CHƯƠNG 549: TRANH ĐOẠT
Dịch giả: Luna Wong
Một tin tức biên cảnh chiến loạn đột nhiên truyền vào kinh đô, Mục Trần Tiêu và Mục Thiên Trù toàn bộ bị tuyên vào trong cung.
Hoàng đế ngồi ở trên ghế, thần sắc nghiêm túc trước nay chưa có: “Dĩ vãng Tây Khương xâm chiếm biên cảnh không phải đều là ở mùa đông sao? Thế nào lúc này mới vào thu không bao lâu, bọn họ đã loạn đoạt rồi?”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng rũ đôi mắt, không có ý muốn nói.
Ánh mắt của hoàng đế nhìn sang: “Mục Trần Tiêu, ngươi là tướng quân, ở biên cảnh ngây người nhiều năm, hiểu Tây Khương sâu nhất, có biết duyên cớ gì không?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần đã ly khai chiến trường không ít thời gian, đối với biên cảnh bên kia thật sự không biết, không dám vọng ngôn.” Thanh âm của Mục Trần Tiêu thanh lãnh.
Mi tâm của hoàng đế cau lần thứ hai, bất quá nghĩ đến chân của Mục Trần Tiêu đã tàn phế một đoạn thời gian, hơn nữa hắn đều giao binh quyền ra rồi, hỏi hắn nữa đã không có chút ý nghĩa nào: “Binh bộ thượng thư, ngươi có lời gì nói?”
“Hoàng thượng, trong khoảng thời gian gần đây cũng không có nghe nói cảnh nội Tây Khương có biến cố đột nhiên gì, theo đạo lý mà nói, bọn họ không nên lựa chọn xâm phạm biên cảnh triều ta.” Binh bộ thượng thư cũng là nghĩ mãi không thông.
Sắc mặt của hoàng đế càng phát xấu xí: “Nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác phát động chiến loạn! Mà thôi, hiện đang thảo luận vì sao Tây Khương dụng binh cũng không có tác dụng gì quá lớn, chủ yếu là làm tốt chuẩn bị nghênh đánh, bảo hộ biên cảnh an toàn.”
“Hoàng thượng nói phải.”
Đại hoàng tử đột nhiên đứng dậy: “Phụ hoàng, biên cảnh phát sinh chiến loạn, nhất định phải có tướng lĩnh đi tọa trấn, nhi thần rõ ràng tình huống biên cảnh nhất, cầu phụ hoàng cho phép nhi thần đi biên cảnh, đối kháng Tây Khương.”
Đại hoàng tử vừa có động tác, ở bên cạnh lặng im không tiếng động tam hoàng tử ngồi không yên, trong khoảng thời gian này trong triều mơ hồ có lời đồn đãi truyền ra, nói là hoàng thượng ý đồ khôi phục phong hào Đoan vương cho đại hoàng tử, nếu như lần này lại để cho hắn đến biên cảnh lĩnh binh, thành công đối kháng Tây Khương, như vậy cái phong hào này nhất định là thỏa thỏa.
Bookwaves.com.vn
Mục Trần Tiêu đột nhiên mở miệng: “Hoàng thượng, thần cho rằng đại hoàng tử điện hạ nói có lý, nếu bàn về quen thuộc biên cảnh, trong triều sợ rằng không người có thể làm tốt hơn đại điện hạ. Thần ủng hộ đại hoàng tử điện hạ đi biên cảnh lĩnh binh tác chiến.”
Mục Thiên Trù cũng gật đầu: “Hoàng thượng, lúc này đây Tây Khương đột nhiên xuất binh, đích thật là ngoài dự liệu của chúng ta, ai cũng không biết bọn họ có còn mưu hoa càng sâu hay không, cho nên thỉnh đại hoàng tử đi biên cảnh khứ lĩnh binh tác chiến, đích thật là lựa chọn tốt nhất.”
Ánh mắt của hoàng đế thâm trầm, quay đầu nhìn về phía những quan viên khác trong đại điện: “Các ngươi cảm thấy thế nào?”
“Chúng thần tán thành lời Vệ quốc công và Mục tướng quân nói, đại hoàng tử điện hạ đích xác thích hợp lĩnh binh.”
“Hoàng thượng đại điện hạ đúng là một chọn người.”
Hoàng đế gật đầu, trong lòng như cũ có lo lắng: “Ninh Từ ở phương diện tác chiến lĩnh binh xác thực rất có thiên phú…”
Nhưng cũng là bởi vì đại hoàng tử quá có thiên phú, nên hoàng thượng trong lòng mới có nhiều lo lắng, dù sao cái từ công cao chấn chủ này, không phải nói vui đùa một chút đâu.
Đại hoàng tử lần thứ hai tiến lên thỉnh cầu: “Phụ hoàng, nhi thần nhất định sẽ không cô phụ nhắc nhở của phụ hoàng, chỉ cần có thể ra chiến trường, nhất định đánh cho đại quân Tây Khương lão lão thật thật!”
Tam hoàng tử đứng dậy: “Phụ hoàng, đại ca ở lĩnh vực tác chiến lĩnh binh đích xác có thiên phú, thân là đệ đệ, trong lòng ta kính phục một lúc lâu. Bất quá sau khi đại ca trở lại kinh đô, cũng giúp đỡ phụ hoàng làm nhiều lần chuyện. Trước đây đại ca quanh năm ở biên cảnh, hôm nay thật vất vả về tới kinh thành, cũng nên phân ưu giúp phụ hoàng.”
Hoàng đế mắt lạnh nhìn sang: “Ngươi không đồng ý đại ca ngươi đi chiến trường, đây chính là có người đề cử?”
“Phụ hoàng, mặc dù nhi thần so ra kém đại ca, ở trên chiến trường biên cảnh lũ kiến công huân, nhưng trong lòng cũng có mộng thủ gia vệ quốc, thân là hoàng tử tự nhiên nên góp một phần cống hiến cho triều ta an bình, cho nên nhi thần muốn đi biên cảnh.”
Nghe được tam hoàng tử nói, trong lòng rất nhiều quan viên ủng hộ hắn giật mình.
Tam hoàng tử vẫn tao nhã, nói chuyện làm việc cũng có chút nhu hòa, con đường hắn lấy là tài đức hiền minh, rất khó liên hệ tới hắn và chiến trường chém giết. Bất quá tỉ mỉ suy nghĩ một chút tình cảnh trong khoảng thời gian này của hắn ở triều đường, ngược lại cũng không khó lý giải sẽ có sự lựa chọn hôm nay.
Dù sao hoàng thượng nhiều lần chèn ép, một mạch của tam hoàng tử nhất thời uể oải, bọn họ đã ý thức được, muốn tạo khởi uy vọng và ưu thế một lần nữa, tất yếu xuất ra một kiện công lao thật đả thật, đây còn có cái gì càng thêm thích hợp hơn quân công?
“Ngươi chưa từng đi biên cảnh, trong ngày thường cũng không thích nghiên cứu binh pháp, làm sao đột nhiên nghĩ đến muốn đi biên cảnh?” Hoàng đế tuy rằng tâm nặng ngờ vực vô căn cứ, nhưng phân rõ chuyện nặng nhẹ, thân là đế vương, hắn sẽ không lấy đại quân và bách tính biên cảnh ra nói đùa.
Bookwaves.com.vn
“Phụ hoàng, phương diện này nhi thần đích xác có nhiều loại không đủ, bất quá lại nguyện ý thành tâm học tập, nhất định sẽ dốc lòng thỉnh giáo các võ tướng trong triều.”
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, mi tâm hơi nhíu: “Tam hoàng tử điện hạ, biên cảnh tác chiến không phải trò đùa, một quân lệnh sai lầm cũng có thể phải dùng mạng của vô số tướng sĩ và bách tính để bù vào, nơi đó không phải chỗ cho điện hạ học tập, nếu điện hạ cảm thấy hứng thú với binh pháp và tác chiến thật, vậy tìm thêm mấy cuốn sách nghiên cứu cho tốt đi.”
Trong ngày thường Mục Trần Tiêu rất ít nói, tại triều đường cũng có chuyện nói chuyện, hôm nay hắn chợt mở miệng, trực tiếp phản bác tam phòng tử vẫn là lần đầu tiên.
Tâm tư của tam hoàng tử khẽ nhúc nhích: “Mục tướng quân, lần đầu tiên ngươi ra chiến trường, lẽ nào đã biết lĩnh binh tác chiến như thế nào sao? Lúc đó chẳng phải một lần một lần chậm rãi học tập ra sao? Kinh nghiệm đều là tích lũy, hai chân của Mục tướng quân hôm nay xảy ra biến cố, không có cách nào đến chiến trường, cũng không nên ngăn cản những lòng báo quốc của người khác chứ.”
“Điện hạ, lòng báo quốc đích xác khó có được, bất quá lúc này đây biên cảnh chiến loạn đã khởi, hiện tại lầm thời học tập đã không thích hợp. Thần lần đầu tiên ra chiến trường, đích xác cũng không có kinh nghiệm, nhưng trước khi đi chiến trường, ta đã nghiên cứu vài chục năm binh thư. Điện hạ học tập cho tốt một phen, cũng có thể trở thành kỳ tài lĩnh binh.”
Lời vừa nói ra, trên đại điện, chợt một mảnh lặng im.
Mục Trần Tiêu hiện tại gãy hai chân, có thể không người phủ nhận hắn ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi!
Sắc mặt của tam hoàng tử phát chìm: “Mục tướng quân, ngươi nói lời này thật sự quá mức.”
“Thỉnh tam hoàng tử điện hạ thứ lỗi, thần chỉ không muốn thấy có người vô tội chảy máu mà thôi.”
“Sao Mục tướng quân khẳng định ta không thể nhận chức lĩnh binh?” Trong lòng tam hoàng tử càng dâng lên một cổ lửa giận.
“Ta không thể xác định, chẳng qua là cảm thấy không lấy mạng người đi mạo hiểm.”
Mi tâm của hoàng đế nhíu chặt, thần sắc sinh ra vài phần không kiên nhẫn: “Được rồi, nói nhao nhao ầm ỷ giống bộ dáng gì nữa?”
“Thỉnh hoàng thượng bớt giận.”
“Các ngươi tự định giá, hôm nay phải định ra người lĩnh binh.”
“Vâng.”
Hoàng đế đứng dậy rời đi, các quan viên trong điện nhỏ giọng nghị luận ra.
Đại hoàng tử đi tới bên người Mục Trần Tiêu: “Vệ quốc công, Trần Tiêu, đa tạ hai người các ngươi tương trợ.”
“Điện hạ quá mức khách khí, chúng ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, điện hạ đích thật là người chọn tốt cho lĩnh binh.”
Tam hoàng tử vẫn quan sát đến động tác của đám người Mục Trần Tiêu, mi tâm càng nhăn càng chặt, tìm quan viên phe mình tới: “Tình huống của biên cảnh bên kia cụ thể thế nào, có nhận được tin tức không?”
Sao hắn cảm thấy thái độ của đại hoàng tử và Mục Trần Tiêu có chút không giống tầm thường nhỉ?