Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 534: NGƯƠI ĐẬP TA, TA SẼ ĐẬP CHẾT NGƯƠI!


Dịch giả: Luna Wong


Thẩm Cửu Mạch nhíu nhíu mày: “Phụ thân, đây là quyết định của bản thân nhi tử, không có quan hệ gì với người ngoài.”


“Không quan hệ? Ngươi nghĩ rằng ta không biết Hứa Vân Noãn tìm ngươi đã nói cái gì?”


Thẩm Cửu Mạch nâng mắt, mi tâm nhíu lại: “Phụ thân, ngươi đặt nhãn tuyến ở bên cạnh ta?”


“Chê cười! Thứ vi phụ muốn biết, còn phải dùng tới nhãn tuyến? Ngươi đừng quên, đây là Thẩm phủ, mà ta chính là trời của Thẩm gia!”


Hứa Vân Noãn vừa đi vào, đã nghe được những lời này, trong lòng bởi vì trở lại Mục gia mà sinh ra mừng rỡ trong một sát na tiêu tan thành mây khói.


Thẩm Thanh là trời của Thẩm gia, muốn biết chuyện gì đều có thể biết, như vậy đời trước, mình bị Vu thị và Thẩm Vân Sơ gắt gao dằn vặt, cũng toàn bộ nhìn trong mắt của hắn?


A!


Nghĩ tới đây, một cổ lệ khí từ trong lòng mọc lên.


“Phụ thân, cái gì trời hay không trời? Thiên hạ này ngoại trừ hoàng thượng, ai còn dám xưng bản thân là trời?”


Thẩm Thanh quay đầu, thấy Hứa Vân Noãn, chán ghét trong ánh mắt không chút nào che lấp: “Nghiệp chướng, quỳ xuống!”


Hứa Vân Noãn đi tới bên cạnh Thẩm Cửu Mạch, nâng mắt quay Thẩm Thanh xuy cười một tiếng: “Phụ thân, ngươi biết rõ ta sẽ không nghe lời ngươi, hà tất tự rước lấy nhục chứ?”



“Bất hiếu nữ! Vì sao ngươi đầu độc huynh trưởng ngươi tòng quân?”


“Cái gì gọi là đầu độc? Ta chẳng qua là chỉ điểm một con đường sáng cho ca ca mà thôi, đây là vì tốt cho hắn.”


“Ngu không ai bằng! Thẩm gia ta đời đời ra văn thần, trong quân đội không có căn cơ gì, hơn nữa trong quân hoàn cảnh ác liệt, trên chiến trường càng đao kiếm không có mắt, ngươi bảo huynh trưởng ngươi đi tòng quân, chẳng phải là để hắn đi chịu chết sao?”


“Phụ thân, Thẩm gia đời đời ra, không phải văn thần, mà là gian tặc! Thật vất vả có quân tử ra nước bùn mà không nhiễm như ca ca, ta không nên bảo vệ hắn cho tốt sao?”


Thẩm Thanh tức giận sắc mặt tím bầm, giơ tay lên quay gò má của Hứa Vân Noãn liền đánh tới.


Thẩm Cửu Mạch trực tiếp chắn trước mặt của Hứa Vân Noãn, cứng rắn trúng một tát này.


“Ba!”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn lóe lên, vòng qua Thẩm Cửu Mạch tiến lên, nắm chặt tay của Thẩm Thanh, cố sức đẩy, Thẩm Thanh mạnh lui về phía sau hai bước, trực tiếp ngã ngồi ở trên ghế.


Trên người hắn có thương tích chưa lành, lần này đau đến hắn xuất mồ hôi trán: “Ngươi… Ngươi dám động thủ với cha của mình?”


“Ngươi ta không có chút ân giáo dưỡng nào, chỉ không duyên cớ chiếm một phần huyết thống, có tư cách gì tự xưng phụ thân ta?” Khuôn mặt của Hứa Vân Noãn lãnh túc, “Trước, ta không muốn động thủ với ngươi, đó là ta không muốn tổn hại danh tiếng của mình, để người cho rằng ba vị gia gia của ta không có giáo dục ta! Hôm nay, ngươi dám động thủ đánh ta, ta dám đánh lại!”


“Ngươi dám!”


“Vậy ngươi thử nhìn xem!”


Thẩm Cửu Mạch liền vội vàng kéo ống tay áo của Hứa Vân Noãn: “Vân Noãn…”



“Ca ca, ân oán giữa ta và phụ thân, ngươi không cần nhúng tay, để tránh khỏi khó xử. Chuyện của chúng ta, để tự chúng ta giải quyết là được, ngươi xem như không nhìn thấy.”


Thẩm Thanh tức giận cả người run: “Ngươi nghiệp chướng này! Trước đây không nên giữ ngươi lại!”


“Vậy chỉ trách trước đây ngươi quá ngu xuẩn!”


“Ngươi… Ngươi bất hiếu nữ này!”


“Phụ từ tử hiếu, ngươi đối với ta chưa bao giờ lòng nhân từ, vì sao ta còn phải chú ý hiếu đạo với ngươi? Ngươi thật cho rằng ta là thánh nhân mắng không nói lại, đánh không hoàn thủ sao? Ta cho ngươi biết, ta có cha sinh không cha nuôi, việc thích làm nhất chính là ăn miếng trả miếng. Ngươi đánh ta một cái tát, ta muốn đập lại mười cái tát mới có thể cam tâm, không thôi ta sẽ thời khắc nhớ kỹ, nói không chính xác sẽ làm ra chuyện càng thêm điên cuồng!”


Bookwaves.com.vn

“Ngươi…” Thẩm Thanh chặt chẽ nhìn chằm chằm Hứa Vân Noãn, hận không thể trừ nàng đi thật nhanh.


“Ta làm sao vậy? Ta ở Mục gia đang tốt đẹp, là ngươi cứ muốn nhận ta về, không nên quấy rối cuộc sống của ta, ngươi không cho ta sống khá giả, ta còn có thể để cho ngươi thống khoái?” Hứa Vân Noãn đầy người lãnh ý.


“Cút ra ngoài!”


“Thật xa gọi ta trở về, nói không hai câu liền để ta đi, phụ thân cho rằng ta là thứ vừa gọi đã đến, vừa đuổi đã đi? Nếu ta đã tới, vậy liền nói cho rõ ràng, giải thích rõ, tiết kiệm phụ thân bị tức cả ngày ăn không ngon, ngủ không yên!”


Thẩm Thanh hít một hơi thật sâu, thần sắc âm trầm như nước: “Được, vậy nói một câu, ngươi muốn làm cái gì?”


“Thứ ta muốn làm giản đơn, ta chính là muốn nhìn Thẩm gia trên dưới không yên!”


Thẩm Thanh quay đầu nhìn về phía Thẩm Cửu Mạch: “Ngươi nghe được chưa? Đây là muội muội tốt ngươi dùng hết tâm tư bảo vệ! Ngươi xem nàng là người thân, nàng có suy nghĩ cho ngươi không?”



Thẩm Cửu Mạch rũ đôi mắt, đáy mắt tràn đầy vẻ thống khổ.


Hứa Vân Noãn cười lạnh một tiếng: “Phụ thân, ngươi lớn tuổi như thế, bớt ở chỗ này gây xích mích ly gián. Sao ta không xem ca ca là thân nhân chứ? Hắn che chở ta, ta tự nhiên cũng che chở hắn. Nhìn thử Thẩm phủ lúc này xem, Vu phu nhân bị hoàng thượng chán ghét, tỷ tỷ hủy danh tiếng, phụ thân ngươi thân là quan to triều đình, tức thì bị hoàng thượng đánh đại bản. Danh tiếng của Thẩm gia xuống dốc không phanh, sau này còn không biết như thế nào đây? Hắn ở lại kinh thành, mới thật sự là hủy!”


“Biện pháp của ngươi chính là đẩy hắn ra chiến trường chịu chết?”


“Lên chiến trường thì là chịu chết? A, cái nhìn của phụ thân lúc nào ích kỷ hạn hẹp như vậy? Nếu người người đều nghĩ giống như ngươi vậy, còn có ai chịu ra chiến trường giết địch vệ quốc?”


“Ngươi… Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý! Nếu không phải ngươi ở trong phủ làm ầm ĩ, Thẩm gia làm sao sẽ rơi xuống hoàn cảnh hôm nay?”


“Thẩm gia rơi xuống hoàn cảnh hôm nay, chẳng lẽ không phải gieo gió gặt bão sao?” Hứa Vân Noãn mãn nhãn trào phúng.


Thẩm Thanh mạnh nắm trà trản bên bàn lên, quay Hứa Vân Noãn liền đập tới.


Hứa Vân Noãn lắc mình tránh thoát, đưa tay cầm bình sứ trên cái giá, rầm một tiếng nện ở bên chân của Thẩm Thanh.


Sắc mặt Thẩm Thanh trắng nhợt.


“Ta nói rồi, con người của ta thích ăn miếng trả miếng, ngươi còn dám đập ta, tiếp theo, bình sứ này sẽ nát ở trên đầu ngươi!” Thanh âm của Hứa Vân Noãn như băng.


“Nghiệp chướng! Súc sinh!”


Hứa Vân Noãn cười nhạt: “Nếu ta là súc sinh, ngươi lại là thứ tốt gì?”


“Cút, hết thảy cút cho ta!”


Ngón tay run rẩy của Thẩm Thanh chỉ hướng đại môn, thanh âm đều khàn.


Hứa Vân Noãn nhấc chân đá đá mảnh nhỏ trà trản, không nhanh không chậm nói: “Vậy phụ thân là dưỡng thân thể cho tốt đi, ta và ca ca đi trước.”



Thẩm Cửu Mạch rốt cuộc tâm không đành lòng: “Phụ thân…”


“Cút!” Thẩm Thanh rống giận.


Thẩm Cửu Mạch theo Hứa Vân Noãn thối lui ra khỏi thư phòng, trong ánh mắt hiện lên cô đơn: “Vân Noãn…”


“Ca ca, ta và phụ thân ở chung thế nào, ngươi không cần lo.” Cả người Hứa Vân Noãn đều là hàn khí.


“Rốt cuộc có một phần huyết thống…”


Hứa Vân Noãn nhíu chặt mi tâm: “Ca ca, ngươi là một quân tử, nhưng ta không phải. Ta không có đập cái bình sứ kia lên trên đầu của hắn, cũng đã là nhịn lại nhịn. Cho nên, ta mới để cho ngươi đi, rời xa những thứ thị thị phi phi này, đi làm chuyện nam nhi nên làm.”


“Ngươi muốn ta ly khai, ta liền rời đi. Nhưng phụ thân… Chung quy cũng là phụ thân của chúng ta.”


“A, hắn đối với ngươi mà nói, đích thật là một người cha tốt, nhưng với ta thì không phải.”


Thống khổ trong lòng Thẩm Cửu Mạch càng đặc hơn: “Ta cái gì cũng nghe theo ngươi, ta nguyện ý chuộc tội cho phụ thân, cho nên, Vân Noãn, ngươi cũng không thể…”


“Làm được chuyện ngươi đáp ứng ta rồi hãy nói.”


“Phụ thân bên kia…”


“Yên tâm, bản thân ta không thèm để ý danh tiếng, ta còn muốn lo lắng cho Mục gia, ta cũng không muốn gánh vác tội danh giết cha gì đó đâu.”


Thẩm Cửu Mạch gật đầu: “Như vậy… Đa tạ ngươi, còn có, ngày mai, ta liền đi.”


“Ca ca thuận buồm xuôi gió.”


“… Ân.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận