Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 517: PHẾ MẤT MỘT TÍNH MỘT


Dịch giả: Luna Wong


Bên hồ nước, Hàn phu nhân phủ thêm y phục cho Hứa Vân Noãn, Vu thị và Thẩm Vân Sơ không có đãi ngộ tốt như vậy.


“Hoàng thượng giá lâm, hiền phi nương nương giá lâm!”


Chúng nhân tinh thần tỉnh táo: Cho rằng có thể mời hiền phi nương nương tới cũng không tệ rồi, không nghĩ tới hoàng thượng cũng tới, xem ra đồn đãi hoàng thượng coi trọng Hứa Vân Noãn là thật, sau này gặp gỡ với nàng, phải càng thêm thận trọng một ít mới tốt.


Mọi người đều hành lễ, thanh âm của hoàng đế rét run: “Đứng lên đi, hôm nay thiết yến cho trưởng công chúa hoan nghênh nàng trở về, tại sao lại ở chỗ này lại nháo lên?”


Hàn phu nhân đỡ Hứa Vân Noãn tiến lên: “Hoàng thượng, đại tiểu thư của Thẩm gia rơi xuống nước, Vân Noãn ở một bên nghĩ cách cứu giúp. Nhưng không nghĩ tới sau khi Vu phu nhân chạy tới, lại cứ nhận định là Vân Noãn đẩy người vào trong nước, đầu tiên là muốn đánh người, sau đó lại giận, đẩy luôn Vân Noãn vào trong nước.”


Ánh mắt của hoàng đế rơi vào trên người Vu thị và Thẩm Vân Sơ.


Lúc này Vu thị đã hòa hoãn lại, chỉ che ngực không được ho khan.



Cả người nàng ướt dầm dề, bởi vì bị Hứa Vân Noãn đá ở trong nước, châu sai trên đầu cũng rơi lả tả hơn phân nửa, lúc này sợi tóc bị tản ra dán ở trên mặt, nguyên bản son phấn dày vì che lại sắc mặt sinh bệnh cũng bị ngâm tróc hơn phân nửa, một mắt nhìn lại, dáng dấp giống như thủy quỷ.


Trong ánh mắt của hoàng đế hiện lên một tia ghét bỏ: “Không phải Vu thị đẩy Hứa Vân Noãn vào trong nước sao? Thế nào nàng cũng rơi vào trong nước?”


Ngữ khí của Hàn phu nhân mang theo khinh trào: “Vậy thì cứ hỏi bản thân Vu phu nhân! Lúc nàng đẩy người dùng khí lực quá lớn, thế cho nên sau khi Vân Noãn rơi xuống xuống phía dưới, bản thân thu không kịp, theo cùng nhau ngã xuống.”


Hiền phi bước nhanh đi tới bên người Hứa Vân Noãn: “Vốn có vừa trải qua một lần đại kiếp nạn sinh tử, trên người còn mang theo thương đó, lúc này lại rơi vào trong nước, thật không biết ngươi làm sao, thế nào sau khi trở lại Thẩm gia, nhiều tai nạn như vậy? Mau cho người tới, tìm kiện y phục dày chút, phủ thêm cho Vân Noãn trước, nghìn vạn lần chớ để lạnh.”


Bookwaves.com.vn

Thần sắc của Hứa Vân Noãn lăng lăng như trước, phảng phất là bị cái gì đả kích.


Ý nghĩ của Vu thị dần dần thanh tỉnh lại, nàng vội vã quỳ đến trước mặt hoàng thượng: “Hoàng thượng! Không phải thần phụ muốn hại Hứa Vân Noãn, mà là Hứa Vân Noãn muốn hại chết chúng ta! Vừa rồi Hứa Vân Noãn tự nói, Vân Sơ chính là nàng đẩy vào trong nước! Là bản thân nàng chính mồm thừa nhận, nên ta mới có thể nhịn không được tức giận xuất thủ đánh nàng!”


Hàn phu nhân cười lạnh một tiếng: “Vu phu nhân sợ là bị nước dìm cho đầu óc mê muội đi, chúng ta nhiều người như vậy đều ở tại chỗ, Vân Noãn lúc nào nói qua lời này?”


“Ta không có nói sai, mới vừa rồi Hứa Vân Noãn thấp giọng nói với ta, chỉ là các ngươi không có nghe mà thôi.”



Hứa Vân Noãn chậm rãi ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Lời này của phu nhân thực tại đả thương người, vừa rồi ta đích xác đã thấp giọng nói với ngươi, nhưng ta nói cái gì, trong lòng ngươi rõ ràng!”


Vu thị hận không thể xé xác Hứa Vân Noãn: “Chính là ngươi nói, ngươi khiêu khích ta, nói cho ta biết, chính là ngươi đẩy Vân Sơ vào trong nước!”


“Vu phu nhân, ngươi thực sự muốn ép ta lặp lại lời trước đó đã nói lần nữa sao?” Hứa Vân Noãn cau mày.


“Ngươi có bản lĩnh nói nha! Có mặt mũi làm, còn không có mặt mũi thừa nhận sao?”


Vu thị khàn cả giọng, nếu không phải trước mắt hoàng thượng và hiền phi ở, nàng đều muốn nhào tới, kéo da mặt của Hứa Vân Noãn xuống, để cho nàng ở chỗ này trang mô tác dạng!


Hứa Vân Noãn nhìn hoàn toàn tâm ý nguội lạnh: “Được, nếu Vu phu nhân làm sinh mẫu của tỷ tỷ đều không thèm để ý, ta cần gì phải quan tâm nhiều như vậy chứ? Trước ta thấp giọng nói, là nói với Vu phu nhân, kiện la quần tỷ tỷ mặc trên người, sau khi ngâm nước, đều có thể thấy cái yếm thêu mẫu đơn bên trong…”


Lời vừa nói ra, người nguyên vốn không có quan tâm Thẩm Vân Sơ, trong một sát đưa nhãn thần rơi qua đó.


Sau đó âm thầm hút lương khí một cái.


Kiện la quần Thẩm Vân Sơ mặc là cạn hoàng sắc, bên trên thêu bạch quả diệp nhan sắc hơi đậm, trước ở đại điện ánh nến chiếu rọi, đích thật là rạng rỡ sinh huy, cực kỳ đẹp.



Nhưng lúc này thấm nước, chất liệu kia có vẻ trong suốt, nhưng không phải là có thể mơ hồ thấy cái yếm thêu mẫu đơn sao?


Ân, mẫu đơn kia còn là màu đỏ, nhìn có chút hương diễm…


Vu thị chợt sững sờ ở tại chỗ, sau một lát hét lên một tiếng, đảo qua liền muốn che Thẩm Vân Sơ lại.


Hiền phi nhíu nhíu mày: “Mau cho người tới, lấy thêm hai kiện y phục qua đây, che lại cái nên che, cản lại thứ nên cản, ở trước mặt hoàng thượng thất nghi như vậy, còn thể thống gì?”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng rũ đôi mắt xuống: Trải qua chuyện này, Thẩm Vân Sơ tính là phế đi rồi, nàng không có cơ hội gả vào cao môn nữa.


Trước mắt của nàng lại hiện ra dáng dấp Thẩm Vân Sơ kiếp trước một thân hoa phục, cao cao tại thượng phân phó người đập gãy tay nàng: Thù ngày xưa, hôm nay báo, so với việc kiếp trước nàng bị những dằn vặt kia, cái này tính là gì a?


Bookwaves.com.vn

Cung nữ cầm y phục qua đây để cho phủ thêm Vu thị và Thẩm Vân Sơ, mọi người lúc này mới có chút tiếc nuối thu hồi đường nhìn.


Cả người Vu thị ủ rũ tới cực điểm, quỳ trên mặt đất đều sắp quỳ không được.


Hoàng đế lại chuyển lực chú ý đến trên người của tam hoàng tử: “Ninh Cảnh, trẫm nghe nói ngươi một mực ở bên hồ nước, chứng kiến toàn bộ quá trình?”



Nhãn thần của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng giật giật, nâng đôi mắt lên, tự tiếu phi tiếu nhìn về phía tam hoàng tử.


Thẩm Thanh không ở, Thẩm Vân Sơ đã phế đi, Vu thị lại là dáng dấp đỡ không nổi tường như thế này, đến tột cùng tam hoàng tử nên lựa chọn như thế nào?


Nhãn thần của tam hoàng tử khẽ run, sau một lát đi ra phía trước: “Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần đích thật là một mực bên ở hồ nước, hơn nữa lúc mới bắt đầu, chỉ có nhi thần và đại tiểu thư của Thẩm gia ở.”


“Hai người các ngươi ở địa phương bí ẩn như vậy làm cái gì?”


“Hồi bẩm hoàng thượng, nhi thần vốn là một mình ở bên hồ nước ngắm cảnh, không ngờ Thẩm gia đại tiểu thư tìm tới, nàng nói lúc Thẩm đại nhân bị trượng trách, nhi thần cũng ở trong cung, cho nên đến đây hỏi nhi thần, cùng ngày đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Lúc nói chuyện, nghĩ tới kinh lịch của Thẩm đại nhân, không khỏi thương tâm khóc lên, sau đó cũng không biết đâu bay tới một tảng đá, nàng rơi vào trong hồ, sau đó Phúc Linh huyện chủ và Đào tiểu thư liền chạy tới.”


Trong lòng Hứa Vân Noãn xẹt qua một tia cười lạnh, phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi đều tự bay, quan hệ giữa tam hoàng tử này và Thẩm gia vốn là cực kỳ vi diệu, lúc này vì bảo toàn bản thân, bỏ qua Thẩm Vân Sơ, một chút cũng không chần chờ.


“Hồi bẩm hoàng thượng, ta và Bảo nhi vốn có ở phụ cận hái hoa, trong lúc vô ý thấy có một cái cây nhỏ bị gãy, liền muốn thử nhìn xem có thể trồng lại hay không, đang nghĩ ngợi, liền nghe được thanh âm rơi xuống nước, vội vã men theo thanh âm chạy tới, khi thấy tỷ tỷ rơi vào trong nước, liền cầm cây nhỏ kia tới cứu người…”


Hoàng đế lại quay đầu hỏi hộ vệ.


Hộ vệ vội vã hồi bẩm: “Hồi bẩm hoàng thượng, chúng nô tài là nghe được tam hoàng tử hô người đến đây cứu mạng mới chạy tới, trước phát sinh qua cái gì cũng không rõ ràng lắm, chỉ là sau khi chạy tới, nghe tam hoàng tử đang chỉ trích Hứa cô nương hại người, Hứa cô nương đích thật là cầm cây kéo người.”


Hứa Vân Noãn cười khổ một tiếng, sắc mặt tái nhợt đến cực hạn: “Ta cũng không biết vì sao, ta qua đây muốn lôi tỷ tỷ ra khỏi hồ nước, tam hoàng tử hiểu lầm. Ta tiến lên muốn giúp tỷ tỷ chẩn mạch, Vu phu nhân hiểu lầm. Thật giống như mặc kệ ta làm cái gì, đều là muốn hại người, nhưng tự vấn lòng, ta làm mỗi một việc đều không phụ lòng trời đất chứng giám. Nhưng nước bẩn kia vẫn là từng chậu từng chậu đổ lên trên người ta, lẽ nào cứ muốn bức tử ta mới từ bỏ sao?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận