Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 518: NÉM RA KHỎI CUNG!

Dịch giả: Luna Wong

Hứa Vân Noãn đau khổ nói, chung quanh không thiếu các phu nhân và tiểu thư đều lộ ra vẻ đồng tình.

Ánh mắt của hoàng đế hết sức thâm trầm, nghĩ cũng càng nhiều hơn những người khác.

Thì ra là thời gian hắn không có phát hiện, nhưng lần trước đó tam hoàng tử mang theo tên đạo sĩ kia vào cung, Thẩm Thanh còn ở bên cạnh cổ vũ, sau này cảm thấy có chút không đúng, càng về sau Thẩm Thanh gặp chuyện không may, tam hoàng tử vào cung cầu tình, hắn liền thập phần xác định, Thẩm Thanh đứng ở phía sau tam hoàng tử.

“Ninh Cảnh, hộ vệ nói có phải tình hình thực tế không?”

“Hồi bẩm phụ hoàng, hộ vệ nói là thật, lúc ấy có tảng đá đập tới, vừa lúc đập vào cánh tay của đại tiểu thư Thẩm gia, sau đó nàng liền chấn kinh rơi vào trong hồ nước. Nhi thần vừa muốn hô người, Hứa Vân Noãn liền trực tiếp nhảy ra ngoài. Chung quanh không có người bên ngoài, bởi vì nàng xuất hiện quá mức trùng hợp, hơn nữa nàng ở Thẩm gia lại gây ra động tĩnh không nhỏ, nhi thần mới có sự hoài nghi này.”

“Thân là hoàng tử, mỗi tiếng nói cử động đều phải cực kỳ chú ý, ngươi có chứng cứ chứng minh là Hứa Vân Noãn ném tảng đá, làm Thẩm Vân Sơ vào trong nước không?”

“Ngôn ngữ của nhi thần không thoả đáng, thỉnh phụ hoàng trách phạt.”

“Nói cách khác ngươi không có chứng cứ?”

“Vâng.” Tam hoàng tử thừa nhận trái lại cực kỳ thống khoái.

“Ngươi ở trong triều có không ít hiền đức chi danh, trong lòng trẫm cũng ôm kỳ vọng cao với ngươi, nhưng hôm nay ngươi tự dưng nói xấu người khác, thực tại là hành vi không thoả đáng. Bản thân ngươi cũng phải nhận phạt, vậy trở về chăm chú chép sách đi, chép sách có thể làm cho người bình tâm tĩnh khí, nghĩ đến chép trên trăm quyển sách, cũng đủ để ngươi tĩnh tâm.”

Tam hoàng tử cúi đầu xuống, trong lòng mang theo cáu giận, chép sách trăm quyển thế nào cũng mất hai ba tháng đi, phụ hoàng đây là biến tướng cấm túc hắn?

“Vâng, nhi thần cẩn tuân giáo huấn của phụ hoàng.”

Hoàng đế nhìn về phía Vu thị: “Ngươi còn có cái gì để nói?”

“Hoàng thượng, là Hứa Vân Noãn muốn hại chúng ta! Thật là nàng!” Vu thị vội vã cãi lại.

Sắc mặt hoàng đế lạnh lẽo: “Nhiều mắt nhìn như vậy, rõ ràng là ngươi có phiến diện với Hứa Vân Noãn, thậm chí còn đẩy nàng vào trong hồ nước, làm như thế, thật sự không có một chút khí độ và lòng dạ của đương gia chủ mẫu. Trước Hứa Vân Noãn ở Thẩm gia tao ngộ hỏa hoạn thiếu chút nữa chết, lại không minh bạch trúng độc, nhưng sau khi Thẩm Vân Sơ gặp nạn, nàng như trước tận lực cứu giúp, không để ý chút nào đến thương thế trên người mình, mà còn ngươi, thân là đương gia chủ mẫu, lại làm sao đổi xử với tử nữ?”

Vu thị chỉ cảm thấy đầu vang ông ông, cả người lung lay sắp đổ: “Hoàng thượng, thần phụ oan uổng! Oan uổng a!”

Hiền phi hừ lạnh một tiếng: “Tâm tư của ngươi ác độc, sao lại nói đến oan uổng? Trước đây ngươi và Thẩm đại nhân cùng đi đến trước mặt hoàng thượng, nói rõ thân phận của Vân Noãn, lúc đó bổn cung cũng ở, khi đó, ngươi một ngụm một nói thương yêu nàng, sẽ bồi thường thật tốt, lúc này mới qua chưa mấy ngày, thiếu chút nữa đã bị ngươi bồi thường đến mạng cũng mất, ngươi còn muốn như thế nào?”

Bookwaves.com.vn

“Hoàng thượng, thần phụ oan uổng…”

Nước mắt của Vu thị chảy xuống, để gương mặt đó càng khó coi.

Hoàng đế vung ống tay áo, thần sắc hết sức không nhịn được: “Trẫm cũng lười tinh tế truy cứu ngươi, sau này không cho phép ngươi tiến nhập hoàng cung nữa, trở về để Thẩm Thanh tự xem mà làm đi.”

“Hoàng thượng… Thần phụ biết sai rồi, hoàng thượng!” Vai của Vu thị không được run, Thẩm Thanh người kia, tâm còn lạnh hơn còn cứng hơn hàn băng, nếu để cho Thẩm Thanh biết tất cả chuyện phát sinh trong cung hôm nay, nàng thực sự xong!

Hiền phi quay hộ vệ chung quanh hạ lệnh: “Không nghe được khẩu dụ của hoàng thượng sao? Còn không mau đuổi người ra ngoài!”

“Vâng.”

“Ta không đi, sinh tử của nữ nhi ta Vân Sơ còn chưa biết nữa…”

Thái y bước nhanh chạy tới.

Hiền phi vội vã khuyên bảo: “Hoàng thượng, ở đây gió lớn, người về tẩm điện nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác thần thiếp sẽ xử trí.”

“Được, giao cho nàng, trẫm cũng yên tâm.”

Hoàng đế ly khai, hiền phi ra hiệu thái y đi vào bắt mạch cho Thẩm Vân Sơ.

Thái y không dám ngừng lại, cẩn thận bắt mạch xong, vội vã chỉ huy cung nữ đè bụng của Thẩm Vân Sơ.

Một lúc lâu, Thẩm Vân Sơ mới phun nước ra, chỉ là người như trước hôn mê bất tỉnh.

“Hồi bẩm hiền phi nương nương, tiểu thư Thẩm gia ngâm ở trong nước có chút quá lâu, hơn nữa uống nước không đúng lúc xử trí, sợ rằng phải suy yếu hôn mê mấy ngày.”

“Tính mệnh không ngại?”

“Chỉ cần điều dưỡng, sẽ không ảnh hưởng tính mệnh.”

“Vậy phái hai người, đưa Vu thị và Thẩm Vân Sơ về Thẩm gia, để Thẩm đại nhân tự xem mà làm đi.”

“Vâng.”

Hiền phi xoay người nhìn về phía mọi người đứng bên cạnh: “Hôm nay, vốn vui mừng tới tham gia yến hội, không ngờ ra biến cố như thế, thật sự mất hứng, không bằng chư vị tản sớm, đều tự hồi phủ nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Mọi người vội vã đáp ứng.

Hiền phi nhìn về phía Hứa Vân Noãn, lại nhìn Hàn phu nhân và Đào Bảo Nhi đứng ở bên cạnh thân nàng: “Đã sớm nghe Vân Noãn nói qua, Đào tiểu thư cùng nàng là bạn tốt, trước hai người còn cùng trải qua sinh tử, coi như là bạn cùng chung hoạn nạn, nếu Hàn phu nhân không sốt ruột xuất cung, không bằng đi Hạo Nguyệt hiên của bổn cung ngồi một chút?”

Hàn phu nhân đầy mặt mừng rỡ, quỳ gối hành lễ đáp ứng: “Có thể được hiền phi nương nương mời, là thần phụ tam sinh hữu hạnh, thần phụ da mặt dày quấy rầy.”

“Đi thôi.”

Hàn phu nhân nói chu toàn, hiền phi có ý định thân cận, hai người vây quanh Hứa Vân Noãn và Đào Bảo Nhi một đường nói chuyện, lúc đến Hạo Nguyệt hiên, bầu không khí đã cực kỳ hòa hợp.

Đào Bảo Nhi còn lại là hỉ tư tư đi theo bên người Hứa Vân Noãn.

Đến Hạo Nguyệt hiên, hiền phi vội vã phân phó người chuẩn bị nước nóng: “Mau chút hầu hạ Vân Noãn đi tắm thay y phục, nghìn vạn lần không nên lây dính hàn khí.”

Hàn phu nhân vốn định mang theo Đào Bảo Nhi, nhưng Đào Bảo Nhi lại kiên trì muốn ở bên ngoài chờ.

Bookwaves.com.vn

Chung quanh có thật nhiều cung nữ hầu hạ, Hàn phu nhân cũng không có miễn cưỡng, liền và hiền phi cùng nhau đến chính điện tự thoại.

Đào Bảo Nhi ngồi ở chỗ cánh cửa, cung nữ cẩn thận khuyên hai câu, nàng lại không muốn nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là tùy ý nàng ngồi.

Đại hoàng tử chạy tới Hạo Nguyệt hiên, một mắt liền thấy được Đào Bảo Nhi ngồi ở ngưỡng cửa hai tay nâng cằm.

“Đào tiểu thư, sao ngươi lại ngồi ở chỗ này, Vân Noãn đâu?”

Đào Bảo Nhi nhìn thấy đại hoàng tử, như nhìn mèo thấy chuột, nhất thời sợ đến giật mình một cái, mắt mở tròn vo, sắc mặt trong một sát na đỏ.

“Hứa tỷ tỷ đang tắm rửa thay y phục, không cho ngươi quấy rối.”

Bên tai đại hoàng tử đỏ lên, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Ta đây tự nhiên sẽ không quấy rối, ta đi chính điện gặp mẫu phi.”

Đào Bảo Nhi hít vào một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Mẫu thân ta đang cùng hiền phi nương nương nói chuyện đó.”

“Nói như vậy, ta đây cũng không tiện đi vào. Không bằng ngươi nhường cho ta phân nửa hạm cửa, để ta cũng ngồi một chút?”

“Vậy không được!”

Đại hoàng tử nói xong đã cảm thấy có chút không thích hợp, lời này có vẻ có chút càn rỡ, nhưng không nghĩ tới Đào Bảo Nhi cự tuyệt càng thêm trực tiếp, hắn cũng kỳ quái.

“Đây là vì sao?”

“Đây là chỗ ở của Hứa tỷ tỷ, cánh cửa cũng là của Hứa tỷ tỷ, ngươi muốn ngồi nói, phải hỏi qua nàng mới được.”

“Vậy ngươi hỏi qua nàng chưa?”

“Quan hệ của ta và Hứa tỷ tỷ không bình thường, chúng ta là sinh tử chi giao, giao tình quá mệnh.” Mỗi chữ mỗi câu Đào Bảo Nhi nói cực kỳ chăm chú, sau khi nói xong còn hơi cong khóe môi, có vẻ cực kỳ đắc ý.

Đại hoàng tử bị Đào Bảo Nhi chọc cười: “Xem ra ngươi cực kỳ thích Vân Noãn?”

“Đó là tự nhiên.”

“Ta cũng rất thích Vân Noãn.”

“Ngươi cũng thích Hứa tỷ tỷ của ta?” Đào Bảo Nhi trợn tròn cặp mắt.

“Ân, đúng vậy.” Có thể nương phương thức mờ mịt như vậy nói ra tâm ý, đại hoàng tử cảm thấy mình thực sự quá thông minh.

Đào Bảo Nhi tỉ mỉ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Nếu ngươi cũng thích Hứa tỷ tỷ của ta, như vậy ta liền nhường phân nửa hạm cửa cho ngươi.”

Luna: Thiệt luôn, chán ghê, nói chuyện như một đứa con nít ba tuổi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui