Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 537: CÔ NÃI NÃI KHAI KHIẾU RỒI


Dịch giả: Luna Wong


Về tới Phương Hoa uyển, Hàn Yên dâng trà trản cho Hứa Vân Noãn: “Tiểu thư nếm thử trà này, là Trần di nương vừa để người đưa tới, nói là Giang Nam bên kia mới chọn mua, vị đạo có chút không tệ.”


“Trần di nương phí tâm tư.”


“Tiểu thư đồng ý với Trần di nương bang trợ nàng, vậy cũng là bánh ít đi, bánh quy lại, không chỉ là Trần di nương, mấy di nương khác trong hậu viện, cũng nói muốn tới thỉnh an tiểu thư, bất quá nô tỳ dựa theo tiểu thư phân phó, đều từ chối.”


“Làm không tệ, ở trong mắt người ngoài, thấy càng nhiều hơn chính là thân phận Thẩm gia nhị tiểu thư của ta, các nàng làm di nương đến đây thỉnh an ta, tóm lại chẳng hợp, trực tiếp đẩy là tốt rồi. Bất quá đã nhân tình vãng lai, các nàng làm ra hình dạng, chúng ta bên này cũng không thể không phản ứng chút nào, vừa lúc trong Tứ Quý các không phải có một nhóm dưa và trái cây mới sao? Để người đưa Thẩm gia đến một ít, chia ra cho người của mỗi viện.”


Trong ánh mắt Hứa Vân Noãn mang theo tiếu ý nhợt nhạt.


Hàn Yên liền vội vàng gật đầu ghi nhớ: “Tiểu thư, vậy chính viện bên kia và Đông Mai uyển bên kia còn có đưa không?”


“Hoàng thượng cũng khen ta có hiếu tâm, biết yêu thương tỷ muội, đó dĩ nhiên là phải đưa, lúc đưa căn dặn kỹ chút, cứ nói những thứ dưa và trái cây này xuất từ Tứ Quý các.”


Đồ nàng đưa đi, Vu thị và Thẩm Vân Sơ ăn mới là lạ.



Hàn Yên liền vội vàng cười trả lời: “Vâng, nô tỳ nhất định sẽ phân phó rõ ràng.”


Một tay Hứa Vân Noãn chống thái dương, nhìn phía thải điệp bên ngoài cửa sổ bay qua: “Thật hy vọng thời gian có thể qua nhanh một chút.”


“Tiểu thư là nhớ công tử?”


Gương mặt của Hứa Vân Noãn đỏ lên, vừa nhắc tới Mục Trần Tiêu, sắc bén quanh thân nàng đều tiêu thất, một lần nữa trở nên mềm nhu nhu: “Nào có cái gì nhớ với không nhớ chứ, ta là tưởng niệm toàn bộ Mục gia.”


“Vật tiểu thư mặt đỏ cái gì?” Hàn Yên nháy mắt trêu nói.


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn giơ tay lên che gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt trong suốt: “Hàn Yên, mặt của ta đỏ lợi hại sao?”


“Đúng vậy, tiểu thư không chỉ có mặt đỏ, hơn nữa trong một đôi mắt tràn đầy mừng rỡ, nô tỳ rất ít thấy dáng dấp tiểu thư cao hứng như thế.”


“Vậy nói như thế, ta thật thích Trần Tiêu?” Hứa Vân Noãn như là đào móc ra một bí mật đáy lòng, chỉ là ôm vào trong ngực, liền cảm giác tràn đầy đều là ngọt ngào.


“Thích là phát ra từ nội tâm, tiểu thư hỏi tim của mình chẳng phải sẽ biết sao?”


“Ta đây không phải là lần đầu tiên thích một nam tử, trong lòng không có kinh nghiệm gì sao? Ta cũng không biết hỏi qua bản thân bao nhiêu lần, nhưng là sau khi hỏi lại sợ không thể xác định, sau khi xác định lại không biết thích sâu cạn, nói chung cực đáng ghét.”



“Nô tỳ cũng không xác định tâm tư của tiểu thư, bất quá có một điểm nô tỳ lại hiểu.”


Hứa Vân Noãn vội vã nháy mắt một cái, tò mò nhìn sang: “Ngươi hiểu cái gì?”


“Mỗi lần chỉ cần vừa nhắc tới công tử, đừng động tâm tình của tiểu thư thế nào, khóe môi đều là nhếch lên. Nô tỳ cũng chưa có thích qua người nào, bất quá lại nghe người ta nói qua, chân chính thích một người, nhớ tới hắn, toàn bộ trong lòng đều là ngọt, tiểu thư nhớ tới công tử, trong lòng cũng là cảm thụ như vậy sao?”


Hứa Vân Noãn nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, mỗi lần nhớ tới Trần Tiêu, ta đều cảm thấy như là ăn mật vậy.”


“Vậy được rồi, tiểu thư nhất định là thích công tử, về phần thích này là sâu là cạn, sau này tiểu thư có nhiều thời gian từ từ miệt mài theo đuổi.”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng sủa, một lát sau, lại lộ ra một ít thần sắc lo lắng: “Nhưng Trần Tiêu sẽ thích ta sao?”


“Ân?” Hàn Yên hơi sửng sờ, “Công tử tự nhiên là thích cô nãi nãi, trước đó cô nãi nãi gặp chuyện không may, công tử cực lo lắng, cả người đều sắp không chịu nổi.”


“Chuyện lúc trước ta cũng biết, nhưng ta lo lắng đó không phải là thích, mà là hiếu tâm của hắn đối với cô nãi nãi là ta…” Hứa Vân Noãn nghĩ đến đây, cả người đều rầu rỉ.

“Đây cũng sẽ không đi?”


“Trần Tiêu có hiếu tâm nhất, trước hắn từ chưa từng gặp qua ta, nhưng ca ca phân phó, để hắn đến Thanh Nhạc sơn đón ta, thân thể hắn bất tiện, vẫn đi. Sau này hắn dùng các loại biện pháp chiếu cố ta, cũng là bởi vì bối phận của ta bày ở nơi đó, ta chỉ sợ hắn tốt với ta, toàn bộ đều là do một tôn nhi tốt với cô nãi nãi nhà mình, ta đây không phải là rất thê thảm sao?”



Hàn Yên vội vã lắc đầu: “Không đúng nha tiểu thư, trước người để công tử đến đây cầu hôn, không phải công tử cũng đáp ứng rồi sao? Nếu là cái tốt của tôn nhi đối với một cô nãi nãi, công tử làm sao sẽ đáp ứng quyết định cầu hôn hoang đường như vậy chứ?”


“Nhưng ta nói tiền đề cầu hôn, cũng không phải là bởi vì chúng ta thích nhau, mà là sau khi hắn cầu hôn, ta có thể ly khai Thẩm phủ trở lại Mục gia.” Hứa Vân Noãn giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ ót, “Lúc đó sao ta không thử thăm dò hỏi một câu chứ?”


“Tiểu thư, nghìn vạn lần chớ suy nghĩ lung tung, nô tỳ thấy công tử chính là thích ngươi.”


Trong lòng Hứa Vân Noãn cao hứng lại thấp thỏm, luôn muốn phản phản phục phục xác định: “Vậy vạn nhất không thích thì sao?”


Bookwaves.com.vn

“Cho dù có cái vạn nhất kia, sau khi công tử và tiểu thư thành thân, tiểu thư cũng có thể gần quan được ban lộc nha!” Hàn Yên luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại nghĩ không ra.


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời: “Ngươi nói có đạo lý nha! Ta quy định sẵn trước, sau này nếu hắn không thích lời ta, ta truy cầu hắn là được, đại gia gia ta từng nói, nam truy nữ cách tằng sơn, nữ truy nam cách tằng sa, khí lực của ta lớn nhất, coi như là dùng thanh sắt triền thành sa, ta cũng có thể gỡ nó.”


“Tiểu thư nói phải.”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng tựa ở trên bàn, cả người tựa hồ cũng bởi vì sự kiện này mà tươi đẹp lên: “Thật hy vọng thời gian qua nhanh một chút nha.”


Sau giờ ngọ, Hàn Yên để người lấy dưa và trái cây từ trong Tứ Quý các trở về phân phát, vừa vào cửa liền thấy Hứa Vân Noãn nằm ở trên giường, tựa hồ là ngủ trưa còn chưa thức dậy.


Nàng vội vã thả nhẹ cước bộ, muốn tiến lên giúp Hứa Vân Noãn đắp một cái chăn, vừa đi tới, liền thấy Hứa Vân Noãn mở to mắt tròn trịa, sợ đến nàng vội vã vỗ vỗ ngực, dở khóc dở cười nói rằng:


“Tiểu thư, người tỉnh ngủ, sao cũng không ra một tiếng, nô tỳ cho rằng người còn đang ngủ?”



Hứa Vân Noãn từ từ xoay đầu lại, hít vào một hơi phồng gương mặt: “Hàn Yên, ta ngủ không được.”


“Tiểu thư làm sao sẽ ngủ không được chứ? Trong ngày thường người không phải thích ngủ trưa nhất sao?”


“Ta vừa nghĩ tới Trần Tiêu, trong lòng đã bang bang nhảy loạn, như là ngã bệnh vậy, nhắm mắt lại trong đầu đều là dáng vẻ của hắn, vừa nghĩ tới đã muốn cười, cười trong lòng bang bang nhảy lợi hại hơn, nên làm sao có thể ngủ được chứ?”


Tùy ý trái tim như con thỏ nhảy loạn trong lòng, cũng không có khả năng ngủ được đi?

“Tiểu thư làm sao bây giờ nha? Không bằng người đừng nhớ công tử nữa?”


“Lần đầu tiên ta thích một người, làm sao có thể không nhớ chứ, hơn nữa muốn hay không muốn, cũng không phải bản thân ta có thể khống chế được nha?”


“Nhưng là… trước sao người không nghĩ loạn?”


Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, thả lỏng thân thể nằm ở trên giường, như Nhị Hắc bên giường, nằm tê liệt như cái bánh: “Ta cũng không biết, hình như là đột nhiên khai khiếu… Trước đây không phải có người thường nói cái gì thể hồ nghi thức xối nước lên đầu sao? Có lẽ là đột nhiên nghĩ đến ta và Trần Tiêu sẽ thành thân, chuyện trước đây không hiểu, hiện tại đột nhiên hiểu?”


“Tiểu thư kia khắc chế một chút?” Hàn Yên thử đề nghị.


“Ta đã khắc chế cả buổi trưa, vẫn không thể nào khắc chế.” Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi, hơn nữa trong lòng nàng còn có chút tiếc nuối, trước ở Mục gia, nếu như không phải Úc Khoảnh đột nhiên xông tới quấy rối, nàng có thể hôn được Trần Tiêu rồi đi?


Ngô… Có chút xấu hổ…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận