Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 527: NỖ LỰC ĐÀO CÔ NÃI NÃI


Dịch giả: Luna Wong


Đầu của Mục Trần Tiêu mơ mơ màng màng, lúc ly khai của Thẩm gia, thần sắc đờ đẫn trước nay chưa từng có: Cô nãi nãi bảo hắn đi cầu hôn…


Cầu hôn nha, đó là chuyện hắn nghĩ đều không dám nghĩ.


Chờ ở cửa phủ thần sắc của Úc Khoảnh trong một sát na thay đổi: “Công tử, có phải cô nãi nãi bên kia xảy ra chuyện gì hay không?”


Cô nãi nãi…


Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên, hơi gật đầu: “Ân.”


Đích thật là cô nãi nãi bên kia có chuyện.


Sắc mặt của Úc Khoảnh đều trắng: Có thể để cho công tử lộ ra thần sắc trống rỗng như vậy, chẳng lẽ cô nãi nãi ở Thẩm gia bị khi dễ thảm sao?


Nghĩ tới đây, Úc Khoảnh chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng bùm lên ba thước cao: “Công tử, chúng ta mau chút hồi phủ, trở về nói với lão thái gia, để hắn hỗ trợ nghĩ biện pháp!”


Mục Trần Tiêu gật đầu: “Ân.”


Chuyện này xác thực phải nói với gia gia, chỉ là không biết gia gia nghĩ như thế nào…


Xong rồi, công tử ngay cả lời cũng không muốn nói nhiều một câu.


Úc Khoảnh vội vã che chở Mục Trần Tiêu lên xe ngựa, sau đó nhanh chóng chạy về Mục gia.


Mục Thiên Trù đang nghĩ ngợi làm sao ngột ngạt Thẩm gia trong triều đình, chỉ thấy Mục Trần Tiêu và Úc Khoảnh nhanh chóng chạy về, không khỏi ngoài ý muốn: “Trần Tiêu, sao nhanh như vậy đã trở lại?”


Theo đạo lý mà nói, Trần Tiêu không nên bồi Vân Noãn ở lâu một hồi sao?


Mục Trần Tiêu há miệng, trong ánh mắt như là bao hàm thiên đầu vạn tự.


Mục Thiên Trù lập tức khẩn trương, vội vã ngồi thẳng người: “Đây là thế nào? Lẽ nào ngươi cô nãi nãi xảy ra đại sự gì?”


“Đích thật là có một đại sự.”


“Nói mau nha, ngươi đây là muốn gấp chết gia gia sao?”


“Cô nãi nãi nói… Cô nãi nãi nói chờ sau khi nàng cập kê, để ta… để ta đi cầu hôn.”


Chỉ là nói hai chữ cầu hôn này ra khỏi miệng, Mục Trần Tiêu liền cảm thấy ngực đập dồn dập để hắn hô hấp đều có chút trắc trở.


Mục Thiên Trù trực tiếp trợn tròn mắt: “Trần Tiêu, ngươi không có nói sai chứ? Ngươi đang yên đang lành đi đưa nguyên liệu một chuyến cho ngươi cô nãi nãi xây phòng ở, kết quả phòng này còn chưa có xây, ngược lại nói đến cầu hôn?”


Kéo có chút xa nha!



Ngón tay của Mục Trần Tiêu không tự chủ được cuộn lên, tiết lộ ra hắn khẩn trương trong lòng: “Vốn có chỉ nói chuyện cô nãi nãi cập kê, nhưng nói nói, cô nãi nãi liền đột nhiên nói đến bảo ta đi cầu hôn, nói kể từ đó có thể thoát khỏi Thẩm gia, lại có thể về nhà.”


“Chủ ý này trái lại một ý kiến hay, nhưng thành thân là chuyện liên quan đến cả đời, đâu thể như trò đùa được chứ?”


Chu quản gia ở một bên không đồng ý: “Lão thái gia, đây chính là cô nãi nãi tự nói, chuyện cô nãi nãi suy nghĩ cho tới bây giờ đều là chu chu toàn toàn, làm sao có thể là trò đùa chứ?”


Bookwaves.com.vn

“Vân Noãn suy nghĩ chu toàn hơn nữa, cũng bất quá là hài tử, còn nữa, ba vị lão gia tử là dạng tính tình gì, ngươi còn không biết sao? Để cho bọn họ giáo dục Vân Noãn xử sự làm người tất nhiên không thành vấn đề, nhưng bọn họ đâu hiểu tình cảm gì? Vân Noãn giống như là một tờ giấy trắng, trước ta còn mở miệng thử qua, nàng căn bản cũng không có thông suốt! Lúc này nghĩ ra cái biện pháp này cảm thấy vẹn toàn đôi bên, nhưng sau này nếu nàng hối hận thì sao?”


Chu quản gia lộ ra thần sắc chần chờ: “Cũng sẽ không đi, một khi cô nãi nãi hạ chủ ý, tựu nhất định có thể kiên trì tới cùng.”


“Ta lo lắng không phải Vân Noãn.” Mục Thiên Trù nhìn về phía Mục Trần Tiêu, trong thần sắc mang theo đau lòng, “Trần Tiêu, ta biết tâm ý của ngươi đối với Vân Noãn, nghe được đề nghị này, trong lòng nhất định kích động vạn phần. Nhưng ngươi cũng phải nghĩ kỹ, chúng ta muốn làm thì dễ, nhưng sau này nếu đổi ý, cái giá phải trả cao lắm, Vân Noãn còn nhỏ, đối với phương diện cảm tình này không có thông suốt, sau này một ngày nào đó, nếu nàng thích người bên ngoài, đúng lúc ra ngoài là được rồi, vậy còn ngươi?”


Hỏa diễm kích động trong lòng Mục Trần Tiêu, bị chậu nước lạnh từ trên đầu tưới xuống: “Gia gia, ta cẩn thận tự định giá qua rồi, ta nghĩ dựa theo cô nãi nãi đề nghị đi cầu hôn, làm phiền gia gia chuẩn bị cho ta.”


“Ngươi nghĩ xong rồi?” Mục Thiên Trù mi tâm vừa nhíu.


“Gia gia, ta nghĩ xong.” Tựa như là một người ở trong phong tuyết đi lại nhiều năm, đột nhiên thấy được một nhúm hỏa diễm, dù cho biết rõ đến quá gần sẽ làm mình bị tổn thương, nhưng như cũ nghĩa vô phản cố nhào qua.


Trong lòng hắn thích Vân Noãn cực kỳ, thích đến hận không thể khắc vào trong xương của mình, hôm nay Vân Noãn đề nghị, muốn hắn đi cầu hôn, hắn không có chút khí lực cự tuyệt nào.



Mục Thiên Trù lại càng phát ra lo lắng: “Trạng huống trước đó ta nói ngươi đã cân nhắc qua…”


“Ta đã cân nhắc qua, nếu có một ngày kia, cô nãi nãi thích người bên ngoài, ta…” Chỉ là vừa nghĩ như thế, trong lòng liền có một cổ đau đớn bén nhọn hiện lên.


Mục Thiên Trù lắc đầu: “Nhìn thử ngươi xem, đến nghĩ cũng không dám nghĩ, thật đến rồi ngày đó, ngươi chịu không được.”


“Nhưng ta không thể nhìn cô nãi nãi bị người đoạt đi.” Mục Trần Tiêu chợt mở miệng.


“Đoạt đi? Lời này… Chẳng lẽ còn có người thích cô nãi nãi ngươi, chờ sau khi nàng cập kê liền đi cầu hôn sao?”


Mục Trần Tiêu trầm mặc.


Mục Thiên Trù mạnh đứng dậy, mở to hai mắt nhìn: “Thật đúng là để ta đã đoán đúng? Là ai vậy?”


Là ai ám trạc trạc trộm bảo bối của Mục gia bọn họ?


“Đại hoàng tử điện hạ.”


“Đại hoàng tử?” Mục Thiên Trù yên lặng ngồi trở lại trên ghế, “Thảo nào trước nhiều lần thấy nhãn thần của đại hoàng tử nhìn về phía Vân Noãn, đa đa thiểu thiểu đều mang chút không thích hợp. Vân Noãn biết không?”


“Cũng không biết.”


“Đây…”


Bookwaves.com.vn

Chu quản gia vội vã để người bưng trà trản lên: “Lão thái gia, trước không phải người cũng nghĩ xong rồi sao? Tử tôn tự có phúc của tử tôn, cho nên có thể bớt quản thì bớt quản. Còn nữa, loại tình huống người mới vừa nói đó là kém nhất, vạn nhất cô nãi nãi khai khiếu, thích chính là công tử nhà chúng ta thì sao? Kể từ đó, cô nãi nãi liền có thể bồi bên cạnh người lâu dài, thời thời khắc khắc hiếu kính, trong lòng người không vui sao?”



Nghĩ đến loại kết quả này, động tác vuốt râu của Mục Thiên Trù đều tăng nhanh: “Vậy dĩ nhiên là cao hứng.”


“Vậy không phải là được rồi sao, chúng ta gặp chuyện đều nghĩ theo phương diện tốt, ít nghĩ thứ xấu, nói không chính xác tâm tưởng sự thành thì sao?”


“Nhưng nếu không…”


“Nếu không thành, vậy đã nói rõ công tử nhà chúng ta còn chưa đủ nỗ lực. Công tử hình dạng tuấn mỹ, khí thế uy vũ bất phàm, là tướng quân uy danh hiển hách, cô nãi nãi lại cực kỳ tinh mắt, sớm chiều ở chung, còn có thể không phát hiện được chỗ chói mắt của công tử sao?”


Mục Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Trù, trong ánh mắt mang theo hi vọng.


Chu quản gia thêm một cây đuốc nữa: “Lão thái gia, chuyện Hứa lão gia tử bên kia là vết xe đổ, người cũng không thể lấy mắt nhìn đại hoàng tử cầu thân cô nãi nãi, để cho nàng gả vào hoàng gia chứ? Đại hoàng tử không tệ, nhưng hoàng thượng…”


Hoàng thượng là cừu địch của công tử và cô nãi nãi, nếu cô nãi nãi gả cho đại hoàng tử, lại biết chuyện quá khứ, sau này nên xử lý thế nào?


Ngẫm lại tình hình kia, liền biết là một hồi bi kịch.


Mục Thiên Trù gật đầu: “Vẫn là lão Chu ngươi nghĩ minh bạch, thiếu chút nữa quên mất chuyện này, Trần Tiêu, ngươi đã làm xong quyết định, vậy liền thả tay đi làm đi. Làm gia gia, tự nhiên sẽ ủng hộ ngươi.”


Trong ánh mắt của Mục Trần Tiêu tràn đầy vui sướng: “Đa tạ gia gia.”


Chu quản gia quay Mục Trần Tiêu nháy mắt một cái: “Công tử, trong phòng lão nô có không ít họa bổn, bên trên nói rất nhiều kỹ xảo truy cầu nữ tử, lập tức để Úc Khoảnh đưa đến Minh Hối hiên, đến lúc đó người xem thử.”


Bên tai của Mục Trần Tiêu phiếm hồng, lại vẫn là không nhịn được gật đầu: “Đa tạ Chu bá.”


“Nên mà, nên mà.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận