Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 528: BIẾT NÓI CHUYỆN THÌ NGƯƠI NÓI NHIỀU CHÚT


Dịch giả: Luna Wong


Mục Trần Tiêu mang theo cả người hỉ sắc ly khai.


Chu quản gia cười mở miệng: “Lão thái gia người xem, công tử rất cao hứng nha, hắn đã hồi lâu không có vui vẻ như hôm nay vậy.”


“Vui vẻ là vui vẻ, chỉ sợ vui vẻ này là nhất thời.”


“Lão thái gia, lão nô nói người chớ mất hứng. Tính tình này của người cũng nên sửa lại, gặp phải sự tình luôn luôn nghĩ sang chỗ xấu trước, vừa nghĩ còn nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu đổi lại ta là công tử, sau khi nghe trong lòng nhất định thấp thỏm bất an.”


Mục Thiên Trù hơi sửng sờ, lập tức cười khổ lắc đầu: “Đâu phải ta muốn nghĩ như vậy, có đôi khi sự tình tới luôn không khống chế được…”


“Lão nô minh bạch, những năm gần đây gặp phải nhiều chuyện lắm, mỗi một chuyện đều phát triển theo phương hướng bết bát nhất. Lão thái gia, người đây là khổ nhiều sợ rồi, dù cho có người đưa kẹo đến trước mắt, cũng lo lắng đây là đắng.”


“May là hôm nay có ngươi ngăn, nếu không, không biết Trần Tiêu sẽ thương tâm thành cái dạng gì.”


“Lão nô chính là ở bên cạnh ăn ngay nói thật mà thôi, quyết định chân chính, vẫn là bản thân lão thái gia người.”


“Đừng tâng bốc ta, ta là dạng tính tình gì, bản thân còn không rõ ràng lắm sao? Đoạn thời gian này liên tiếp nghe được tin tức của trưởng công chúa cùng với ba vị lão gia tử, buổi tối nằm mơ, ta luôn sẽ mơ tới tình hình ban đầu ở trong quân. Khi đó ta cái gì đều không cần suy nghĩ, chỉ cần đi theo phía sau Hứa lão gia tử là được.”


Chu quản gia cười nói: “Người còn nói sao? Người lớn hơn Hứa lão gia tử gần hai mươi tuổi, trong quân không ít người đều chê cười người, nói người lớn tuổi như vậy, còn đi theo phía sau Hứa lão gia tử một ngụm một lão gia tử gọi thân thiết, náo loạn không ít chê cười.”


“Đó là bọn họ đố kị! Trước đây ta ra chiến trường, đó là bởi vì trong nhà thật sự là quá nghèo, không có biện pháp, nghĩ đến trong quân chí ít có thể tiết kiệm chút lương thực, tìm đường sống cho nhà. Lên chiến trường, vừa mới bắt đầu cái gì cũng đều không hiểu, đổ máu đều ác tâm nửa ngày, nếu ta không có dự kiến trước, ôm lấy cây đại thụHứa lão gia tử kia, có thể có thành ngày hôm nay sao?”



“Lão thái gia anh minh thần võ.”


“Hừ, ngươi đây là cố ý tổn hại ta?”


“Lão nô nào dám nha?”


Mục Thiên Trù hừ hừ, ánh mắt dần dần trở nên xa xưa: “Ta nghe người ta nói, người lớn tuổi, một ngày bắt đầu nhớ lại chuyện lúc còn trẻ, đã nói lên hoàng thổ chôn càng ngày càng sâu…”


Chu quản gia liền vội vàng đưa trà trản đến trên tay của Mục Thiên Trù: “Lão thái gia, người nhàn rỗi không chuyện gì thì uống chút trà, ăn điểm tâm, các loại thức ăn, đừng cả ngày nghĩ mấy thứ có không có này. Lúc này công tử sẽ cầu thân cô nãi nãi, xem bộ dáng kia của Thẩm gia, cầu hôn qua đi, nhất định là phải nhanh chóng thành thân. Đến lúc đó, công tử và cô nãi nãi công việc lu bù lên, nếu là sinh tiểu công tử và tiểu tiểu thư, còn không phải để người trông sao?”


Bookwaves.com.vn

“Ta?” Mục Thiên Trù thiếu chút nữa ném trà trản trong tay ra.


“Đó dĩ nhiên là người? Người không trông, giao cho người khác yên tâm sao?”


“Nói cũng phải, vậy nhất định là không thể yên tâm.”


“Cho nên người nghĩ mấy thứ có không có này làm cái gì?”


Mục Thiên Trù gật đầu: “Nói có lý, ta cảm thấy mình còn có thể sống thêm một trăm năm nữa.”


“Khụ khụ… Lão thái gia thật là chí khí.”


Mục Thiên Trù bỗng nhiên kéo râu mép, hung hăng trợn mắt nhìn Chu quản gia một cái: “Có phải ngươi đang lừa ta hay không?”


“Lão thái gia lại phát hiện rồi, thật đúng là anh minh thần võ.”



“Được rồi được rồi, thấy ngươi thì phiền, ta phải mau đi xem rau của ta, hôm nay có thể hái được rồi.”


Chu quản gia vội vàng đuổi theo: “Lão thái gia, hôm nay chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc, nếu người muốn hái rau thì hái, nhưng cái tay kia của người không được đi quá giới hạn, hái đến ruộng của lão nô.”


“Ta hái qua ruộng ngươi khi nào?”


“Ngày hôm qua ta đều nhìn thấy, người hái rụi hết lá của cải trắng trong ruộng của ta.”


“Đó là ngươi trồng không tốt, đâu có chuyện gì liên quan tới ta…”


“Người cũng không thể vô lý như vậy…”


Bầu không khí của Mục gia dần dần hoạt dược.


Trong Thẩm phủ, Hứa Vân Noãn về tới trong phòng, tựa ở đầu giường vẻ mặt tiếu ý.


Hàn Yên bưng trái cây để ở trên bàn một bên: “Tiểu thư, đây là Trần di nương để người đưa tới.”


Hứa Vân Noãn nhìn đĩa trái cây một cái, gật đầu: “Trần di nương có lòng, hôm nào lấy chút vải vóc đưa đi cho nàng.”


“Tiểu thư, từ vừa mới bắt đầu người vẫn đang cười, là có chuyện gì vui sao?”


Hứa Vân Noãn đứng dậy, ở trong phòng đi tới lui hai vòng: “Hàn Yên, ngươi cảm thấy Trần Tiêu thế nào?”



“Công tử tự nhiên là tốt nhất.”


“Tốt chỗ nào?”


“A, đây… Hình dạng tốt, tính tình cũng tốt, công tử còn là tướng quân uy danh hiển hách đó!”


Sau khi Hứa Vân Noãn nghe xong, cười đến càng ngọt ngào: “Ân, ngươi nói không sai, tăng cho ngươi một tháng tiền tiêu vặt.”


Mắt của Mộ Vũ sáng rực lên: “Tiểu thư, nô tỳ cũng biết, chỗ tốt nhất của công tử chính là nhất tâm hướng về tiểu thư ngươi, mỗi lần chỉ cần công tử qua đây, nhãn thần nhất định rơi vào trên người tiểu thư trước. Trong ngày thường tính tình công tử thanh lãnh, nhưng vừa gặp được tiểu thư, luôn có thể cười rất vui vẻ.”


Hứa Vân Noãn gật đầu: “Vậy cũng tặng cho ngươi một tháng tiền tiêu vặt.”


Hàn Yên liền vội vàng kéo Hứa Vân Noãn, để cho nàng ngồi vào cái ghế một bên: “Tiểu thư, đến tột cùng là chuyện cao hứng gì, cũng nói ra để chúng ta nghe thử?”


“Qua một đoạn thời gian nữa ta sẽ cập kê, đến lúc đó, Trần Tiêu sẽ đến Thẩm gia cầu hôn.”


“Công tử cầu hôn cô nãi nãi?” Mộ Vũ và Hàn Yên kinh trụ.


“Đúng rồi, kể từ đó, ta rất nhanh có thể trở về Mục gia, lại có thể như trước như vậy sống thật vui vẻ.”


“Vậy Thẩm gia sẽ đáp ứng sao?”


Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, có chút nghiêm túc gật đầu: “Ngươi nói có đạo lý, Trần Tiêu tới đề thân, nếu Thẩm gia không đáp ứng, đây chẳng phải là để Trần Tiêu thật mất mặt sao?”


Bookwaves.com.vn

Xem ra vẫn phải nhanh chóng triệt để đè chết Thẩm Thanh.


Nghĩ đến nơi này, Hứa Vân Noãn đứng dậy: “Ta đi gặp Thẩm Cửu Mạch một lầ.”



“Vâng.”


Trong Hàn Nguyệt cư, Thẩm Cửu Mạch vung trường kiếm trong tay, tiếng gió thổi gào thét, trường kiếm trên không trung vũ thành nói đạo tàn ảnh.


Hứa Vân Noãn đứng ở cửa viện lạc, nhìn sau một lát, không khỏi nhớ lại chân của Mục Trần Tiêu.


Nghe nói trước đây võ nghệ của Trần Tiêu cực kỳ siêu quần, có rất ít người có thể so được, nếu hắn có thể đứng lên lần thứ hai cầm trường kiếm, nhất định có thể kinh thiên hạ!


Động tác múa kiếm của Thẩm Cửu Mạch ngừng, xoay người nhìn về phía Hứa Vân Noãn, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói.


Hứa Vân Noãn đi vào viện tử, tiếp nhận một lá cây bị kiếm khí quét rơi xuống.


“Vân Noãn… Mẫu thân ta bên kia…” Thẩm Cửu Mạch nhịn không được mở miệng.


“Ngươi không nên hiểu lầm, Vu phu nhân lại đột nhiên trúng gió, không có quan hệ gì với ta, nếu ngươi không tin, có thể trực tiếp đi thăm dò.”


“Vân Noãn, những chuyện quá khứ kia, xin lỗi!” Nhãn thần của Thẩm Cửu Mạch yên lặng, phảng phất hỏa diễm trong đèn ngọc lưu ly bị tắt, nhìn trống rỗng.


“Ngươi ngoại trừ xin lỗi, không dự định làm chút gì khác sao?”


“Ngươi muốn ta làm cái gì?”


“Ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi sẽ làm?” Hứa Vân Noãn âm thầm suy tư.


“Ta đã từng đáp ứng ngươi.” Hôm nay biết mẫu thân mình làm những chuyện kia với sinh mẫu của Hứa Vân Noãn, Thẩm Cửu Mạch càng cảm thấy trong lòng thua thiệt, thậm chí còn có chút xấu hổ vô cùng.


“Ở lại trong kinh thành, trên có phụ thân áp chế, dưới có Vu phu nhân hiếp bức, ngươi cũng không là cái gì. Giống như trước, dù cho ngươi đã vào triều làm quan, được hoàng thượng trọng dụng, cũng nói cấm túc sẽ bị cấm túc sao?” Nhãn thần của Hứa Vân Noãn trong trẻo.


Tính mạng của Thẩm Cửu Mạch là nàng cứu trở về, nàng cũng không có ý định lấy đi nữa, đã như thế, vậy không bằng liền tách hắn đi xa, đỡ phải ở lại Thẩm gia vướng chân vướng tay.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận