Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 555: CẦU PHẬT KHÔNG BẰNG CẦU MÌNH

Dịch giả: Luna Wong

Hàn Yên lo lắng nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Tiểu thư?”

Hứa Vân Noãn cho nàng một nhãn thần trấn an: Lúc này nàng không biết những người còn dư lại trong phủ kia thế nào, bởi vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao nàng chưa từng gặp qua lão phu nhân, không biết trong tay nàng đến tột cùng có thủ đoạn gì, bất quá có thể vây khốn Lưu Lan, nhất định không phải người bình thường.

Hứa Vân Noãn cất bước vào đại môn, Thẩm gia một mảnh trầm tĩnh, đến không khí đều phảng phất túc mục vài phần.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng liền có thể thấy hạ nhân khuôn mặt xa lạ đứng ở lộ khẩu, động tác quy củ hướng nàng hành lễ.

Tâm tư của Hứa Vân Noãn hơi trầm xuống: Xem ra vị lão phu nhân này trở về, tư thế này thật đúng là khá lớn!

Mộ Vũ và Hàn Yên bị giam, theo sát sau lưng Hứa Vân Noãn.

Còn dư lại hai danh ma ma lại một trái một phải đứng ở của Hứa Vân Noãn, tựa hồ phòng ngừa nàng đào tẩu.

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn càng ngày càng chìm: “Các vị ma ma, không biết ta là đi gặp lão phu nhân trước, hay là dựa theo thuyết pháp, đi phật đường quỳ xuống lãnh tĩnh trước?”

“Canh giờ này, lão phu nhân đang nghỉ ngơi, nhị tiểu thư nhất định không muốn lúc này đi quấy rầy lão phu nhân thanh tu chứ? Tiểu thư vẫn là dựa theo phân phó của lão phu nhân trước đó, đi phật đường trước đi.”

Mộ Vũ và Hàn Yên nhịn không được giãy dụa: “Tiểu thư, người không nên nghe các nàng…”

Hai ma ma túm bọn họ nhấc chân đá vào đầu gối của các nàng, để hai người không tự chủ được quỳ ở trên mặt đất.

Hai người không có phòng bị, đầu gối hung hăng nện xuống đất, phát ra một tiếng vang, đau đến sắc mặt hai người đều trắng.

Bookwaves.com.vn

Ánh mắt của Hứa Vân Noãn lạnh lẽo, sãi bước đi tới, một cước một đá hai ma ma ngã trên mặt đất: “Vừa rồi sở dĩ ta không có phản kháng, là bởi vì có lòng kính nể hiếu kính với lão phu nhân là tổ mẫu, nhưng các ngươi cũng không nên cho là ta dễ khi dễ, có thể để cho những thứ hạ nhân như các ngươi tùy ý lãng phí! Lão phu nhân là tổ mẫu ta, mà các ngươi lại cái gì đều không phải! Trước khi động thủ phải nhận rõ thân phận của mình, lúc ỷ vào chủ tử của mình lung tung cắn bậy là sảng khoái, nhưng phải nhớ rõ ràng, chó kêu càng hung, càng ngoan, thường thường là bị đánh chết trước tiên đó!”

Hứa Vân Noãn lần này dùng mười phần khí lực, hai danh ma ma kia té trên mặt đất nửa ngày không có động tĩnh.

Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn về phía hai người còn dư lại: “Ta đi phật đường, hai danh thị nữ này của ta ở chỗ này chờ, hai vị ma ma sẽ không làm khó các nàng chứ?”

“Nhị tiểu thư ngoan ngoãn đi phật đường, thị nữ của người tự nhiên bình yên vô sự.”

“Như vậy tốt nhất.”

Hứa Vân Noãn cúi đầu nhìn về phía Mộ Vũ và Hàn Yên đầy mặt lo lắng, quay các nàng nhẹ nhàng cười: “Không cần phải lo lắng cho ta, hai người các ngươi tìm một chỗ nghỉ ngơi.”

“Tiểu thư…”

“Yên tâm đi.”

Hứa Vân Noãn đứng dậy đi hướng phật đường, cũng không có ồn ào cái gì, trực tiếp liền quỳ gối trên bồ đoàn.

Thấy nàng như vậy, hai danh ma ma nhìn chằm chằm nàng kia cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người mới vừa rồi bị đá bây giờ còn hôn mê bất tỉnh đó, các nàng thật đúng là sợ Hứa Vân Noãn không quan tâm nháo lên, đến lúc đó người không đè ép được, còn phải bị lão phu nhân tìm phiền toái.

Mà lúc này trong Thụy Tường uyển, lão phu nhân đầy mặt âm trầm ngồi ở thủ tọa.

Thẩm Vân Sơ lại quỳ trên mặt đất, lấy tay bóp đầu gối của lão phụ nhân: “Tổ mẫu, mẫu thân đã bị hại, may là người đã trở về, nếu không, sợ rằng người cũng không kịp thấy ta và mẫu thân một lần cuối!”

Lão phu nhân vội vã đỡ Thẩm Vân Sơ lên, để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình: “Tổ mẫu đây không phải là đã trở về rồi sao? Yên tâm đi, có tổ mẫu ở một ngày, sẽ không người có thể cưỡi ở trên đầu của ngươi tác uy tác phúc!”

Thẩm Vân Sơ dựa sát vào trong lòng lão phu nhân, khóc là lê hoa đái vũ: “Tổ mẫu, người không biết, trận này tôn nữ đều sắp ủy khuất chết…”

Khuôn mặt của lão phu nhân càng phát âm trầm: “Ngươi nói tỉ mỉ một chút, Hứa Vân Noãn đều làm cái gì?”

“Vâng…”

Thẩm Vân Sơ vừa nói đã nói một canh giờ, lão phu nhân nghe đến cuối cùng đã là giận không kềm được.

“Lưu ma ma, Hứa Vân Noãn ở trong phật đường quỳ sao?”

“Hồi bẩm lão phu nhân, một canh giờ trước đây nhị tiểu thư ở trong phật đường quỳ.”

Bookwaves.com.vn

“A, ta còn tưởng rằng đầu khớp xương kia cứng bao nhiêu nữa, cũng là bảo quỳ thì quỳ? Đi gọi nàng đến, ta cũng muốn nhìn thử xem Hứa Vân Noãn đến tột cùng khả năng bao lớn, chơi đùa Thẩm gia ta trên dưới không yên!” Lão phu nhân vỗ vào bàn một cái.

Trong phật đường, Hứa Vân Noãn thẳng tắp quỳ xuống đất, so sánh với một canh giờ trước, thân hình không có chút dao động nào.

Nàng quỳ gối trên bồ đoàn, hơi ngửa đầu nhìn về phía tượng phật thờ phụng trên bàn, nhìn chăm chú không gì sánh được.

Chỗ tiểu phật đường này đời trước nàng từng quỳ vô số lần, khi đó quỳ trên mặt đất, nàng luôn luôn sẽ chân thành cầu khẩn, cầu khẩn mình có thể bình an vượt qua cửa ải khó khăn lần này, sau đó an an ổn ổn qua nửa đời sau.

Nàng giùng giằng sống sót, cho rằng cầu thần bái phật đưa đến tác dụng, nhưng tiếp theo vẫn là sẽ bị nhốt vào đây quỳ…

Quỳ nhiều lần, trong lòng nàng cũng sẽ sinh ra nhiều nghi vấn.

Đời trước, bắt đầu từ lúc nàng nhớ việc, liền theo ba vị gia gia ở tại Thanh Nhạc sơn, làm nhiều nhất chính là làm nghề y cứu người, nàng chưa bao giờ thương tổn bất luận kẻ nào, thậm chí bảo vệ sinh linh trong núi có thừa.

Nhưng vì cái gì sau khi về tới Thẩm gia, nàng làm chuyện gì đều là sai, không phải bị quở trách, chính là bị nghiêm phạt, càng về sau tức thì bị nhốt ở trong Đông Mai uyển nhận hết dằn vặt…

Ma ma trông coi nàng ở cửa đã đi tới: “Nhị tiểu thư, lão phu nhân gọi người qua đó.”

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nháy mắt một cái, đè lãnh ý vô biên xuống tâm khẩu.

Nàng từ từ đứng dậy, đầu gối đau chết lặng.

Nàng đi về phía trước hai bước, lại xoay người lại nhìn về phía Phật tổ: Đời này, nàng sẽ không cầu thần bái phật nữa, bởi vì nàng càng tin tưởng mình!

Thụy Tường uyển vẫn luôn là viện tử của lão phu nhân, tuy rằng lão phu nhân không ở Thẩm gia, nhưng chỗ viện tử này lại mỗi ngày đều có người quét tước giữ gìn.

Hứa Vân Noãn tiến nhập chính đường, tất cả bài biện trong phòng trang trọng túc mục, để người vừa tiến đến liền cảm thấy trong lòng áp lực.

Trên thủ tọa, một lão phu nhân sắc mặt nghiêm túc ngồi nghiêm chỉnh, váy mặc trên người ám hồng sắc đoàn phúc kim ti ngân tuyến, trên đầu phối ngũ phúc sai, trên mặt mũi được bảo dưỡng nghi, hai tròng mắt phá lệ nghiêm khắc.

“Quỳ xuống!”

Hứa Vân Noãn ngước mắt đảo qua Thẩm Vân Sơ một bên.

Thẩm Vân Sơ thân cận ngồi ở bên người lão phu nhân, nhận thấy được đường nhìn của Hứa Vân Noãn, cho nàng một nhãn thần đắc ý.

Hứa Vân Noãn, lão phu nhân đã trở về, ngày ngươi phách lối coi như là chấm dứt!

“Tôn nữ Hứa Vân Noãn gặp qua tổ mẫu.” Hứa Vân Noãn quỳ gối hành lễ, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Sắc mặt của lão phu nhân trầm xuống: “Thế nào, Phúc Linh huyện chủ ở trước mặt tổ mẫu mình, cũng bày thân phận nữa sao? Lần đầu tiên bái kiến tổ mẫu mình, để ngươi quỳ một chút đã không chịu?”

“Nguyên bản ta nghĩ, lần đầu tiên nhìn thấy tổ mẫu, cũng phải quỳ, nhưng là một đường đi tới, nhìn thấy tổ mẫu yêu cầu quy củ cực kỳ nghiêm khắc, đến bài biện trong phòng đều hợp quy tắc túc mục như vậy, nghĩ đến là một tia một hào quy củ cũng không chịu làm trái, đã như thế, ta cũng phải chú ý thân phận của mình. Lão phu nhân là tổ mẫu ta, nhưng trên đầu lại không có phong hào cáo mệnh, mà ta tốt xấu là một huyện chủ, cho nên không quỳ, chỉ cong đầu gối lễ là thích hợp nhất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui