CHƯƠNG 544: CHẶN CHẾT ĐƯỜNG LUI
Dịch giả: Luna Wong
Vân Sơ bị sợ hết hồn, không tự chủ được né tránh sang hai bên trái phải.
Thẩm Thanh thấy Hứa Vân Noãn đường hoàng như vậy, còn muốn ở trước mặt hạ nhân không để cho hắn chút mặt mũi nào, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, không khỏi quát lạnh một tiếng: “Hứa Vân Noãn!”
“Phụ thân gọi làm cái gì?” Khí thế quanh thân Hứa Vân Noãn đồng dạng cường thịnh, không có chút né tránh nào, “Mới vừa rồi ta và Thẩm Vân Sơ cược phụ thân cũng nghe vào trong tai, hôm nay điều tra rõ những trái này không thành vấn đề, lẽ nào nàng không nên thực hiện cá cược quỳ xuống đất xin lỗi ta sao?”
Thẩm Thanh phất phất tay, quản gia và đại phu vội lui xuống.
“Hai người các ngươi là thân tỷ muội!”
“Mới vừa rồi nàng vu hãm ta kê đơn hại của nàng, không nhớ ra hai chúng ta là quan hệ như thế nào! Dám chơi dám chịu!”
Thẩm Thanh chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, nhìn thần sắc kiên định của Hứa Vân Noãn, biết chuyện hôm nay nếu không thể giải quyết thích đáng, nàng tuyệt không đơn giản bỏ qua, chỉ có thể nói: “Vân Sơ, xin lỗi Hứa Vân Noãn.”
“Ta không!” Thẩm Vân Sơ quật cường lắc đầu, “Ta dựa vào cái gì nói xin lỗi nàng?”
“A, trước ta chỉ nghĩ ngươi chính là mất danh tiếng rồi, hôm nay nhìn, ngươi đến da mặt cũng không cần! Ngươi không muốn xin lỗi, cũng không cần khẩu xuất cuồng ngôn, một chậu một chậu nước bẩn đổ ra ngoài!”
“Phụ thân, những trái cây này khẳng định có vấn đề, đại phu nhất định là bị Hứa Vân Noãn thu mua, cho nên hắn mới nói dối!” Thẩm Vân Sơ càng nghĩ càng cảm thấy có lý, “Khẳng định là như vậy!”
“Phụ thân, ngươi nghe thử những lời Thẩm Vân Sơ nói này xem, có vấn đề không phải trái cây, mà là đầu óc của vị tỷ tỷ tốt này của ta! Ta thấy nàng thực sự là rơi vào trong nước bị ngâm đến choáng váng, thế cho nên hiện tại miệng đầy mê sảng, cảm thấy người người đều muốn hại nàng!”
“Ngươi đố kị ta, cho nên ngươi muốn để ta chết!”
“Đố kị ngươi? Ngươi thật đúng là biết dán vàng lên mặt mình a, dựa vào dáng dấp bát phụ điên điên khùng khùng của ngươi bây giờ, có cái gì để ghen tỵ? Ta là đố kị ngươi không có đầu óc, hay là đố kị ngươi danh tiếng quá kém?”
Bookwaves.com.vn
Thẩm Thanh lần thứ hai quay Thẩm Vân Sơ mồ hôi lạnh: “Xin lỗi nàng, sau đó chuyện này dừng ở đây!”
“Ta không!” Thẩm Vân Sơ gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Thanh, cảm thấy nàng đến cái phao cứu mạng cuối cùng cũng đã mất, nếu như phụ thân cũng không tin lời của nàng, trái lại cứ giúp Hứa Vân Noãn, như vậy nàng còn có đường sống gì?
“Thẩm Vân Sơ, ngươi chớ ép ta vận dụng gia pháp với ngươi!”
Lửa giận và hận ý trong lòng của Thẩm Vân Sơ rốt cục xông phá lý trí, từ dưới đất nhặt lên một mảnh sứ nhỏ, quay Hứa Vân Noãn liền vọt tới!
Thần sắc của Hứa Vân Noãn lạnh lẽo, lắc mình trái sang hai bên trái phải nhất, sau đó một cước đá vào bên hông của Thẩm Vân Sơ.
Thẩm Vân Sơ trực tiếp ngã trên mặt đất, nhịn không được đau kinh hô một tiếng: “A!”
“Thẩm Vân Sơ, ta thấy ngươi là điên thật rồi.”
Thẩm Vân Sơ bò người lên, còn muốn lần thứ hai đánh Hứa Vân Noãn, lại bị một cái tát của Thẩm Thanh đánh ở trên mặt: “Ngươi được rồi! Đường đường đại tiểu thư của Thẩm gia, như vậy còn thể thống gì?”
“Đại tiểu thư của Thẩm gia đại tiểu thư? Ta hiện tại đến một con chó nhà có tang cũng không bằng!” Thẩm Vân Sơ nhào trên mặt đất, thất thanh khóc rống.
Hứa Vân Noãn đi tới, cư cao lâm hạ nhìn Thẩm Vân Sơ: “Hôm nay, chúng ta một lần nói rõ, đỡ phải sau này ngươi dây dưa nữa không ngớt. Ngươi không phải nói ta đút thuốc cho ngươi sao? Còn là thuốc khiến người điên nữa? Đại phu chắc còn ở bên ngoài chờ, mời hắn vào bắt mạch cho ngươi, nếu như ngươi không tin, vậy dán một bảng cáo thị, gọi hết đại phu có danh tiếng trong kinh thành đến, để cho bọn họ xem bệnh cho ngươi, xem ngươi đến tột cùng là thực sự bị đút thuốc, hay là đang giả ngây giả dại!”
Thẩm Thanh thật chặt nhíu mi tâm, Thẩm Vân Sơ lại như là tìm được điểm đột phá gì, vội vàng hướng Thẩm Thanh mở miệng: “Phụ thân, ta còn bị Hứa Vân Noãn đút thuốc nữa, nếu người thỉnh đại phu bắt mạch, nhất định có thể tìm được chứng cớ.”
Thẩm Thanh nhắm mắt, triệt để thất vọng với Thẩm Vân Sơ: “Người đến, mang đại tiểu thư về viện tử của mình, để cho nàng tu dưỡng.”
Thẩm Vân Sơ trợn to hai mắt, không dám tin nhìn phụ thân mình: “Phụ thân, vì sao ngươi không cho người đến bắt mạch cho ta? Tại sao ngươi muốn bao che Hứa Vân Noãn?”
“Ngươi nháo đủ chưa?”
“Ta không phải đang hồ đồ, ta chỉ là muốn vì mình cầu một sinh lộ mà thôi! Ngươi là phụ thân ta sao? Nữ nhi ngươi đều sắp bị người hại chết, vì sao ngươi còn làm như không thấy? Hay là nói ta thực sự vô dụng, cho nên ngươi không thèm để ý đến sống hay chết của ta?”
Bookwaves.com.vn
Trong ánh mắt của Thẩm Thanh tràn đầy ẩn nhẫn lửa giận: “Dẫn nàng đi, không cho phép nàng đơn giản ra ngoài nữa.”
“Ta không đi! Vì sao không để người bắt mạch cho ta? Đến tột cùng là vì sao?” Thẩm Vân Sơ bệnh tâm thần, dáng dấp dĩ nhiên có vài phần tương tự Vu thị.
Thẩm Thanh hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Vân Sơ lại ngu xuẩn đến trình độ này: “Nếu như ngươi thực sự bị đút thuốc, mạch tượng thật sự có vấn đề, ngươi cảm thấy Hứa Vân Noãn sẽ đưa ra kiến nghị như vậy sao? Ta thật không có nghĩ đến, ở dưới giáo dục của Vu thị, ngươi dĩ nhiên dưỡng thành tính tình ngu xuẩn như vậy.”
Hứa Vân Noãn ở bên cạnh xuy cười một tiếng: “Có kỳ mẫu tất có kỳ nữ, phụ thân còn nhìn chưa hiểu sao? Thẩm Vân Sơ, ta hy vọng ngươi tiếp tục nháo, tốt nhất huyên dư luận xôn xao, đến lúc đó, người người đều biết ngươi không chỉ có không có danh tiếng, còn không có đầu óc nữa.”
“Ngươi cố ý!” Thẩm Vân Sơ cảm thấy mạch tượng của mình khẳng định có vấn đề, sở dĩ Hứa Vân Noãn nói như vậy, đơn giản chính là lấy lui làm tiến, nhưng phụ thân lại cứ tin nàng, loại cảm giác phân minh nắm giữ chân tướng, phân minh được ủy khuất không gì sánh, cũng không người tin tưởng như nàng, hầu như sắp ép nàng điên lên.
Hứa Vân Noãn đưa lưng về phía Thẩm Thanh, quay Thẩm Vân Sơ câu môi cười.
Thẩm Vân Sơ trợn to hai mắt, nắm thật chặt mảnh sứ trong tay, quay Hứa Vân Noãn liền vọt tới.
Hứa Vân Noãn nhìn đúng thời cơ, mạnh tránh sang hai bên trái phải
Thẩm Vân Sơ trực tiếp nhào vào trên người của Thẩm Thanh, mảnh sứ trong tay hung hăng ở đâm vào cánh tay của Thẩm Thanh!
Thẩm Thanh chỉ cảm thấy cánh tay một trận đau nhức, lập tức một cổ lệ khí mọc lên trong lòng, một tay hết Thẩm Vân Sơ sang một bên.
Hứa Vân Noãn nhìn về phía cánh tay đã chảy xuống máu của Thẩm Thanh, trong lòng có chút tiếc nuối: Thẩm Vân Sơ này cũng quá vô dụng, nếu đổi lại là nàng muốn ra sức đánh một trận, nhất định sẽ đem mảnh sứ nhắm ngay cổ họng người.
“Thẩm Vân Sơ, phụ thân bất quá là chủ trì công đạo, ngươi cũng không cần hận hắn như vậy đi? Dầu gì phụ thân cũng là quan to trong triều, bị nữ nhi ruột thịt của mình đâm bị thương, lan truyền ra ngoài giống bộ dáng gì?”
Thẩm Vân Sơ đã sợ choáng váng: “Ta không phải, ta không có! Phụ thân, ta không muốn đả thương ngươi, ta chỉ là muốn đả thương Hứa Vân Noãn!”
“Thẩm Vân Sơ, ngươi nhanh chóng quay về viện tử của mình bế môn tư qua đi, cánh tay của phụ thân bị thương, hiện tại phải thỉnh đại phu, không thời gian nghe ngươi giảo biện.”
“Phụ thân!” Thẩm Vân Sơ tuyệt vọng hô một tiếng.
Thẩm Thanh làm như không thấy nàng: “Mang người đi!”
“Vâng.”
Hạ nhân không dám kéo dài nữa, liền vội vàng tiến lên lôi Thẩm Vân Sơ liền xuống phía dưới.
“Buông ta ra, phụ thân, là Hứa Vân Noãn làm hại, đều là lỗi của Hứa Vân Noãn!”
Thẩm Thanh nâng đôi mắt lên, đường nhìn lạnh như băng nhìn Hứa Vân Noãn: “Ngươi cũng ra ngoài, nhớ kỹ chuyện ngươi đáp ứng, không nên gây sự trong phủ nữa, nếu không, ta không cần mạng của ngươi, nhưng có thể kéo Mục gia.”
Hứa Vân Noãn mạnh nâng đôi mắt lên, đáy mắt một mảnh xơ xác tiêu điều: “Phụ thân, ta ghét nhất bị người khác uy hiếp.”
“Vậy ngươi thử nhìn xem, đến tột cùng ta có phải đang uy hiếp ngươi không!”
Hứa Vân Noãn bỗng nhiên câu khóe môi: “Vậy phụ thân cũng có thể thử nhìn xem.”