Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 551: MẮC CÂU


Dịch giả: Luna Wong


Tiền chưởng quỹ nghe được Hứa Vân Noãn nói, thần sắc có chút chần chờ: “Tiểu đông gia, nếu như quang minh chính đại, sợ rằng sẽ khiến người hoài nghi…”


Trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn mang theo vẻ giảo hoạt: “Chính là muốn để người hoài nghi mới tốt, Tiền chưởng quỹ cũng có thể che lấp một chút, bất quá chuyện phái thương đội này, nhất định phải âm thầm lan truyền ra ngoài.”


Thần sắc của Tiền chưởng quỹ khẽ động: “Xem ra tiểu thư có mưu tính của mình, ta đây không hỏi nhiều nữa, để người đi làm ngay.”


Hứa Vân Noãn ly khai Nhuận Ngọc các, lại đi Tứ Quý các dạo qua một vòng.


Lưu Lan đi lên trước, nhẹ giọng nói rằng: “Tiểu thư, có người một mực theo sau lưng chúng ta, có cần đuổi hắn không?”


“Chắc là người phụ thân phái tới, để hắn nhìn cho kỹ.”


“Vâng.”


Sau khi Hứa Vân Noãn dạo qua một vòng, liền một lần nữa trở về Thẩm gia.


Thẩm Thanh cũng nhận được hạ nhân hồi bẩm.


“Lão gia, nhị tiểu thư chỉ là ở Nhuận Ngọc các và Tứ Quý các dạo qua một vòng, sau đó lại xuống phố dạo, cũng không có thấy những người khác.”



“Phái người nhìn chằm chằm người của Nhuận Ngọc các và Tứ Quý các, xem kế tiếp bọn hắn có động tác gì.”


Quản gia dâng trà nước: “Lão gia, người của hai nơi kia cực kỳ nhạy bén, nhất là những hạ nhân trong Tứ Quý các kia, bọn họ đều là từ trên chiến trường lui xuống, rất nhiều không thể khinh thường.”


“Để người phía dưới cẩn thận một ít.”


“Vâng.”


Ánh mắt của Thẩm Thanh nặng nề, trong ánh mắt thỉnh thoảng liền hiện lên một tia âm vụ:


Trước đây hắn phản bội Sở Ngưng công chúa, thành công bang trợ hoàng thượng cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, còn tưởng rằng như vậy Thẩm gia có thể một bước lên trời, nhưng không nghĩ tới, hoàng thượng căn bản cũng không có dự định thực hiện cam kết trước đó, chỉ là đặt hắn ở vị trí hộ bộ thượng thư, mà không có phong hầu bái tướng.


Sau này từ từ biết tính tình của vị đế vương này, mới hiểu được tính tình hắn đa nghi.


Bản thân phản bội tiền triều, đến phát thê cũng không có buông tha, ở trong mắt hoàng thượng, hắn cũng không phải một người có thể tin mười phần, cho nên sau khi hoàng thượng nhận thấy được hắn và tam hoàng tử có liên quan, nghi kỵ quá khứ liền toàn bộ dâng lên trong lòng.


Bookwaves.com.vn

Hắn lo lắng chính một hộ bộ thượng thư như hắn sẽ đến đỡ tam hoàng tử mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, cho nên lúc này đây biên cảnh phát sinh chiến loạn, hắn đường đường hộ bộ thượng thư lại không có được tuyên vào cung tham dự thảo luận…


Thẩm Thanh chặt chẽ nắm trà trản trong tay: Hắn phải phải nghĩ biện pháp tự cứu, nếu không, hắn đến giữ cái vị trí hộ bộ thượng thư này sẽ đều không giữ được.



Vừa nghĩ tới tâm huyết bỏ ra nhiều năm sẽ thất bại trong gang tấc, đáy mắt Thẩm Thanh hiện lên một tia nồng đậm đỏ đậm: Hắn đã hy sinh quá nhiều, vì chính là để Thẩm gia thu được muôn đời vinh quang, hắn tuyệt không thể thất bại!


Trong hoàng cung, hoàng thượng nghỉ ngơi một canh giờ lần thứ hai về cung điện, trong điện vẫn như cũ là một mảnh tranh luận không ngớt.


Tam hoàng tử không biết nghĩ tới điều gì, kiên quyết cố gắng tranh quyền đi biên cảnh lĩnh binh với đại hoàng tử.


Sau lưng quan viên chia làm hai phái, thiếu chút nữa cãi vả ở trên đại điện.


Hoàng đế lãnh thần sắc lật ngự án trước người: “Nói nhao nhao ầm ỷ giống dạng gì tử? Thật cho rằng nơi này là chợ bán thức ăn sao?”


Mục Thiên Trù mở miệng nói rằng: “Hoàng thượng, sự tình phát sinh quá mức vội vội vàng vàng, trong khoảng thời gian ngắn cũng thảo luận không ra kết quả hữu dụng gì, không bằng chờ ngày mai lâm triều bàn lại?”


Hoàng đế lạnh lùng ra khẩu khí, không nhịn được nói: “Tất cả cút xuống phía dưới!”


Các quan viên vội vàng ngưng thần nín hơi thối lui ra khỏi đại điện.


Ra cửa điện, tam hoàng tử nhìn về phía đại hoàng tử: “Đại ca, ngươi ở biên cảnh đủ lâu rồi, quân công lập được cũng quá nhiều, cần gì phải tranh với ta chứ?”


Đại hoàng tử hơi nhướng mày: “Tam đệ, lẽ nào ở trong lòng của ngươi, đi biên cảnh chính là vì lập quân công sao? Ta tranh quyền lĩnh binh, là bởi vì cảm thấy mình thích hợp vị trí này nhất, là vững tin có thể lấy hi sinh ít nhất bảo vệ gia quốc an bình. Nếu trong lòng ngươi chỉ có công huân, ta đây càng không thể cho ngươi đi biên cảnh lĩnh binh.”


“Đại ca nói thật dễ nghe, đệ đệ thụ giáo.” Tam hoàng tử nhìn Mục Trần Tiêu, “Thật không có nghĩ đến, Mục tướng quân cho tới nay không muốn tham dự tranh luận trong triều đình dĩ nhiên cũng tự mình xuống nước, có thể thấy được đại ca của ta thực tại là mị lực phi phàm.”



Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên, mâu quang thanh lãnh đến cực điểm: “Tam hoàng tử điện hạ nói đùa, ta chỉ là biểu đạt ý nghĩ của chính mình mà thôi, hôm nay ta chỉ treo danh hào một tướng quân, trong tay không có thực quyền, dù là ta muốn ủng hộ ai, cũng không không có tác dụng thực chất gì.”


Tam hoàng tử yên lặng cắn răng: Mục Trần Tiêu là không có thực quyền, nhưng hắn còn có dân tâm, trong khoảng thời gian này tới nay, danh vọng của Mục gia ở trong bách tính càng tăng vọt, hơn nữa trước hắn lũ chiến lũ thắng, ở trong chuyện lĩnh binh ở biên cảnh này, có lực ảnh hưởng cực mạnh, ai cũng không cho bỏ qua.


Tam hoàng tử vung ống tay áo đi nhanh ly khai: Hắn phải đi về thương lượng nghiêm túc với người của chính mình một chút.


Đại hoàng tử thấy bóng lưng hắn rời đi, nhãn thần không khỏi chìm chìm: “Xem ra vị tam đệ này của ta thực tại không nén được tức giận.”


Mục Trần Tiêu thu hồi ánh mắt: “Điện hạ, trước ta giao ra ba mươi vạn binh quyền, đến nay vẫn đang treo đó chưa quyết, nếu điện hạ có thể ở trong chiến sự biên cảnh lúc này đây thu được đại thắng, hoàng thượng dưới long tâm đại duyệt, nói không chính xác sẽ xem xét điện hạ.”


Bookwaves.com.vn

Đại hoàng tử cười lắc đầu: “Điều này sao có thể? Phụ hoàng sẽ không đem ba mươi vạn binh quyền giao vào trên tay của bất kỳ một hoàng tử nào.”


“Điện hạ không tranh thủ, làm sao biết không được?”


“Trần Tiêu, ngươi không nên nói đùa, ta muốn đi hậu cung vấn an mẫu phi, đi trước.”


“Được, cung tiễn điện hạ.” Mục Trần Tiêu quay đầu, dư quang của khóe mắt đảo qua nội thị cung kính đứng yên dưới hành lang gấp khúc một bên, “Gia gia, chúng ta cũng đi thôi.”


“Ân.”


Đợi sau khi Mục Trần Tiêu và Mục Thiên Trù rời khỏi, tên nội thị kia nhìn trái phải một chút, vội vã bước nhanh chạy đi phía đầu khác của hành lang gấp khúc.


Nội thị vẫn chạy tới một chỗ cung điện cực kỳ hẻo lánh, mới đem cái vừa nghe được thuật lại cho một cung nữ.



Ban đêm, tam hoàng tử nhận được một tờ giấy.


Lúc này, tam hoàng tử đang cùng các quan viên trong phe của hắn thảo luận chuyện biên cảnh dụng binh, thấy nội dung trên tờ giấy, thần sắc chợt ngưng trọng.


Có quan viên mở miệng hỏi: “Điện hạ, là trong cung xảy ra chuyện gì?”


“Ta đã nói thái độ của Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu làm sao sẽ đột nhiên minh xác ủng hộ đại ca như thế, nguyên lai là đánh chủ ý đoạt binh quyền!”


Quan viên kinh hãi: “Điện hạ, lẽ nào đại hoàng tử muốn tranh thủ ba mươi vạn binh quyền Mục Trần Tiêu giao ra sao?”


“Không sai.”


“Sau khi đi ra Mục Trần Tiêu giao binh quyền ra, điện hạ và người của đại hoàng tử từng tranh nhau đoạt, rất nhiều võ tướng trong triều đình cũng âm thầm phân cao thấp, nhưng hoàng thượng vẫn treo mà không quyết, trong khoảng thời gian gần đây, càng phảng phất quên chuyện này, làm cho lòng người thủy chung không đáy. Nếu như đại hoàng tử muốn đánh chủ ý tranh binh quyền, như vậy điện hạ nhất định phải cố gắng, tuyệt không thể để cho binh quyền rơi vào trong tay của hắn.”


“Ta minh bạch, binh quyền giống như là một lưỡi dao sắc bén, ai chưởng khống thì người đó có thể đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, ta tuyệt sẽ không tặng lưỡi dao sắc bén này cho đại ca!”


“Điện hạ anh minh.”


Đúng lúc này, hộ vệ đến đây bẩm báo: “Điện hạ, hộ bộ thượng thư Thẩm đại nhân phái người đưa tới một phong thư, thỉnh điện hạ xem qua.”


Nghĩ tới Thẩm Thanh, mi tâm của tam hoàng tử nhíu lại, bất quá vẫn là cầm thư tới, sau khi xem xong nội dung trong thư, mi tâm thật chặt nhăn lại.


“Điện hạ, là Thẩm đại nhân bên kia nhận được tin tức gì?”


“Thẩm Thanh nói, Nhuận Ngọc các đột nhiên điều nhóm bạc lớn…”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận