CHƯƠNG 515: ĐAU NHỨC ĐÁNH CHÓ RƠI XUỐNG NƯỚC
Dịch giả: Luna Wong
Trong lòng Thẩm Vân Sơ hận thấu Hứa Vân Noãn, tới tới lui lui tự định giá chuyện đã xảy ra sau khi Hứa Vân Noãn trở lại kinh thành, càng nghĩ, càng cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Hứa Vân Noãn sinh kia lớn lên ở hương dã, thế nhưng việc làm sau khi trở lại kinh thành, chuyện nào không giống như là một yêu nghiệt?
Nhất là đối với Thẩm gia mà nói, trước đây Thẩm gia uy danh hiển hách, nàng cũng là chuẩn đại hoàng tử phi người người hâm mộ.
Nhưng hôm nay thì sao?
Thẩm gia bị ép đến nỗi cột chung một chiếc thuyền với tam hoàng tử, hôm nay tiến không được, không lui được, nhất là trước đó hoàng thượng sinh trọng bệnh, thiếu chút nữa tam hoàng tử có thể thành đại sự rồi, sau cùng cũng bị Hứa Vân Noãn phá hủy, nàng còn thành công mò được cảm tạ của hoàng thượng, được phong làm huyện chủ.
Nay nàng đến đại hoàng tử cũng đoạt đi rồi, trong lòng làm sao không hận?
Nghĩ như vậy, Thẩm Vân Sơ đã cảm thấy nhất định phải để cho tam hoàng tử hận Hứa Vân Noãn, hôm nay nếu nói là ai có năng lực diệt trừ Hứa Vân Noãn, cũng chính là tam hoàng tử.
Về phần các loại lời trước đây bọn họ thương lượng để Hứa Vân Noãn gả cho tam hoàng tử, nàng hiện tại hoàn toàn bất chấp, chỉ biết là chỉ cần Hứa Vân Noãn còn sống, như vậy nàng một khắc đều không được sống yên ổn!
Cho nên Thẩm Vân Sơ mới không để ý Vu thị ngăn cản, kiên trì đơn độc gặp tam hoàng tử.
Vừa mới bắt đầu Thẩm Vân Sơ khóc còn không chân thiết, càng về sau, lúc nói chuyện, nước mắt thực sự không ngừng được.
Đúng lúc này, nàng chỉ nghe được một tiếng xé gió truyền đến, ngay sau đó nơi bả vai phía bên phải có một trận đau nhức, nàng không tự chủ được lảo đảo sang bên trái hai ba bước, hoàn toàn quên mất bên trái đó là hồ nước, hơn nữa lan can của hồ nước này cũng không cao, sau đó nàng liền một đầu đâm vào trong hồ.
Biến cố phát sinh quá đột nhiên, tam hoàng tử đều chưa có phản ứng muốn đưa tay kéo người, Thẩm Vân Sơ cũng đã ngã xuống rồi.
Hắn nhìn tảng đá rớt trên mặt đất, nhãn thần lợi hại nhìn phương hướng giả sơn.
Hứa Vân Noãn căn bản không che lấp, trực tiếp bước nhanh chạy ra, dùng nhãn thần không dám tin nhìn phía tam hoàng tử:
“Tam hoàng tử điện hạ, dù là ngươi có bất mãn với tỷ tỷ của ta nhiều đi nữa, cũng không nên đẩy người vào trong hồ nha, tỷ tỷ của ta cũng không biết bơi, lần này chết đuối làm sao bây giờ?”
Bookwaves.com.vn
“Hứa Vân Noãn! Có phải là ngươi hay không…”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn nghiêm túc, nhìn về phía tam hoàng tử đường nhìn càng phát lợi hại, trực tiếp cắt đứt lời của hắn: “Điện hạ, một câu thuần khiết lỗi trọng thiên, tỷ tỷ của ta hiện tại rớt xuống trong nước, cả người ướt dầm dề, ngươi còn không mau xoay người sang chỗ khác, vạn nhất nhìn thấy cái gì không nên thấy, chẳng phải là muốn bức tử nàng sao?”
Tam hoàng tử lười cãi cọ với Hứa Vân Noãn: “Mau cho người tới, mau tới cứu người!”
Hứa Vân Noãn lại đi nhanh ra phía trước, một tay đẩy tam hoàng tử sang một bên.
Đào Bảo Nhi hoảng hoảng trương trương chạy tới: “Hứa tỷ tỷ, rơi xuống nước rồi nên làm cái gì bây giờ?”
“Ta cũng không biết bơi, không có biện pháp xuống phía dưới cứu tỷ tỷ, bất quá chung quanh có các loại như gậy trúc, cây gỗ hay không? Đưa tới, chúng ta có thể đứng ở bên bờ kéo tỷ tỷ lên.”
Đào Bảo Nhi liền vội vàng gật đầu: “Có!”
Nàng vội vã dựa theo Hứa Vân Noãn phân phó, lôi cái cây nhỏ trước nàng chuẩn bị xong ra.
Trong hồ nước, Thẩm Vân Sơ không ngừng giãy dụa, nàng muốn mở miệng kêu cứu, nhưng há miệng nước liền rót vào trong miệng, một chút thanh âm đều không phát ra được.
Chung quanh có hộ vệ nghe được tiếng la của tam hoàng tử, vội vã chạy tới.
Hứa Vân Noãn vội vã quát lớn tiếng: “Những đại nam nhân như các ngươi không được qua đây. Nếu tỷ tỷ của ta là bị các ngươi thấy hết, thuần khiết và danh tiếng tiểu thư của Thẩm gia ta ở đâu?”
Hứa Vân Noãn rốt cuộc là Phúc Linh huyện chủ, gần đây danh tiếng ở trong cung quá thịnh, bọn hộ vệ chần chờ dừng bước.
Mắt tam hoàng tử lộ ra hung quang, lệ quát một tiếng: “Hứa Vân Noãn, ngươi đây là muốn hại chết người?”
Hứa Vân Noãn đã nhận lấy cây, lúc này đang đưa cay vào trong nước, nghe được tam hoàng tử nói, phảng phất là bị kinh hách, tay run một cái, cây kia liền trực tiếp đập vào trên đỉnh đầu của Thẩm Vân Sơ.
Thẩm Vân Sơ vốn tưởng rằng thấy được hy vọng, sau một khắc liền bị một gậy đập vào trên đỉnh đầu, thiếu chút nữa trực tiếp đập nàng vào trong nước luôn.
Hứa Vân Noãn nghiêng mặt sang bên, đầy mặt tức giận nói rằng: “Tam hoàng tử điện hạ, không phải đã nói chớ nhìn loạn sao? Ngươi người này sao như vậy chứ?”
“Hứa Vân Noãn, ngươi chớ nghĩ muốn ở chỗ này càn quấy, lúc này cứu người quan trọng hơn…”
“Ta rõ ràng là đang tận lực cứu người, điện hạ cứ ở ở chỗ này làm loạn thêm!”
Nàng còn chưa đánh đủ con chó rơi xuống nước này nữa, làm sao có thể để tam hoàng tử phái người thống khoái cứu Thẩm Vân Sơ lên chứ?
“Ngươi…”
Trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn sinh ra chút lạnh ý: “Điện hạ, mới vừa rồi xa xa ta nhìn qua một mắt, tỷ tỷ ở trước mặt ngươi vẫn khóc, lúc này lại không minh bạch trực tiếp rơi vào trong hồ, ta muốn cứu người, điện hạ vẫn đang quấy rối, chẳng lẽ trên thực tế người không muốn để cho tỷ tỷ của ta bình an đi lên?”
Mới vừa rồi Thẩm Vân Sơ đích thật là một mực khóc, chỉ bất quá trong lời nói đều là khóc lóc kể lể với chuyện trước đó gặp phải, nhưng người khác không biết.
Lúc này nghe được Hứa Vân Noãn nói, đều có chút kinh nghi nhìn về tam hoàng tử, sẽ không phải là vị tam hoàng tử điện hạ này làm chuyện gì có lỗi với tiểu thư người ta, lúc này lại muốn giết người diệt khẩu chứ?
Đối với loại tư văn hoàng gia này, có nhiều người nguyện ý lấy ác ý lớn nhất để phỏng đoán.
Bookwaves.com.vn
Kể từ đó, nguyên vốn còn muốn tiến lên cứu người, lúc này càng chần chờ.
Mặc dù là tam hoàng tử người kêu tới cứu mạng, nhưng ai biết vị tam điện hạ này đến tột cùng có muốn cứu người lên hay không?
Khóe mắt của tam hoàng tử giật một cái: Hứa Vân Noãn này quả thật là tâm tư gian trá!
“Sở dĩ Thẩm tiểu thư sẽ rơi vào hồ nước, là có người cố ý muốn hại nàng, lấy tảng đá ném trúng bả vai của nàng…”
“Điện hạ, dù là có duyên cớ gì, ngươi cũng đừng quấn quít lấy ta nói chuyện vào lúc này, trước hết để cho ta kéo người lên không được sao? Người mắt thấy đã có thể không chịu nổi!”
Hứa Vân Noãn vừa nói, vừa tận lực cầm cây trong tay vươn ra.
Nàng nhìn qua tựa hồ khí lực không quá đủ, cây kia lung lay lắc lư, vài lần hiểm hiểm rơi vào hai bên trái phải của Thẩm Vân Sơ, nhưng Thẩm Vân Sơ không biết thế nào, cây vừa rơi xuống, nàng không bắt được ngược lại né sang hai bên trái phải.
Hứa Vân Noãn đầy mặt sốt ruột: “Tỷ tỷ đây là thế nào? Ngươi mau nắm cây đi lên nha, không phải ta đều đưa cây đến bên cạnh ngươi rồi sao? Lẽ nào lúc này tính mệnh du quan, ngươi vẫn đưa khí với ta sao?”
Thẩm Vân Sơ chỉ cảm thấy thân thể không tốt, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, nhưng mỗi khi nàng cảm thấy mình không nhịn được, cây liền rơi xuống trong nước bên cạnh nàng, sau đó hung hăng từ trắc diện đập vào trên người của nàng, đôn đốc nàng không được giãy dụa.
Dần dần, nàng đến khí lực giãy dụa cũng không có, từ từ trầm xuống nước.
Bên hồ nước người nghe được động tĩnh chạy tới càng ngày càng nhiều, chạy ở trước mặt nhất đó là Vu thị đày mặt tái nhợt.
Hứa Vân Noãn âm thầm tặc lưỡi: Người này đều chạy tới, muốn triệt để dìm người chết tại đây sợ là không được, đã như thế, vậy mượn nữa cớt Thẩm Vân Sơ lên lấy chút danh tiếng cũng là tốt.
Nghĩ như vậy, Hứa Vân Noãn trực tiếp nhảy ra ngoài lan can, một tay gắt gao túm lấy lan can, một tay tận lực đưa dài, dùng cây kéo la quần của Thẩm Vân Sơ, tận lực muốn kéo nàng lên trên bờ.
Khoan hãy nói, Thẩm Vân Sơ này ngược lại cũng phối hợp, thực sự bị Hứa Vân Noãn dùng cây kéo được, chậm rãi dời lên bên bờ.
Hứa Vân Noãn nháy mắt cho Đào Bảo Nhi, Đào Bảo Nhi vội vã mang theo làn váy, bước nhanh chạy tới bên hồ nước, lo lắng hô: “Hứa tỷ tỷ lại thêm chút lực, lập tức là có thể cứu Thẩm tiểu thư lên đây.”