CHƯƠNG 552: CHO NGƯỜI QUẤY RỐI NGƯỜI TA HẸN HÒ!
Dịch giả: Luna Wong
Các quan viên có chút không nghĩ ra: “Thẩm đại nhân đưa cái tin tức này qua đây có ích lợi gì?”
“Đoạn thời gian này, Thẩm đại nhân một mực ở trong phủ dưỡng thương, đối với tin tức phía ngoài cũng hiểu không nhiều, nói không chính xác còn đang phân cao thấp với nữ nhi của mình đó, Nhuận Ngọc các không phải là sản nghiệp của vị Phúc Linh huyện chủ kia sao?”
“Nhắc tới cũng thực sự buồn cười, đường đường một hộ bộ thượng thư, nhưng ngay cả một nữ nhi đều không đối phó được, còn ở trước mặt hoàng thượng nhiều lần đánh mất mặt, nếu ta là Thẩm Thanh, đã sớm từ quan hồi hương.”
“Ha ha…”
Tam hoàng tử giơ tay lên ngăn các quan viên lại nói: “Thẩm Thanh tuy rằng đã mất mặt, nhưng hắn cũng không phải người bắn tên không đích, Nhuận Ngọc các là sản nghiệp của Hứa Vân Noãn không sai, nhưng quan hệ của Hứa Vân Noãn và Mục gia thân mật hơn. Lúc này trung thu sắp tới, chắc là thời gian tốt nhất của sinh ý trong Nhuận Ngọc các, hẳn là sớm một hai tháng liền làm đủ chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không hiện tại vô duyên vô cố đột nhiên điều bút bạc to.”
Các quan viên lộ ra thần sắc suy tư: “Vậy những bạc kia là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ còn có quan hệ với lần biên cảnh dụng binh này?”
Tam hoàng tử lắc đầu: “Lúc này ta cũng chưa nghĩ ra, bất quá nhìn chằm chằm Hứa Vân Noãn, ít nhiều có thể dọ thám biết một chút hướng đi của Mục gia.”
“Điện hạ, Thẩm Thanh bên kia?”
“Sở dĩ phụ hoàng nhiều lần chèn ép ta, cũng là bởi vì khám phá Thẩm Thanh ủng hộ ta, thực tại là có chút cái được không bù đắp đủ cái mất. Nên thẳng thắn chặt đứt vãng lai với Thẩm Thanh, cũng tốt để phụ hoàng thoáng an tâm.”
“Thẩm đại nhân chính là hộ bộ thượng thư, thực quyền trong tay quá lớn, nên hoàng thượng mới có thể kiêng kỵ thế. Trên mặt nổi điện hạ chặt đứt vãng lai với Thẩm đại nhân cũng tốt, lấy đó để an tâm của hoàng thượng, cử động này thật anh minh. Chỉ là điện hạ, Thẩm Thanh bị hoàng thượng chán ghét, trong phủ lại ra nhiều chuyện như vậy, hôm nay bộ mặt mất hết, không phải có thể kéo hắn từ vị trí hộ bộ thượng thư xuống, sau đó đổi người của chúng ta lên sao?”
Bookwaves.com.vn
Tam hoàng tử lắc đầu: “Thẩm Thanh hôm nay bị buộc tới góc tường, có thể nói đã là cùng đường, hắn nhất định muốn làm việc cho ta, mới có thể mang đến một tia sinh cơ cho Thẩm gia. Kéo hắn từ vị trí hộ bộ thượng thư xuống dễ, nhưng tâm tư của phụ hoàng càng ngày càng khó trắc, ai biết sau cùng hắn sẽ chọn người nào tiếp nhận vị trí của Thẩm Thanh?”
Cùng với mạo phiêu lưu, không bằng tiếp tục lợi dụng Thẩm Thanh, để hắn lão lão thật thật làm việc cho mình.
“Điện hạ suy tính chu toàn.”
Tam hoàng tử xụ mặt xuống: “Ngày mai lâm triều, tận khả năng quậy đến cục diện loạn một ít, nếu ta có thể đoạt được quyền lĩnh binh tự nhiên tốt nhất, nếu là ta đoạt không được, tuyệt không thể để cho đại ca được, tận lực kéo dài thời gian.”
“Vâng.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Vân Noãn thức dậy thật sớm, vừa mới chuẩn bị ăn một chút gì, Nguyệt Thụ đã đi tới: “Tiểu thư, Thẩm đại nhân sáng sớm hôm nay tiền đi tham gia lâm triều.”
Trong ánh mắt Hứa Vân Noãn hiện lên một tia tiếu ý nhợt nhạt: “Biên cảnh xảy ra chuyện lớn như vậy, phụ thân cũng ngồi không yên.”
“Phần đạm nhiên này của Thẩm đại nhân, thật làm người khác kính phục.”
Bị hoàng thượng hạ lệnh trượng trách, trong phủ lại bị quậy đến chướng khí mù mịt, Thẩm Thanh như trước có thể mặt không đổi sắc vào triều, tâm tính này có thể nói là không ai bằng.
“Vị phụ thân này của ta là một người ngoan, ngoan với người khác, cũng ngoan với mình. Nếu hắn đi ra, chúng ta đây cũng đi ra bên ngoài chơi một chút đi, vừa lúc quay về Mục gia nhìn một cái.”
Hứa Vân Noãn vừa ra cửa phủ, liền thấy một chiếc xe ngựa ngừng lại, ngay sau đó thất công chúa Ninh Lê từ trên xe ngựa nhảy xuống, sợ đến thanh âm của thị nữ sau lưng đều run lên: “Công chúa nghìn vạn lần phải cẩn thận chút… chớ đụng trúng đầu, đụng trúng thân.”
“Các ngươi chớ dong dài như vậy!”
Thất công chúa nhảy xuống xe ngựa liền thấy được Hứa Vân Noãn, chống lại ánh mắt tiếu ý dịu dàng của nàng, gương mặt nhất thời đỏ: “Ngươi… sao ngươi lại đứng ở chỗ này cũng không ra một tiếng, vạn nhất hù dọa bổn công chúa nên làm cái gì bây giờ?”
“Là ta không tốt, không nghĩ tới công chúa đại giá quang lâm.”
“Hừ, ta ở trong cung nhàn rỗi buồn chán, cho nên mới tới tìm ngươi nói chuyện, ngươi không phải nói muốn mang ta đi xem thứ tốt sao? Ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Hai ngày này, thất công chúa thủy chung nhớ kỹ lời Hứa Vân Noãn nói, hầu như đã đến nông nỗi trà không nghĩ, cơm không ăn, hôm nay rốt cục đã không nhịn được!
Bookwaves.com.vn
“Còn cần tiếp qua mấy ngày nữa, công chúa không nên gấp gáp.”
“Ai sốt ruột, ngươi nghĩ rằng ta là nha đầu nông thôn chưa thấy qua thế diện sao? Ta chính là đến nói cho ngươi biết, nếu ngươi chuẩn bị không tốt, ta phải tìm ngươi vấn tội.”
“Ta tự nhiên sẽ tỉ mỉ chuẩn bị.”
Thất công chúa nhìn dáng dấp của Hứa Vân Noãn: “Ngươi… Đây là muốn làm gì?”
“Trong lúc rảnh rỗi, liền muốn đi vòng vòng dạo.”
“Vừa lúc bổn công chúa hôm nay rảnh rỗi, liền bồi ngươi đi lung tung xem chút, đỡ phải ngươi vừa ra cửa gặp phải chút người không có mắt khi dễ ngươi, để ngươi không có thời gian chuẩn bị kinh hỉ cho ta.”
Hứa Vân Noãn cười, quang mang trong mắt ấm áp: “Đa tạ công chúa điện hạ.”
Thất công chúa hừ hừ, nét mặt dáng dấp khinh thường, khóe môi lại dương lên.
“Công chúa điện hạ, không biết người có thể chịu khổ nhọc không?”
“Đây có cái gì? Bổn công chúa lợi hại nhất.”
Hứa Vân Noãn lộ ra một bộ thần sắc kính phục: “Vậy thật sự là quá tốt, hôm nay ta muốn đi thôn trang của mình chơi, vừa lúc có một sự tình chưa làm xong, không biết công chúa có thể giúp ta một tay không?”
“Ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì?”
“Công chúa đi thì biết.”
Thất công chúa đến, Hứa Vân Noãn tự nhiên không thể về Mục gia nữa, nếu không thể đi gặp Trần Tiêu, vậy tự nhiên phải lăn qua lăn lại vị công chúa điện hạ này một chút, ai bảo nàng làm trễ nãi chuyện tốt của mình chứ?
“Ngươi không nói thì không nói, phản chính mặc kệ là chuyện gì, đều không làm khó được ta.”
“Công chúa điện hạ thực sự lợi hại.” Hứa Vân Noãn cười híp mắt, ánh mắt chân thành trước nay chưa có.
Sau nửa canh giờ, thất công chúa nhìn ruộng đồng không thấy bờ trước mắt, lặng lẽ nuốt hớp nước bọt: “Ngươi muốn ta hỗ trợ cái gì?”
Trước có bao nhiêu khí thế lăng nhân, lúc này có tâm hư bàng hoàng bấy nhiêu.
Đất này cũng quá lớn đi!
Hứa Vân Noãn vẫn là dáng dấp cười híp mắt, sau đó dùng nhãn thần có chút sùng bái nhìn phía thất công chúa: “Công chúa điện hạ, không phải đại ân gì, đây không phải là có thật nhiều quả vừa chín sao? Ta muốn hái chút.”
“Sao không gọi thêm mấy hạ nhân?”
“Có nha, bất quá ruộng đồng ta mua nhiều lắm, đồ ở địa phương khác cũng cần thu, nhân thủ đều bị sai phái ra đi, còn chưa đủ dùng, vừa lúc công chúa điện hạ tới, ta cũng không cần rầu rỉ nữa.”
Thất công chúa vội vã nhìn về phía thị nữ sau lưng: “Hai danh thị nữ này của ta cho ngươi mượn dùng.”
“Đa tạ thất công chúa, vậy thì mời hai vị thị nữ phụ trách đồ ở hai bên trái phải bờ ruộng, công chúa và ta phụ trách bên này. Mộ Vũ, Hàn Yên, lấy sọt, rổ tới.”
“Vâng.”
Hứa Vân Noãn mang theo sọt trúc, động tác thuần thục nhổ rau xanh cho vào trong rổ, sau đó ngẩng đầu nhìn thất công chúa như thạch điêu: “Công chúa điện hạ? Sao ngươi còn chưa động thủ nha?”
“Ta… Ta đây đến ngay!”