Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 540: THÔNG MÌNH MỘT CHÚT


Dịch giả: Luna Wong


Thẩm Vân Sơ mạnh từ trên giường ngồi dậy: “Thất công chúa, ngươi tin tưởng ta, ta thật không có nói dối, nhất định là Hứa Vân Noãn giở trò quỷ! Ngươi tin tưởng ta nha!”


Thị nữ bên người Trần di nương dùng một tay ngăn Thẩm Vân Sơ lại, sau đó không nói lời gì đặt nàng trên giường.


Trần di nương giơ ngón trỏ lên làm một động tác chớ có lên tiếng: “Suỵt! Đại tiểu thư, huyện chủ phải bồi thất công chúa chơi đùa, ngươi cũng không cần ở bên cạnh ồn ào, để tránh khỏi thất công chúa cho là chúng ta người Thẩm gia đều không có quy củ như vậy.”


“Buông ta ra, ta muốn đi tìm Hứa Vân Noãn để hỏi rõ ràng! Nhất định là tiện nhân như nàng giở trò quỷ!”


Trần di nương giơ tay lên lai, ba một cái tát đánh vào trên mặt của Thẩm Vân Sơ: “Đại tiểu thư, bệnh từ miệng vào, họa từ miệng ra, ngươi nói chuyện vẫn là chú ý chút!”


Thẩm Vân Sơ tức giận đến rồ, hận không thể liều mạng với Trần di nương, lại bị thị nữ kềm cánh tay không thể động đậy: “Buông ta ra, các ngươi mau buông ta ra! Ai cho các ngươi lá gan, để các ngươi dĩ nhiên đối xử với đại tiểu thư trong phủ như vậy?”


“Đại tiểu thư, ngươi còn không hiểu được sao? Nếu như ta là ngươi, hiện tại nhất định trốn ở trong góc tường lạnh run, mà không phải ỷ vào thân phận diễu võ dương oai.”


“Ngươi có ý gì?”


Trần di nương cười lạnh một tiếng: “Ta kiến thức qua thủ đoạn của phu nhân, cho là nữ nhi được người thông minh lanh lợi như nàng giáo dưỡng ra, nhất định cũng không người có thể sánh bằng, nhưng hôm nay vừa nhìn, người thông minh cũng có thể nuôi ra một ngu xuẩn! Ngươi còn không hiểu được sao? Hôm nay trái cây đưa vào Đông Mai uyển, có lẽ là thật sự có vấn đề, chỉ là thái y kiểm tra không được thực hư. Ngươi vừa rồi đau bụng khó nhịn cũng là thật, nhưng thái y như trước xét nghiệm không được, nếu ngươi còn lăn qua lăn lại nữa, hoàn toàn chọc giận huyện chủ, ngươi nói để một người chết, có phải cũng sẽ tra không ra được đầu mối gì như bây giờ hay không?”


Thẩm Vân Sơ rùng mình, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được: “Các ngươi dám!”



“Trên đời này hầu như người người đều có người muốn lấy đao đi đâm chết, chỉ bất quá giết người thì thường mạng, nên có rất ít người nguyện ý động thủ. Mà nếu quả có thể lặng yên không tiếng động giết chết cừu nhân của mình, mà không cần chịu bất luận tội gì, vậy cớ sao mà không làm chứ?”


Bookwaves.com.vn

“Ngươi…” Thẩm Vân Sơ ngã ngồi ở trên giường.


Trần di nương nhìn về phía Ngân Hồng quỳ một bên: “Thị nữ Ngân Hồng chiếu cố tiểu thư nhà mình không chu toàn, kéo xuống đánh năm mươi đại bản, sau đó đuổi ra khỏi phủ.”


Ngân Hồng hoảng sợ ngẩng đầu lên: “Di nương tha mạng!”


“Nếu ngươi an an phân phân, không ai sẽ muốn mạng của ngươi, chỉ tiếc ngươi làm chuyện không nên.” Sở dĩ Thẩm Vân Sơ có thể mời thất công chúa tới, chính là Ngân Hồng ra ngoài đưa thư vào trong cung, cho nên người này không lưu được.


“Tiểu thư cứu ta!” Ngân Hồng vội vã nhào tới trước mặt của Thẩm Vân Sơ.


“Trần di nương, Ngân Hồng hầu hạ ta nhiều năm, ta dùng nàng đã quen, đổi thành người bên ngoài không có quen…”


“Đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ đổi lại hai người qua đây, nếu đại tiểu thư dùng không quen nói, vậy liền đuổi người tiếp tục đổi, thân là hạ nhân không thể để chủ tử thoả mãn, đó chính là sai lầm của bọn họ, ta nhất định sẽ tìm được thị nữ càng thêm thích hợp tâm ý đại tiểu thư.”


“Ta chỉ muốn Ngân Hồng!” Thẩm Vân Sơ chặt chẽ kéo tay của Ngân Hồng.


Trần di nương quay hạ nhân sau lưng phân phó: “Còn không mau mang người xuống?”


“Vâng.”



“Tiểu thư, tiểu thư cứu ta a! Năm mươi đại bản, nô tỳ chịu không nổi!”


“Trần di nương!” Thẩm Vân Sơ đầy mặt lệ ngân, “Ngươi…”


Trần di nương không chút để ý tới: “Đại tiểu thư cũng mệt mỏi rồi, nghỉ cho khỏe đi.”


Một bên kia, thất công chúa không được tự nhiên đi tới Phương Hoa uyển, mới vừa vào cửa, liền thấy một thân ảnh mạnh mẽ nhào tới, cả kinh nàng ám kêu thành tiếng.


Hứa Vân Noãn giơ tay lên đè lại đầu của Nhị Hắc, hơi cố sức xoa lỗ tai của nó.


Nhị Hắc mạn thôn thôn duỗi người, lộ ra một hàm răng lóe hàn quang.


Cung nữ kinh hồn táng đảm che ở phía trước thất công chúa, bất mãn quay Hứa Vân Noãn nói rằng: “Phúc Linh huyện chủ, ngươi cần phải nhìn sủng vật của mình cho kỹ, kinh hù dọa công chúa, ngươi không chịu nổi.”


Hứa Vân Noãn kinh ngạc quay đầu: “Trách ta không tốt, không biết thất công chúa sợ.”


Thất công chúa liên vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực: “Ai nói ta sợ? Ta mới không sợ!”


“Thất công chúa thật là can đảm a, rất nhiều người nhìn thấy Nhị Hắc lần đầu tiên, đều cảm thấy kinh hồn táng đảm.”



“Ta tự nhiên can đảm.” Thất công chúa lấy hết dũng khí, kiên quyết không thể để Hứa Vân Noãn coi thường.


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn cười híp mắt, bắt chân của Nhị Hắc đưa đến chỗ thất công chúa: “Thất công chúa có muốn kiểm tra hay không, chân của Nhị Hắc cực tốt.”


Thất công chúa lặng lẽ nuốt hớp nước bọt, nàng sợ đến chân đều sắp mềm nhũn, bất quá mạnh miệng đều nói ra rồi, thế nào cũng không thể khiếp đảm để người coi thường, vì vậy nàng từ từ đưa tay ra, đặt ở trên móng vuốt rất nặng của Nhị Hắc.


Hứa Vân Noãn ám cười một tiếng, ở sau kho thất công chúa đụng chạm đến móng vuốt của Nhị Hắc, hơi cố sức nhéo nhéo lòng bàn chân của Nhị Hắc, Nhị Hắc lập tức mở móng vuốt ra.


“A!”


Thất công chúa còn tưởng rằng Nhị Hắc muốn cào nàng, sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.


Nét mặt của Hứa Vân Noãn mang theo nghi hoặc không giải thích được: “Công chúa điện hạ đây là thế nào?”


“Ta… Ta không sao, chính là quá kinh ngạc, chân của Nhị Hắc thật tốt!” Thất công chúa mắt thủy uông uông, lại kiên quyết bảo toàn mặt mũi của mình.


“Đúng không, vậy công chúa điện hạ có muốn kiểm tra lỗ tai của Nhị Hắc hay không, lỗ tai của nó sờ đã nhất.”


Nhị Hắc nhìn thất công chúa, há to mồm đưa đầu lưỡi ngáp một cái, lộ ra miệng đầy ngân nha.


Thất công chúa nhìn thấy miệng rộng kia, luôn cảm thấy Nhị Hắc có thể một ngụm cắn rớt đầu của mình xuống, nhưng vừa nghĩ tới bản thân vừa mò lấy móng vuốt của Nhị Hắc, trong lòng lại quỷ dị mọc lên một cổ kích động.


“Ngươi cần phải nhìn kỹ Nhị Hắc, nếu nó cắn ta, mạng chó sẽ chấm dứt!”


“Công chúa điện hạ yên tâm đi, Nhị Hắc chưa bao giờ cắn người tốt.”



Thất công chúa thở phào nhẹ nhõm: Nàng cảm thấy mình là người tốt, Nhị Hắc chắc chắn sẽ không hiểu lầm.


Ở dưới sự hướng dẫn của Hứa Vân Noãn, thất công chúa thành công mò lấy lỗ tai của Nhị Hắc.


Nhị Hắc được nuôi du quang thủy hoạt, một thân da lông càng tốt đến cực hạn.


Thất công chúa mãn nhãn đều là vẻ ngạc nhiên, sau khi xoa nhẹ hai cái, phát hiện Nhị Hắc lười biếng, căn bản không có để ý tới nàng, lá gan từ từ lớn lên, chọc chọc chỗ này, đụng đụng chỗ kia, một đôi mắt dán vào trên người của Nhị Hắc dời không ra.


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng giật giật: “Thất công chúa hôm nay sở dĩ đến phủ, là nghe nói tin tức ca ca ta rời nhà đi tòng quân đi?”


Thần sắc cao hứng của thất công chúa chợt phai nhạt xuống, trong ánh mắt tràn đầy thất lạc: “Ân.”


“Tỷ tỷ nhất định cũng nói với thất công chúa, nói sở dĩ ca ca đi tòng quân, là bị ta giựt giây?”


“Ân.” Thất công chúa gật đầu.


“Vậy công chúa dự định làm sao tính sổ với ta?”


“Ngươi…” Thất công chúa ngẩng đầu nhìn Hứa Vân Noãn, nhụt chí ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lưng Nhị Hắc.


Nhị Hắc quay đầu đi, cà cà ở lòng bàn tay của thất công chúa, biểu thị nó rất thoả mãn với phục vụ của thất công chúa.


“Cửu Mạch ca ca có chủ kiến của mình, hắn mới sẽ không dễ dàng bị người gì đầu độc! Trong lòng ta hiểu.”


Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ: “Công chúa quả thật là băng tuyết thông minh.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận