CHƯƠNG 541: THÁI ĐIỂU HỖ TRÁC
Dịch giả: Luna Wong – chim cùng nhau mổ thức ăn
Thất công chúa hơi hừ một tiếng: “Ngươi không nên ở chỗ này lừa ta, có phải ngươi cũng cảm thấy ta đơn thuần dễ gạt hay không?”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng lắc đầu: “Làm sao có thể chứ? Ta vừa thấy được công chúa, đã cảm thấy ngươi có tâm can linh lung.”
Gương mặt của thất công chúa hơi đỏ hồng, một đôi mắt trái lại có vẻ sáng trông suốt: “Ngươi trái lại cũng không có đáng ghét như trong truyền thuyết vậy.”
Đang nói chuyện, Hàn Yên bước nhanh tới: “Tiểu thư, Đào tiểu thư tới, đang ở bên ngoài chờ đó!”
“Bảo nhi tới?” Hứa Vân Noãn rất kinh hỉ, “Mau mời nàng tới đây.”
Thất công chúa mở to hai mắt, trong lòng rất hiếu kỳ, đồng thời lại có chút khó chịu: “Bảo nhi ngươi nói là ai a?”
Sao Hứa Vân Noãn này cao hứng như thế?
“Là bằng hữu tốt nhất của ta.” Hứa Vân Noãn nói ôn nhu, quang mang trong ánh mắt ấm áp dào dạt.
Thất công chúa hơi ngẩn người, âm thầm lầm bầm một tiếng: “Bằng hữu tốt nhất?” Có thể tốt bao nhiêu?
Mẫu thân nói, trên đời có rất nhiều tên lừa gạt! Biểu hiện ra nói là bằng hữu, nhưng lại có thể đâm sau lưng nhau!
Đào Bảo Nhi mang theo làn váy chạy tới, xa xa liền bắt đầu gọi người: “Hứa tỷ tỷ, ta tới thăm ngươi!”
Nhị Hắc nghe được thanh âm của Đào Bảo Nhi, lập tức xoay người bò dậy, quả quyết bỏ thất công chúa, thẳng đến chỗ Đào Bảo Nhi.
Nó nhớ kỹ cái thanh âm này, gãi ngứa rất thoải mái.
Đào Bảo Nhi thiếu chút nữa bị Nhị Hắc nhào ngã: “Nhị Hắc, ta đi gặp Hứa tỷ tỷ trước, ngươi chờ một chút!”
“Nhị Hắc!” Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng lên tiếng, Nhị Hắc lập tức đàng hoàng, khôi phục dáng dấp cao lãnh trước đó, từ từ đi thong thả bước chân qua một bên chờ.
Trong ánh mắt Đào Bảo Nhi căn bản nhìn không thấy người bên ngoài, nhìn thấy Hứa Vân Noãn, lập tức nhào tới, thật chặc giữ lại ống tay áo của nàng: “Hứa tỷ tỷ, ta rất nhớ ngươi.”
“Ta cũng nhớ ngươi, bất quá, không thể chạy vội như vậy, trên đầu đều toát mồ hôi, vào thu rồi gió chuyển lạnh, cần chú ý nhiều hơn mới phải.”
“Ân, ta nghe Hứa tỷ tỷ.”
“Làm càn!” Thất công chúa đột nhiên đi tới, rất vênh váo tự đắc nhìn về phía Đào Bảo Nhi, “Ngươi tiểu nha đầu này rất không có lễ phép, nhìn thấy bổn công chúa, vì sao không hành lễ?”
Bookwaves.com.vn
Đào Bảo Nhi bị hét sửng sốt, lập tức liên vội quay đầu đi: “Gặp qua công chúa.”
“Ta nói ngươi mới hành lễ, một chút quy củ cũng cũng không hiểu!”
Hứa Vân Noãn ôn nhu dàn xếp: “Bảo nhi, đây là thất công chúa điện hạ. Điện hạ, Bảo nhi còn nhỏ, lại chẳng biết thân phận của công chúa, người không biết không trách, còn thỉnh công chúa thứ lỗi.”
Nhìn thấy Hứa Vân Noãn giữ gìn Đào Bảo Nhi, thất công chúa không biết vì sao càng không thoải mái: “Vậy cũng không được! Phụ hoàng ta nói qua, phạm sai lầm thì lãnh phạt.”
Thần sắc của Hứa Vân Noãn lạnh lẽo: “Không biết công chúa điện hạ muốn trách phạt thế nào?”
Thất công chúa càng thở phì phò: “Thế nào, ngươi còn muốn giúp đỡ nàng lãnh phạt?”
“Nếu như không phải bởi vì Bảo nhi thấy được ta quá mức kích động, cũng sẽ không thất lễ như vậy, sự tình vì ta mà thành, tự nhiên là do ta lãnh phạt.”
“Hừ, được, ngươi muốn lĩnh phạt, vậy phạt ngươi…”
Đào Bảo Nhi xông lại, trực tiếp chắn trước mặt của Hứa Vân Noãn, nổi giận đùng đùng trừng thất công chúa: “Ngươi muốn giết muốn quả xông tới chỗ ta, không cho phép ngươi khi dễ Hứa tỷ tỷ của ta!”
“Ta khi dễ!”
“Ngươi tên xấu xa này!”
“Ngươi mới là người xấu!”
Cung nữ liền vội vàng tiến lên: “Thất công chúa, người nghìn vạn lần biệt giận hỏng thân thể, nô tỳ sai người mang Đào Bảo Nhi xuống!”
Thất công chúa đẩy cung nữ ra: “Mới không cần ngươi quan tâm, ta muốn quyết đấu với nàng!”
Nghe hai người có qua có lại, Hứa Vân Noãn không khỏi sửng sốt, lập tức dở khóc dở cười, liền vội vàng tiến lên kéo người lại.
“Được rồi, không nên sảo.”
Đào Bảo Nhi lôi kéo tay của Hứa Vân Noãn, trợn tròn cặp mắt hung tợn trừng thất công chúa: “Hứa tỷ tỷ ngươi đừng sợ, ta bảo hộ ngươi!”
Thất công chúa kéo lấy ống tay áo bên kia của Hứa Vân Noãn: “Ngươi… Ngươi không thể giúp nàng, ngươi phải giúp ta!”
“Hứa tỷ tỷ của ta, dựa vào cái gì phải giúp ngươi?”
“Đây cũng là Hứa tỷ tỷ của ta!” Thất công chúa nói xong, lập tức đỏ mặt, giả vờ hung ác lôi kéo Hứa Vân Noãn, “Ngươi nói có đúng hay không? Nếu như ngươi nói sai rồi, ta sẽ phạt ngươi!”
Đón hai đôi mắt thủy uông mắt, Hứa Vân Noãn cười bất đắc dĩ.
Thấy nàng không nói lời nào, mắt của thất công chúa trong một sát na đỏ: “Ngươi…”
Trong lòng Hứa Vân Noãn mềm nhũn: “Thân phận ta thấp, không dám tự xưng là tỷ tỷ của công chúa, bất quá nếu công chúa không chê, sau này thường xuyên đến tìm ta chơi là được.”
“Đây có cái gì, ta nói ngươi phải, thì ngươi phải!” Nghe được Hứa Vân Noãn là ngại vì thân phận mới không muốn làm tỷ tỷ của mình, mà không phải ghét bỏ bản thân, thất công chúa nhất thời thở phào nhẹ nhõm, dương dương đắc ý nói rằng.
Đào Bảo Nhi mãn nhãn thất vọng, như là mèo con bị đoạt cá ăn: “Hứa tỷ tỷ…”
“Bảo nhi, chúng ta phải tiếp nhận mới bằng hữu, đúng hay không?”
Chúng ta? Bằng hữu?
Đào Bảo Nhi mím môi khóe môi gật đầu, Hứa tỷ tỷ nói là chúng ta, chứng minh Hứa tỷ tỷ vẫn là một lòng với nàng, chỉ là ngại vì thân phận của thất công chúa mới không thể không thỏa hiệp, hơn nữa, nàng nói là bằng hữu! Bằng hữu quan hệ xa đó, mới không sánh bằng tình nghị giữa nàng và Hứa tỷ tỷ.
Đào Bảo Nhi và thất công chúa vẫn như cũ nhìn nhau không vừa mắt, bất quá ngại vì Hứa Vân Noãn ở đây, lại cứng rắn nhịn xuống.
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn lựa hai đĩa trái cây bưng lên, hai người này tranh đoạt ăn, sợ đến thị nữ sau lưng tiến lên ngăn cản, rất sợ các nàng ăn hỏng bụng.
Cứ cãi nhau như vậy một canh giờ, cung nữ mở miệng khuyên thất công chúa hồi cung.
Thất công chúa rất không vui: “Ta còn chơi chưa đủ nữa, hơn nữa thời gian cũng chưa muộn.”
“Công chúa, đã trì hoãn không ít thời gian, trở về trễ nữa, Lương tần nương nương sẽ nóng nảy.”
Đào Bảo Nhi quay thất công chúa làm cái mặt quỷ: “Ngươi nhanh đi về đi.” Quỷ đáng ghét đi rồi, nàng có thể đơn độc chơi với Hứa tỷ tỷ.
“Ta không đi!”
Hứa Vân Noãn cười cười, giơ tay lên giúp thất công chúa chỉnh sửa lại cái trâm cài đầu trên đầu một chút: “Công chúa trở về đi, miễn cho Lương tần nương nương lo lắng, mấy ngày nữa, nếu công chúa còn muốn xuất cung, ta đưa công chúa đi một chỗ khác chơi vui hơn.”
“Nơi nào?”
“Hiện tại không thể nói, miễn cho công chúa biết sẽ không thấy mới nữa, còn nữa, ta cũng phải chuẩn bị trước, miễn cho sau khi công chúa đi thất vọng.”
Thất công chúa tò mò khó chịu, bất quá nét mặt lại làm ra một bộ dáng dấp không lạ gì: “Vậy ngươi phải chuẩn bị thật tốt, nếu như đến lúc đó ta không hài lòng, ta sẽ phạt của ngươi.”
Đào Bảo Nhi trợn tròn cặp mắt: “Hứa tỷ tỷ, đừng mang nàng đi chơi, ngươi xem nàng đáng ghét biết bao nhiêu.”
“Ngươi mới đáng ghét, ngươi là quỷ đáng ghét!”
“Ngươi mới phải!”
Mắt thấy hai người lại muốn cải vả, Hứa Vân Noãn liền vội vàng tách người ra: “Được rồi, được rồi, đến lúc đó, chúng ta cùng đi.”
“Hừ!”
Hai người tức giận quay mặt đi chỗ khác, ai cũng không muốn để ý tới ai.
Hứa Vân Noãn tiễn thất công chúa ra cửa phủ.
Trước khi thất công chúa lên xe ngựa, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Ngươi… Ngươi phải nhớ mời ta.”
“Vâng, nhất định không dám quên.”
“Cái kia… Còn có… Sự tình hôm nay, ta sẽ đầu đuôi nói với phụ hoàng, sau này ai khi dễ ngươi, ngươi báo tên của ta!”
Hứa Vân Noãn sửng sốt, chống lại thần sắc không được tự nhiên của thất công chúa, xán lạn cười: “Được, đa tạ công chúa.”