


“Đây có cái gì làm phiền với phí tâm chứ, chủ yếu vẫn là tâm tư của bản thân ta… Trần Tiêu, ngươi làm sao vậy? Sao nhìn tới sắc mặt không đúng, là thân thể khó chịu sao, bằng không ta tiễn ngươi xuất cung trước đi?”


“Không cần làm phiền điện hạ, ta còn muốn chờ cô nãi nãi một chút.” Mục Trần Tiêu tâm loạn như ma, trước đây hắn từng phát giác một ít không thích hợp, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới đại hoàng tử thực sự thích cô nãi nãi.


“Ta nhớ ra rồi, ta dẫn ngươi đi một địa phương tốt, vừa lúc chúng ta có thể thấy tình hình hồ nước bên kia.”


Một bên kia, Hứa Vân Noãn lôi kéo Đào Bảo Nhi, lặng lẽ từ phía sau giả sơn vòng ra trước.



Đào Bảo Nhi khẩn trương lôi kéo tay của Hứa Vân Noãn: “Hứa tỷ tỷ, hai chúng ta muốn đi nghe trộm sao?”


Hứa Vân Noãn cẩn thận nhìn nhìn cự ly của giả sơn đến hồ nước, cười hì hì híp mắt lại.

Nàng đi tới một bên, quan sát cái cây nhỏ như chài cán bột bên giả sơn kia, tay cầm lắc lắc, sau đó dụng lực bẻ sang một bên, răng rắc một tiếng cây liền gãy.


“Hứa tỷ tỷ…” Hai mắt của Đào Bảo Nhi sáng lên nhìn về phía Hứa Vân Noãn, mãn nhãn đều là sùng bái.


Hứa tỷ tỷ thật lợi hại!


Hứa Vân Noãn giơ ngón trỏ lên đặt ở bên môi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Ta dẫn ngươi đi đau nhức đánh chó rớt xuống nước.”


Đào Bảo Nhi mới mặc kệ ai là con chó bất hạnh rơi xuống nước, chỉ trọng trọng gật đầu: Hứa tỷ tỷ chính là nói cho nàng biết muốn lên trời hái sao, nàng cũng cảm thấy có thể thực hiện.


Hứa Vân Noãn bẻ cây thành một độ dài cầm tiện tay, sau đó cân nhắc trong tay: “Đi.”


Bên hồ nước, Thẩm Vân Sơ đang ủy khuất rơi lệ: “Điện hạ, đều là Vân Sơ không tốt, trước không nên viết thư cho người, để người cũng bị liên lụy.”


Nhãn thần của tam hoàng tử Ninh Cảnh hơi trầm xuống, thấy Thẩm Vân Sơ rơi lệ, mặt lộ vẻ thương tiếc: “Ngươi cũng là quan tâm song thân của mình, làm sao có thể trách ngươi chứ?”


“Nói đến cái này trong lòng ta liền giận, cũng không biết làm sao, Vân Noãn muội muội tựa hồ là không hợp với trong phủ, chuyện gần nhất, không phải đều là vì nàng dựng lên sao?”


Ở một bên sơn giả, Hứa Vân Noãn bảo Đào Bảo Nhi tránh né sáng một bên, bản thân lén lút vòng qua giả sơn, từ dưới đất nhặt lên một tảng đá, cân nhắc phân lượng một chút, câu môi cười, quay Thẩm Vân Sơ liền đập tới!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận